Ăn Xong Chùi Mép

Chương 24: Chương 24: Hôn môi




Nói thì nói như thế, nhưng đến lúc thực tế thì tôi lại thẹn thùng đỏ mặt không biết làm sao.

Trong phòng khách sạn, Lục Tuyển Chi ngồi trên sofa nghịch điện thoại, tôi khẩn trương đứng cách anh ba mét không dám đến gần, bỗng nhiên anh ngẩng đầu hỏi, “Hạ Diệp, nãy giờ đứng đó đã chuẩn bị xong chưa? Cô vừa rồi đã đồng ý với tôi rồi đấy.” Tôi run rẩy, vội nói, “Khoa đã, đợi một chút! Tôi sắp xong rồi!” Anh tủm tỉm cười, “Có cái gì mà phải sợ, chỉ là dùng miệng tí thôi mà.” Tôi tủi thân cãi lại, “Là tôi chứ đâu phải anh làm, anh đương nhiên thấy bình thường rồi!” Anh không trả lời lại, chỉ nhướng mày sau đó tiếp tục ngồi vọc diện thoại. Tôi nghĩ nghĩ, khẩn trương tới khẩn trương lui, đau dài không bằng đau ngắn, vì thế tôi lấy bình rượu Tam Hoa, đặc sản của Quế Lâm sáng nay vừa mới mua ra uống để tăng thêm dũng khí, mới uống vài ngụm mà cả người đã nóng bừng lên, máu trong người sục sôi, mượn rượu đi thẳng đi đến ghế sofa, hùng hổ nói, “Tổng giám đốc, tôi chuẩn bị xong rồi!” Nói xong, tôi còn nhắm kỹ vị trí trên mặt anh, nhắm mắt lại chu miệng đưa tới… Môi tôi có cảm giác đàn hồi, ấm ấm, rồi lại mềm mại, này coi như bình thường đi, nhưng vấn đề ở chỗ sao lại có hai bên? Tôi tức thì mở to mắt, hai con mắt đen bóng hiện chình chình trước mặt, hơn nữa ánh mắt còn ngạc nhiên xen lẫn vui sướng, lúc tôi bình tĩnh hiểu ra mọi chuyện, thì có một cái tay ghì chặt ót tôi, hôn thật sâu nồng. Đúng lúc này, tôi nghe một tiếng rắc, điện thoại đã ghi lại thời khắc lịch sử này. “Sao tự nhiên anh lại quay đầu qua!” Tôi đỏ bừng cả mặt bực bội trách mắng. Vốn là hôn mặt, nhưng bỗng nhiên anh lại quay đầu qua làm tôi hôn sai chỗ. “Cô tự dưng la lên xông tới, tôi đương nhiên theo thói quen quay đầu lại nhìn cô rồi.” Lục Tuyển Chi nhìn tấm hình hôn môi nồng nàn trên màn hình điện thoại, cười mỉm nói, “Hạ Diệp, thật không ngờ cô nhiệt tình như thế, chủ động hiến hôn nữa chứ.” Tôi tức giận cả người run lên lập cập, “Anh anh không biết xấu hổ thì có, nếu không phải anh kêu tôi làm thế, tôi sao lại làm mấy chuyện này!” Anh vờ như vô tội hỏi, “Tôi khi nào kêu cô hôn tôi thế hả?” Tôi vô cùng căm phẫn, “Anh quên rồi sao? Lúc nãy khi tính tiền, chính anh nói muốn tôi cảm ơn anh giống như thằng nhóc đã cám ơn tôi thì mới có thành ý!” Anh chậm rãi trả lời, “À, thật ra thì ý tôi chỉ là kêu cô giống nó khoa trương khen tôi hai câu thôi mà.” Tôi, “…” Thì ra lúc câu anh nói “Còn nhớ lúc nãy thằng nhóc kia làm thế nào để cảm ơn cô không?” và cả câu “Có cái gì mà phải sợ, chỉ là dùng miệng tí thôi mà”, không phải nói chuyện hôn anh, mà là bảo tôi khoa trương khen anh! Má ơi, lại hiểu sai nghĩa nữa, lỗ nặng rồi ! Hôn một người đàn ông không phải người đàn ông của mình, còn bị anh ta dùng di động chụp lại, còn mang trên người cái tội chủ động hiến hôn, mang tiếng xấu dâm đãng