Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 36: Chương 36




***

Tô Nhiên đi theo cô nương Thật Thật nghiêm túc kia đi đến một gian phòng khác ở hậu viện.

Nàng càng nghĩ càng không thích hợp. Vương phi ánh mắt đanh đá chua ngoa, nhìn ra nàng là nữ tử, chuyện này không thành vấn đề. Nhưng vì cái gì muốn cho nàng đổi quần áo nữ chứ?

Còn có hai câu cuối cùng kia, cái gì mà kêu “Túc Vương phủ tất sẽ không ủy khuất ngươi”.

Nàng không cảm thấy bản thân ủy khuất chỗ nào nha.

Tô Nhiên ngắm nữ tử trước mắt.

Nữ tử tuổi không lớn, so với chính mình còn nhỏ chút, nhưng là dáng người ưu nhã, bước chân tốc độ đều đều, sắc mặt đạm nhiên, rất có phong thái tiểu thư khuê các cổ đại.

Tô Nhiên quyết định từ trên người nàng tìm ra điểm đột phá, nhìn xem Vương phi rốt cuộc muốn làm gì.

Nàng đi nhanh hai bước, đến bên cạnh nàng kia: “Cái kia…… Thật Thật cô nương?”

Thật Thật cô nương lễ phép nhìn nàng cười cười, sau đó quay đầu, tiếp tục mắt nhìn thẳng đi về phía trước, nhìn dáng vẻ không muốn nói chuyện phiếm.

Tô Nhiên sốt ruột, nàng không muốn ở lúc này chỗ này đổi cái gì quần áo nữ, cảm giác quá kỳ quái!

Nàng mắt nhìn bốn phía, nghĩ cái lỗ chó lần trước ở nơi nào?

Dư quang bỗng nhiên nhìn thấy nơi xa trên hành lang có bóng dáng quen thuộc, đang đi ngược hướng tới.

“Hà tiên sinh.” Tô Nhiên nhanh chóng lên tiếng kêu người nọ.

Thật Thật chấn kinh dừng bước lại, nhíu mày nhìn về phía Tô Nhiên.

Tô Nhiên vội nói: “Ta gặp phải người quen, ta nói với hắn mấy câu a, lập tức sẽ quay lại.”

Nàng chạy chậm đuổi theo Hà Tiến.

“Chậc” Thật Thật nhíu mày bực bội, người này sao lại tùy tiện như thế, nàng bất đắc dĩ, chỉ phải cất bước đuổi kịp.

Lúc này, Hà Tiến đã xoay người, nhìn thấy Tô Nhiên, hắn cũng giật mình không nhỏ.

“Tô……, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Nàng không phải nên ở trong nhà lao sao?

Tô Nhiên vội vàng nhỏ giọng nói: “Vương phi kêu ta lại đây. Hà tiên sinh, ngươi có thể nói cho thế tử một tiếng hay không, làm hắn lại đây một chuyến a?”

Hà Tiến hơi giật mình, thế tử sao có thể tùy tiện kêu đến như vậy.

Lúc này, Thật Thật đã đuổi tới, nàng đầu tiên là ổn định thân mình, sau đó đối với Hà Tiến hơi hành lễ: “Hà tiên sinh.”

Hà Tiến gật đầu: “Thật Thật cô nương.”

Tô Nhiên nhìn động tác của Thật Thật, phát hiện bản thân lại thiếu lễ, vội học bộ dáng của nàng ta, làm theo cong cong đầu gối, hướng Hà Tiến thi lễ.

Hà Tiến dở khóc dở cười.

Thật Thật: “Vương phi mệnh ta mang vị cô nương này đi thay quần áo.”

Hà Tiến “Ồ” một tiếng: “Nếu như vậy, vậy mau đi, đừng làm Vương phi đợi lâu.”

Hắn nhìn Tô Nhiên liếc mắt một cái, xoay đầu rời đi.

“Ngươi sao lại có thể……” Thật Thật ngữ khí trách cứ, nhưng nàng bình thường rất ôn tồn, sẽ không nói nặng lời, ngạnh đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, khôi phục bộ dáng đại tiểu thư lúc trước, “Hà tiên sinh là trọng thần trong phủ, Vương phi nói chuyện với hắn cũng là thập phần có lễ, ngươi như vậy……”

Nàng ta lắc đầu.

**

Ân Kỳ nối xong xương chân, ngồi ở trên xe lăn đặc chế liền thấy Hà Tiến đi vào phòng.

Hà Tiến đầu tiên là nói vài chuyện khác, trong lúc vô ý nhắc tới chuyện Tô Nhiên bị Vương phi kêu đi một chuyến.

