Nó mơ màng trong cảm giác nữa thực nữa ảo, cơn sốt đã làm nó không còn ý
thức được những chuyện xung quanh nữa! Nó cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra từ nãy tới giờ … Chẳng phải là lúc nãy nó đã té xuống sàn rồi hay sao? Nhưng sao nó chẳng có chút cảm giác đau đớn gì, chỉ
cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang nằm trên không akhí nhưng đầu và chân
được đỡ bởi một cái gì đó…Bây giờ khi nhớ lại, nó chỉ có cảm giác tò mò
muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Nó cố gắng hết sức lực mở toàn bộ mắt
ra…thì nó bắt gặp ngay đôi mắt lạnh lùng của hắn. Đôi mắt vừa buồn vừa
có chút đau đớn, nó đã thấy hắn khẽ chớp mắt cho niềm đau bay đi nhưng
cho dù có chớp nhiều đến cỡ nào thì nỗi buồn vẫn không thể bay đi hết,
nó vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt đó vì nó…quá lớn!
Tim của nó khẽ đập một cách nhanh chóng không như bình thường…Nhận ra được
điều đó…nó cố gắng nhìn qua chỗ khác! Ít nhất thì nó cũng biết được là
tên Tiểu Thiên đã đỡ nó chứ không phải có bất kì một phép thuật màu
nhiệm nào khác cứu nó khỏi rơi xuống đất! Dẫu nếu nó thì đó chính là
phép thuật kì diệu đã làm hắn bay tới đỡ nó thay cho ý nghĩ ban đầu của
nó là hắn sẽ đứng nhìn như một pho tượng vô hồn…
Cuối cùng, sau mọi cố gắng nó đã từ từ ngồi dậy được, tên Tiểu Thiên cũng đã thôi nhìn vào mắt nó nữa mà hắn nhìn đâu đó ra ngoài vườn, ánh mắt của
hắn làm nó tò mò muốn nhìn thử xem ngoài đó có gì mà phải nhìn nhiều đến vậy! Thế là nó nhìn ra và nó cũng nhận được một câu trả lời không mong
muốn là chẳng có gì ngoài đó cả! Họa chăng là chỉ có một vài nhánh cây
nhỏ đang cố gắng vươn mình để đón những tia nắng của mặt trời buổi trưa, nhưng cho dù chúng có cố gắng tới cỡ nào thì ánh nắng mà chúng nhận
được chỉ là một phần nhỏ hiếm hoi vì trên chúng là bao nhiêu cành cây to lớn đang dang ra mọi hướng để đón nắng! Chẳng phải vì cây lớn cần nhiều ánh sáng hơn cây nhỏ, chỉ đơn giản là mạnh sẽ thắng yếu, to sẽ thắng
nhỏ mà thôi!
Đó là tất cả những gì mà nó thấy và nó nghĩ hắn cũng thấy!
- Để tôi đưa cậu về
Câu nói lạnh lùng nhưng dứt khoát đó thoát ra từ hắn một cách nhanh gọn, nó cũng chỉ còn biết nghe theo lời, để hắn chở về thôi! Nó không thể vì
chút thể diện hiếm hoi mà từ chối một chuyện mà nó nghĩ là mình đang cần nhất lúc này!
- Nhưng trước khi cậu về, tôi có cái này đưa cậu- Nó chưa mở miệng đồng ý thì hắn đã nói sang chuyện khác!
Không để nó chờ đợi lâu, hắn mở tủ moi ra một cái gì đó, và nếu nó không lầm
thì đó là một tờ giấy! Tờ giấy có hai chữ tổ chảng: “HỢP ĐỒNG”!!?? Còn
những từ khác nó không thể nào nhận ra được nhưng nó cũng không thể tò
mò lâu vì trong phút chốc tờ giấy bay đến trước mặt nó với dòng chữ:
“HỢP ĐỒNG LÀM VỆ SĨ”!!??? Cái gì đây chứ? Không thể nào tin nỗi. Nó nhận lấy tờ giấy từ tay hắn và cố gắng xem kĩ tất cả! Tờ giấy toàn là chữ
này là tất cả những công việc mà một vệ sĩ
phải làm. Nào là 7 giờ đến đi học cùng cậu chủ, 11 giờ đi ăn cơm cùng
cậu chủ rồi đưa cậu chủ về, nếu cậu chủ thích thì đưa cậu chủ đi chơi,
phải có mặt bất cứ lúc nào cậu chủ gọi, phải nói là 24/24.