mà. Tôi càng nghĩ càng rầu, càng nghĩ càng thấy đáng thương, rượu vào to gan, xông tới thét vào mặt Lục Tuyển Chi, “Anh đi ra đi, tôi muốn đi ngủ!” Anh vẫn ngồi lì ở đó, nghe tôi nói thế cũng không thèm đi ra, ngược lại còn hiên ngang nghiêng người nằm trên ghế sofa, hai tay kê sau cổ, khỏi cần nói cũng biết bộ dạng rất thong dong an nhàn. Tôi cáu kỉnh nóng nảy rống họng gào lên thật to, “Anh đứng lên cho tôi, đứng dậy đứng dậy đứng dậy.” Anh bất động, nhướng mày hỏi, “Cô chắc không?” Tôi gật mạnh đầu, “Xác định nhất định và khẳng định!” Anh lại hỏi, “Thật sự muốn tôi đứng dậy à?” Tôi kiên quyết, “Đúng vậy!” Anh bỗng nhiên xoay chuyển 180 độ, bất đắc dĩ thở dài, “Lúc đầu thấy cô hơi say, còn định cho cô ngủ trên giường, tôi ngủ ghế sofa.” Tôi há hốc mồm sửng sốt, “Hả?” Anh mỉm cười, “Nhưng mà thấy cô chắc nịch như thế, hay là thôi đi.” Nước mắt tôi sắp trào ra, mếu máo nói, “Tổng giám đốc…” Anh đứng lên vuốt tóc tôi, khoé môi nhếch lên nở nụ cười dịu dàng đến vô hại, nói, “Ngủ ngon.” Sau đó xoay người đi thẳng đến giường, đi được hai bước còn quay lại nhắc nhở tôi, “Đúng rồi Hạ Diệp, ngủ trên ghế sofa tốt nhất đừng có xoay người, kẻo bị rớt xuống đất đó.” Tôi vò đầu bức tóc khóc không ra tiếng, đồ khốn đồ khốn đúng là đồ khốn mà! Có lẽ vì rượu xông lên tận não, đầu tôi cứ nhức bưng bưng, vừa nằm xuống sofa không bao lâu tôi đã ngủ như chết… Đang ngủ giữa chừng, như có ai đó dùng đôi tay vuốt mặt của tôi, cảm giác mềm mại khiến tôi thoải mái vô cùng, hơi thở quen thuộc làm tôi rất yên tâm, đột nhiên cả người nhẹ lâng, cơ thể như thể bị nhấc lên phất phơ, tôi vô thức có chút sợ sệt, nhưng rất nhanh mọi thứ yên tĩnh trở lại, tôi lần nữa chìm vào giấc ngủ, nhưng hơi thở quen thuộc kia thật lâu cũng chưa biến mất. Lúc mới thức dậy, tuy tôi vẫn nhắm chặt mắt, nhưng cũng lờ mờ cảm giác được ánh nắng chói chang. Biết trời đã sáng, tôi lười không muốn mở mắt, hít sâu một hơi duỗi chân tay, theo thói quen lật người sang một bên. Chớp nhoáng nhớ lại mình đang ngủ trên sofa, sao mà xoay người cũng không hề rớt xuống đất? Tôi lập tức mở to hai mắt, thấy mình đang đắp mền, nằm trên giường lớn mềm mại trắng noãn, tôi hoảng hốt vô cùng, đừng nói là đang diễn cảnh ngủ chung với đàn ông trên giường như trong mấy cuốn tiểu thuyết đó nha? Cắn cắn góc chăn, tôi lấy hết dũng khí xoay qua nhìn, may mắn là không đấy. Thở phào nhẹ nhõm, tôi vội vàng nhìn lại ghế sofa, quả nhiên thấy Lục Tuyển Chi đang nằm ngủ ở đó, nhìn anh ngủ rất ngon, lông mi phủ trên mí mắt, che lại đôi mắt đen huyền, chiếc mũi cao thẳng nhẹ nhàng hít thở, đôi môi mỏng rất quyến rũ. Từ mắt nhìn xuống môi của anh, tôi chợt nhớ đến ảnh chụp nụ hôn nồng nhiệt hôm qua, có chút thẹn thùng lại bực bội, đó chính là chứng cứ phạm tội của tôi, anh sau này có thể lấy cái đó ra uy hiếp hay trêu chọc tôi có hành vi sói nữ bất cứ lúc nào. Không cần phải hỏi