Ân Kỳ nghe xong, suy nghĩ nói: “Ta cũng nên đi gặp mẫu thân, chuyện lần này làm bà lo lắng, là ta bất hiếu.”

**

Editor: meoluoihamhoc

Tô Nhiên từ trong quần áo của Thật Thật chọn một bộ ngắn gọn thuận tiện nhất.

Quần áo nữ rườm rà, Tô Nhiên lần đầu tiên mặc có chút không biết, Thật Thật liền tự mình ra tay giúp nàng.

Mặc tới mặc lui, tay Thật Thật bỗng dừng lai, sau đó lập tức khôi phục bình thường.

Tô Nhiên theo ánh mắt nàng ta nhìn xuống xem, nhìn thấy ngọc bội của Ân Hoa đang treo ở bên hông mình.

Nàng xoa xoa mũi, không nói chuyện, loại sự tình này càng bôi càng đen, để Thật Thật tự mình đoán đi.

Đổi xong quần áo, Túc Vương phi xem bộ dáng nàng, sắc mặt so vừa nãy tốt hơn chút: “Lúc này mới có bộ dáng của nữ nhi, về sau vào phủ, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho thể diện của vương phủ ……”

Túc Vương phi còn ở nơi đó nói, Tô Nhiên quỳ trên mặt đất, cái gì cũng không nghe thấy, trong lòng một vạn cái ngọa tào gào thét mà qua……

Nàng liền cảm thấy không đúng chỗ nào! Này mẹ nó còn không phải là khẩu khí của mẹ chồng giáo huấn con dâu sao!

Hoang dã sinh tồn không phải điểm mạnh của nàng, hậu trạch sinh tồn càng không phải điểm mạnh của nàng.

“…… Ngươi không cần lo lắng, mấy quy củ này ta sẽ tự an bài người dạy ngươi.”

Quy củ? Cái gì quy củ? Tô Nhiên lớn đến tận bây giờ, trừ bỏ nội quy thời còn đi học thì còn chưa có học qua cái gì gọi là quy củ, cũng không muốn học.

Nàng lập tức ở trong lòng tìm từ ngữ, rốt cuộc là “Ngài hiểu lầm, ta không thích nhi tử của ngài, nhi tử của ngài cũng không thích ta”, hoặc là “Ta xuất thân nghèo hèn, trèo cao không nổi”, hai loại này cái nào càng dễ làm đối phương nghe xong vừa cao hứng lại vừa có thể thả nàng đi đây.

Hay là nên kết hợp một chút…… Đang lúc nàng hết đường xoay xở, Ân Kỳ tới rồi.

Tô Nhiên nghe được giọng hắn, đột nhiên quay đầu lại, lần đầu tiên cảm thấy Ân Kỳ nhìn qua anh tuấn tiêu sái như vậy, giống như lóe kim quang từ bên ngoài đi vào, kích động đến mức nàng sắp lệ nóng doanh tròng.

…… Không, là ngồi ở ghế trên, bị người nâng tiến vào.

Cứu tinh rốt cuộc tới rồi!

Túc Vương phi đem động tác của nàng xem ở trong mắt, trong lòng thở dài: Quả nhiên không sai, nữ tử này quả thật đối với Kỳ Nhi rễ tình đâm sâu.

Tô Nhiên hướng về phía Ân Kỳ nháy mắt ra dấu.

Ân Kỳ lại cũng không thèm nhìn tới nàng, chỉ là đối mẫu thân hành lễ.

“Hài tử bất hiếu, làm mẫu thân lo lắng.”

Túc Vương phi đứng dậy, đến bên người Ân Kỳ, đầu tiên là răn dạy bọn thị vệ của hắn một hồi, sau đó lại cùng Ân Kỳ nói vài câu.

Đợi khi xoay người về vị trí, nhìn thấy Tô Nhiên đang quỳ bên cạnh.

Tô Nhiên vốn dĩ đối diện Ân Kỳ đưa mắt ra hiệu, thấy Vương phi xoay người, vội thành thành thật thật quỳ.

Động tác nhỏ của nàng đều bị Vương phi xem ở trong mắt, bà lại nhìn thoáng qua Ân Kỳ, minh bạch nhi tử ước chừng là có được tin tức chạy tới cứu người.

Con trai của bà nhiều năm như vậy, chưa từng đối với nữ tử nào để bụng qua, chỉ ba ngày, cũng không biết nha đầu này mê hoặc người như thế nào.

Túc Vương phi trong lòng cười lạnh, làm trò trước mặt mẹ chồng liền cùng người mắt đi mày lại, quả thực không hiểu quy củ, cần thiết mang về hảo hảo dạy dỗ.

Bà vốn định bảo mọi người giải tán, đơn độc cùng nhi tử nói chuyện, nhưng nếu nghĩ đến đây, đơn giản thừa dịp mọi người đều ở liền nói.