- Cậu giỡn hả? Tui làm vệ sĩ của cậu chứ có phải là người hầu đâu mà phải theo sát cậu 24/24.- Vừa đọc xong những thứ trong tờ giấy nó nỗi giận
như mới bị đấm vào mặt!
- Nhưng cậu đã đồng ý làm vệ sĩ cho tôi thì đây là công việc mà cậu phải làm!- Hắn quả quyết!
Đúng là nó đã hứa nhưng bây giờ nó hối hận làm sao! Tại sao nó lại chấp nhận làm vệ sĩ cho tên này cơ chứ? Đúng là làm ơn mắt oán!
- Nhưng nếu làm được tất cả, mỗi tháng cậu sẽ nhận được 1000 USD
Nó tròn mắt nhìn hắn trước con số quá lớn mà hắn đưa ra! Nó thử tính nhẩm
trong đầu, 1000 USD không phải là gần 20 triệu hay sao? Đúng là một món
hời không thể nào từ chối!
- Thôi được! Tôi đồng ý- Nó lấy hết dũng khí chấp nhận! Nó không phải là
đứa mê tiền nhưng nếu có số tiền này, nó sẽ có cuộc sống “dễ thở” hơn!
- Còn nữa, nếu một trong hai hủy hợp đồng thì phải làm cho đối phương một chuyện mà người đó yêu cầu!- Hắn nói thêm!
- Được thôi!- Nó chắc chắn là mình sẽ không hủy hợp đồng đâu, mà nếu hợp
đồng có bị hủy thì người hủy chính là hắn và hắn sẽ phải làm cho nó một
chuyện! Hạnh phúc trước suy nghĩ đó, nó quên mất là mình cần phải về nhà và còn một chuyện quan trọng mà nó đã quên bén nhưng bỗng đâu hắn nỗi
hứng nhắc nhỡ:
- Hôm nay tôi và cậu đã nghĩ học đó!
Tất cả những từ đó như sét đánh ngang tay chạy dọc khắp các nẻo trong
xương sống nó! Sao nó có thể quên mất là mình cần phải đi học cơ chứ? Nó tròn mắt hình hắn nhưng đáp lại chỉ là gương mặt không chút cảm xúc mà
cho dù có thì đó chắc chắn cũng sẽ là không biết gì như nó! Và nó trở
nên sợ hãi với tất cả các ý nghĩ là mình đã mất một buổi học! Một đứa
con gái vẫn tự tin với suy nghĩ là từ nhỏ tới lớn không hề nghĩ bất kì
một buổi học nào trong bất kì hoàn cảnh thời tiết hay sức khỏe nào như
nó vậy và bây giờ, vì tên lạnh lùng trước mặt mà nó vô tình đánh mất một buổi học! Nó đưa hết gương mắt tiếc rẻ về phía hắn nhưng đáp lại chỉ là sự vô tình với một câu nói cùng lạnh không kém theo đúng phong cách của ác quỷ:
- Mất một **** học không chết đâu, cô mau kí vào hợp đồng rồi đi về đi
Đó là cách mà hắn nghĩ là an ủi sao? Như vậy thì hắn nhầm rồi! Nói như vậy chỉ làm nó ghét hắn hơn mà thôi! Nhưng cho dù ghét đến cỡ nào, nó vẫn
không quên kí vào hợp đồng. Đặt bút vào một tờ giấy quyết định cuộc sống sau này của bản thân mình có lẽ ai cũng sẽ có cảm giác hồi hộp nhưng
cảm giác mà nó có chỉ là bình thường và vội vã…Nó cố gắng kí thật nhanh
để nhanh chóng được về, được ra khỏi ngôi nhà này, khỏi phải đối diện
với gương mặt đáng ghét mà nó nghĩ là sau này phải gặp hắn hàng ngày
nữa!