thì cũng biết nếu kêu anh xoá chắc chắn anh sẽ không chịu, bởi thế chỉ có thể lén lút ra ray, mà bây giờ chính là cơ hội tốt nhất! Nghĩ vậy, tôi rón rén bò xuống giường đi đến bên cạnh sofa, chầm chậm đưa tay vô túi quần anh, lén lút lấy điện thoại ra. Nhưng mà vừa mới với tới eo thì anh bỗng dưng mở mắt ra, hai mắt đen nhập nhèm mới tỉnh, lại nhìn tôi trừng trừng. Tôi hơi bối rối, “Tổng giám đốc, anh dậy rồi à?” “Ừ.” Anh lên tiếng, rồi lại suy nghĩ gì đó hỏi tôi, “Hạ Diệp, cô vươn tay ra làm cái gì thế?” Tôi tức thì rút tay về, “Ờ… Tôi…” Không đợi tôi nói hết vế sau, anh bỗng nhiên mỉm cười, “A, tôi biết rồi. Cô cảm thấy tôi ngủ trên sofa cả người mỏi nhừ, nên muốn mát xa cho tôi phải không?” Tôi nhất thời không tìm được lý do nào khác, đã cho tôi lối thoát thì ngu gì không lấy, “Đúng, đúng, là như vậy đó.” Anh gật đầu tán thưởng, “Cách nghĩ rất tốt.” Tôi vò đầu ngượng ngùng, “Hì hì, phải vậy, phải vậy!” Anh, “Vậy thì tiếp tục đi.” Tôi, “…” Vì vậy Lục Tuyển Chi trở mình nằm sấp trên ghế sofa, tôi trộm “điện thoại” không thành còn mất sức đấm bóp cho anh. Hết đấm bóp rùi tới xoa xoa, tôi buồn bực hỏi, “Tổng giám đốc, hôm qua lúc trời tối hình như tôi ngủ trên ghế sofa, anh ngủ trên giường mà…” Anh im lặng một lúc rồi mới trả lời, “Ừ, đúng vậy.” Tôi tra hỏi, “Vậy tại sao giờ lại trái ngược…” Anh trầm ngâm một lát, đưa ra một lời giải thích, “Bởi vì nửa đêm đột nhiên cô rượu vô loạn trí, nhào lên giường đuổi tôi xuống, tôi đành phải đi ngủ ghế sofa thôi.” Tôi giận dữ, “Tôi không tin! Tuyệt đối không có khả năng đó, tôi làm sao mà say rượu quậy phá được chứ!” Đây quả thật đúng là sự sỉ nhục với một người đẳng cấp uống rượu như tôi! Anh nghiêng đầu, ánh mắt nhu hoà như sóng nước nhìn tôi, giọng nói bỗng nhỏ nhẹ, “Vậy tôi nói tôi lặng lẽ ôm cô đến giường, sau đó bản thân cam tâm tình nguyện ngủ ghế sofa, cô tin không?” Tôi nhìn anh chăm chú, khẳng định, “Xem ra tối qua tôi thật say rượu quậy phá rồi.” Mặt Lục Tuyển Chi lập tức bí xị. Hừ, tôi thà tin rằng trình độ uống rượu của mình sụt giảm, cũng không tin nhân phẩm của Lục hồ ly tốt! Hành trình hôm nay sẽ đi những nơi nổi tiếng của Quế Lâm như công viên núi Vòi Voi, nơi được xem như là biểu tượng thành phố của Quế Lâm, vì chúng tôi không đi theo tour nên cũng chẳng có hướng dẫn viên, hai người nhanh chóng ăn sáng, sau đó mới bắt xe đi vào trung tâm đến công viên. Lúc mua vé vào cửa, đa số du khách đều là tình nhân, đi song song cười cười nói nói với nhau, nhìn thôi cũng có thể thấy được bọn họ yêu thương hạnh phúc, ngọt ngào đến dường nào, tôi bực dọc nhìn những cô gái được bạn trai nắm tay hoặc đang dắt con, trong mắt phát ra tín hiệu ghen tỵ. Mà tôi cũng phát hiện không ít những cô gái đang ôm bạn trai hoặc đang dắt con, cũng bực tức trừng mắt nhìn tôi, trong mắt cũng tràn ngập ghen ghét! Tôi liếc mắt nhìn Lục Tuyển Chi ăn mặn sạch sẽ, áo