“Vị Tô cô nương này tuy rằng xuất thân bần hèn nhưng rốt cuộc cũng là nhân gia nữ nhi trong sạch, lại đối với ngươi có ân cứu mạng. Hiện giờ cùng ngươi ở sơn cốc không rõ ràng mà ngây người ba ngày, tương lai chỉ sợ cũng không có người trong sạch dám muốn nàng, lần này ta liền trước đem nàng mang về phủ dạy dỗ, đợi ngươi sau khi thành hôn lại nạp thành thiếp.”

Túc Vương phi tuy rằng không cho lão công nhà mình nạp thiếp, nhưng là đối nhi tử vẫn thực khoan dung, nếu không phải Vương gia cũ kỹ, hoàng đế sớm liền điểm uyên ương, bà sớm nên bế lên tôn tử.

Tô Nhiên rất muốn ném tay chạy lấy người, nhưng nhớ đến Vương phi thực sự có quyền lực chém đầu nàng nên nhịn, chỉ ở trong lòng thầm mắng: Chậc, lại còn bộ dáng như ban ân, hỏi ý kiến của nàng chưa!

Nàng bày ra bộ dáng nhu nhược ủy khuất lã chã chực khóc, đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Ân Kỳ, trông cậy vào hắn có thể từ trong biểu tình này đọc ra nội tâm khát vọng của nàng.

Nếu Ân Kỳ dám để cho mẹ hắn đem mình mang về vương phủ, nàng liền dám trực tiếp chui lỗ chó chạy lấy người, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Đương nhiên, có thể giải quyết hoà bình là tốt nhất, nàng cũng không nghĩ phải trốn đông trốn tây.

Vậy liền phải xem Ân Kỳ có cho hay không.

Ân Kỳ đôi mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đảo qua Tô Nhiên, liền thấy nàng không biết khi nào thay đổi y phục nữ tử, tóc cũng quy quy củ củ mà chải gọn, nhìn dáng vẻ là mẫu thân phái người giúp nàng xử lý.

Tô Nhiên khôi phục nữ trang, càng thêm xinh đẹp, văn văn tĩnh tĩnh mà quỳ gối nơi đó, rất là làm người không dời mắt được.

Chỉ trừ bỏ hai tròng mắt của nàng tỏa sáng lấp loé.

Trong lòng Ân Kỳ biết, cho dù là để Vương phi đem nàng mang về phủ, nàng cũng có thể ở nửa đường chạy.

Hắn mở miệng: “Người này lưu tại bên này, còn hữu dụng.”

“Nàng có thể có ích lợi gì?” Vương phi khó hiểu, đang muốn dò hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến xinh đẹp nữ tử còn có thể có ích lợi gì, chẳng lẽ nhi tử của mình thật đúng là động tâm?

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bà không tiện nói, ngược lại quay đầu nhìn Thật Thật, nói: “Lần này, Thật Thật liền lưu lại nơi này đi, để nàng đi theo bên cạnh ngươi, giúp ngươi một vài chuyện.”

Ân Kỳ trả lời: “Như vậy không tốt, đối nàng danh tiết có tổn hại.”

Tô Nhiên trong lòng cười nhạo, vậy danh tiết của ta thì sao, nghĩ lại so với việc bị nhốt ở vương phủ so sánh với danh tiết thì thật đúng là không là gì cả.

Túc Vương phi thấy nhi tử liên tiếp phản bác chính mình, trong lòng kỳ quái, liền đem mọi người đuổi đi, chỉ chừa Ân Kỳ, mẫu tử hai người nhỏ giọng nói chuyện.

“Ngươi cùng ta nói thật, lần này rốt cuộc là ngươi cố ý vị này, hay là thật sự ngoài ý muốn?”

Ân Kỳ cúi đầu: “Thật là ngoài ý muốn.”

“Thật sự quá không cẩn thận!” Vương phi khóe môi banh lên, trách nói, “Ngươi đem nàng kia lưu tại bên người, có dụng ý gì?”

“Hài nhi hoài nghi nàng cùng Tiêu Dao Khách có quan hệ.”

“Tiêu Dao Khách?” Túc Vương phi tay bỗng dừng, nghi nói, “Bằng nàng?”

Ân Kỳ: “Mẫu thân không cần bị nàng lừa, nàng nhìn qua vô hại, kỳ thật thân phận rất kỳ quái, hài nhi còn đang điều tra.”

“Nếu thật là cùng Tiêu Dao Khách có quan hệ……” Túc Vương phi nhíu mày, “Vậy ngươi càng phải để Thật Thật lại. Lo lắng danh tiết của nàng có tổn hại, sớm ngày cưới vào cửa là được.”