sơ mi thẳng tắp, tuấn tú phong độ hơn người, rốt cục đã hiểu tạo sao mình lại bị họ nhìn với ánh mắt đó rồi. Có một đôi nam nữ du khách nước ngoài mắt xanh tóc vàng sóng vai đi tới, xổ ra một ngụm tiếng Anh lưu loát, tôi cái nghe cái được cái không, còn Lục Tuyển Chi thì đối đáp rất trôi chảy. Người phụ nữ nói với tôi vài câu, nghe cô ta lên giọng cuối câu có thể đoán được là một câu nghi vấn, vì để bản thân không bị mất mặt, tôi giả vờ giả vịt cười cười gật đầu, “Yes, yes!” Đôi nam nữ cũng nở nụ cười, còn Lục Tuyển Chi thì nhìn tôi với ánh mắt quái dị. Tôi nghi hoặc hỏi, “Tổng giám đốc, chuyện gì vậy?” Anh cười vui vẻ, đưa tay chỉ chỉ, “Không có gì, bọn họ mời chúng ta cùng leo núi.” Tôi nhìn theo hướng anh chỉ, núi Vòi Voi hùng vĩ hiện ra trước mắt, ngọn núi nhỏ nằm sát mép sông, nhìn xa giống hệt con voi đang dùng vòi hút nước, tưới cho cả một vùng rừng núi quyện màu xanh, giữa chân và vòi voi là động Thủy Nguyệt . Tôi nhìn loáng thoáng thấy núi cũng không cao lắm, leo lên chắc cũng không mất sức mấy, vì thế sảng khoái nói, “Được, đi thôi!” Bốn người kết bạn leo lên núi Vòi Voi, hai vị khách nước ngoài rất thích nói, suốt chặng đường cứ bắt chuyện với tôi và Lục Tuyển Chi, tôi vì nghe không hiểu nên cũng không dám xen vào. Lúc leo lên núi, người đàn ông ngoại quốc kia dắt tay người phụ nữ, sau đó xoay qua cười nói với Lục Tuyển Chi câu gì đó, Lục Tuyển Chi cũng bắt chước cầm tay tôi. Tôi khó hiểu hỏi, “Tổng giám đốc?” Anh mỉm cười nhìn tôi, “Lời cũng đã nói ra, không diễn thì sao được?” Tôi nghe mà ngu ngơ, “Là sao?” Lục Tuyển Chi trả lời, “Bọn họ là vợ chồng mới cưới, đến Quế Lâm du lịch.” Tôi hiểu rõ nên gật đầu, “À, hạnh phúc ghê!” Anh, “Vừa rồi cô ấy hỏi cô, chúng ta có phải là giống bọn họ không.” Tôi, “…” Trước kia thầy giáo từng nói, không chịu học tiếng Anh, sau này ra xã hội sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi, quả nhiên là vậy quả nhiên là vậy ! Vì thế tôi để Lục Tuyển Chi dắt tay từng bước đi lên núi Vòi Voi, tay của anh rất mềm mại lại rất mạnh mẽ, dường như ôm trọn lấy tay tôi, tạo cho tôi một cảm giác an toàn, tôi vô thức nghệch mặt nhìn anh, làn da trắng nõn, tướng tá cao ráo, đôi mắt biết cười, tôi nhìn đến thất thần. Kỳ thật người này chỉ cần không giở trò trêu chọc tôi, thật ra cũng tốt đó chứ. Lục Tuyển Chi như cảm thấy được ánh mắt tôi đang nhìn anh, đưa tay vuốt đầu tôi, “Sao vậy?” Tôi lấy lại tinh thần, không thích ứng kịp với cử chỉ dịu dàng vừa rồi, hiếu kỳ hỏi, “Tổng giám đốc, anh nắm tay tôi, có cảm giác gì không thoải mái không?” “Không có.” Anh lắc đầu, sung sướng cười nói, “Tôi lúc trước ở nước ngoài cũng hay dẫn Henry đến công viên chơi.” Tôi vô thức nhíu mày, “Henry là ai?” Anh, “Con chó tôi nuôi trước kia.” Tôi nghe mà muốn tức điên lên, ý anh bảo là anh đang dắt chó đi dạo chứ gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.