Ân Kỳ nhấp môi, thấp giọng đồng ý.

Túc Vương phi ánh mắt chuyển khai, hừ lạnh một tiếng: “Tiêu Dao Khách, lão bất tử này còn dám ra tới.”

**

Editor: meoluoihamhoc

Tô Nhiên lòng tràn đầy nôn nóng đi theo mọi người đứng ở ngoài cửa chờ.

Thật Thật liếc mắt một cái xem nàng, rất muốn ra tiếng nhắc nhở, không cần đem cảm xúc mà treo ở trên mặt rõ ràng như vậy, khó coi, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống.

Tô Nhiên một bên chờ, một bên nhìn trái phải, nghĩ thầm nếu không thể từ phủ nha chạy trốn, còn có thể ở nửa đường chạy, tóm lại không thể tiến vào vương phủ.

Đang nghĩ ngợi, Ân Kỳ ở trong phòng gọi người, hai thị vệ đi vào, đem hắn cả người lẫn ghế nâng ra tới.

Bọn thị nữ xếp thành đội, lần lượt tiến vào phòng.

Thị vệ đem xe lăn đặt xuống xong, đẩy Ân Kỳ đi hướng ngược lại.

Tô Nhiên vội theo sau, tiến đến bên người Ân Kỳ, vội vàng hỏi: “Thế tử, ta không cần đi vương phủ phải không?”

Ân Kỳ liếc mắt nàng một cái, ngữ khí thường thường: “Ngươi rất sợ?”

Tô Nhiên bước nhỏ đi theo bên cạnh hắn: “Đương nhiên sợ, ta loại chỉ số thông minh này, cung đấu kịch sống không quá tập một.”

“Nói lung tung rối loạn cái gì.” Ân Kỳ chỉ nghe hiểu đại khái, giáo huấn nàng, “Ngươi nếu sợ, vì cái gì còn tự tiện cùng ta ra tới?”

Hửm? Tô Nhiên nghi hoặc.

Ân Kỳ bất đắc dĩ thở dài: “Vương phi gọi ngươi, ngươi không trải qua nàng cho phép liền tự tiện rời đi.”

Tô Nhiên hít hà một hơi, lập tức ngừng ở tại chỗ, hình như nên trước tiên nói cho Vương phi một tiếng rồi đi, hiện tại trở về có thể ăn trượng hình hay không a……

Nàng quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn Ân Kỳ đang đi xa, khẽ cắn môi bước nhanh đuổi theo hắn.

Hai bên so sánh lấy bên này nhẹ đi.

“Ngươi xem, ta như vậy, vào vương phủ, ăn bao nhiêu bản tử a.” Tô Nhiên đuổi theo Ân Kỳ, trong miệng nhắc mãi, “Ta cũng không phải cố ý, thật là quy củ quá nhiều.”

Ân Kỳ quay đầu: “Ngươi tới đẩy.”

Hắn ý bảo thị vệ không cần theo kịp.

Tô Nhiên chạy nhanh tiếp nhận tay nằm. Như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cũng có chút việc làm, nếu Vương phi hỏi tới, còn có thể nói là thế tử kêu nàng đẩy xe lăn đi.

Nàng vừa tiếp nhận, phát hiện ghế dựa này còn rất nặng, có chút bộ dáng xe lăn đời sau, bất quá cồng kềnh rất nhiều, phía dưới có hai cái bánh xe lớn, hai cái bánh xe nhỏ.

Nàng cố sức đẩy xe lăn đi lên phía trước, liền nghe Ân Kỳ nói: “Quy củ cũng có thể học, không cần bao lâu là có thể học được, ăn hai lần bản tử liền sẽ không quên.”

Tô Nhiên vẻ mặt thống khổ: “Chính là không muốn học, càng không muốn ăn trượng hình.”

Ân Kỳ không nói chuyện. Hai người đi đến một chỗ đình hóng gió, hắn bảo Tô Nhiên đem ghế dựa đẩy đến bàn đá bên cạnh, sau đó ý bảo nàng ngồi vào ghế đá bên cạnh.

Tô Nhiên nghĩ nghĩ, cảm thấy mình hẳn là không thể cùng thế tử cùng ngồi cùng ăn, vì thế thực hiểu chuyện mà nói: “Không cần không cần, ta đứng là được.”

Ân Kỳ ngẩng đầu xem nàng: “Ngươi là muốn cho ta ngửa đầu cùng ngươi nói chuyện?”

“Không dám không dám.” Tô Nhiên cười mỉa ngồi xuống. Xem đi, nàng làm thế nào cũng có thể bị người lấy ra điểm xấu.

Đừng nói vương phủ, phủ nha này một ngày nàng cũng không muốn ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.