Angle And Devil

Chương 7: Chương 7: Ở CHUNG NHÀ VỚI CON TRAI Ư?-VẪN CÓ THỂ CHỨ!




Nhưng nó không cần đi đâu xa, vừa bước ra khỏi cữa, nó đã thấy cậu ta đang nằm ở đó. Mắt cậu ta nhắm nghiền, có lẽ là đang ngủ. Đúng là đồ cứng đầu! Sao cậu ta không chịu đi nhỉ? Nó đang suy nghĩ thì cậu ta chợt mở mắt ra:

- Tôi biết nhất định cậu sẽ ra đây mà

- Sao cậu không đi đi

- Tôi đâu biết nhà của mình ở đâu đâu mà đi

- Cứ cho là cậu không biết đi, thì sao bao nhiêu căn nhà xung quanh có mái che cậu không nằm lại cứ nằm ở đây

- Tôi...

- Tịt rồi chứ gì? Vô nhà đi

Vừa nghe xong, mắt cậu ta sáng bừng, đứng phắc dậy nhìn nó:

- Cậu thật sự cho tôi ở chung nhà ư?

- Còn không mau vô, để tôi thay đổi ý định là ra ngoài ở đó

Thế là cậu ta nhanh chóng chạy vào nhà, cậu ta nhìn xung quanh nhà một lần như thể đã xa nó từ lâu. Rồi sao nhỉ? Gương mặt có một chút xúc động nhìn rất dễ thương rồi ngay lúc đó: 1...2...3 cậu ta chạy tới ôm chầm lấy nó. Từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, đây có lẽ là người con trai đầu tiên ôm nó! Nó cảm thấy rất lạ...có một chút rung động nơi con tim. Thì ra được con trai ôm là như thế này sao? Nhưng khoan đã, nó là Trần Ngọc Nhiên cơ mà! Sao tên này lại dám làm vậy với nó? Bây giờ thì nó lại cảm thấy tức giận rồi đây! Chưa đầy hai giây sau khi nó lấy lại được tinh thần, nó xô cậu ta ra:

- Cậu làm cái gì vậy hả?

- Tôi...tôi chỉ cảm thấy biết ơn cậu thôi mà! – Cậu ta lại bắt đầu cái giọng dễ thương cứ y như là mình không có tội vậy ý

- Ai cần cái kiểu biết ơn đó! Nếu thấy biết ơn thì cậu hãy trả tiền thuê nhà cho tôi đi

- Hả?

Bây giờ thì cậu ta lại đưa cái mặt không hiểu gì nhìn nó.

- Cậu có không trả được thì đừng ở đó mà biết ơn nhá

Ha ha, nó thầm cười trong bụng vì đã trả thù được cậu ta, nhưng nó không vội cười lâu vì cậu ta lại nói

- Được, tôi sẽ trả tiền cho cậu

Nó có nghe lầm không nhỉ, cậu ta đào đâu ra tiền trả cho nó chứ, nó quay lại thì thấy tên này đang móc túi lấy ra cái gì đó. Không để cho nó thắc mắc lâu, đó là một cái bóp, cái bóp rất đẹp và sang trọng

- Cậu lấy nó ở đâu ra vậy

- Ở trong túi tôi có đấy

Rồi cậu ta mở bóp ra, tin không chứ? Ở trong đó rất nhiều tiền, toàn tiền đô không…nó tròn mắt nhìn một lúc lâu rồi cậu ta móc một ít ra đưa cho nó

- Như vậy đủ chưa

Nó cầm lấy tiền

- Quá đủ, cậu có thể ở đây thoải mái. Bây giờ tôi đưa cậu lên phòng

Nó dẫn cậu ta đến một căn phòng sạch sẽ, căn phòng này để cho ba mẹ nó sau này ở nhưng bây giờ cho cậu ta dùng tạm cũng không sao! Đúng là có tiền là có thể giải quyết hết nhiều chuyện! Nói như vậy không phải nó là đứa mê tiền đâu nha, chỉ là nếu không có tiền thì nó lấy gì lo chi phí sinh hoạt cho cả nó và cậu ta đây! Cậu ta đi theo nó bước vào phòng.

- Căn phòng này cũng được đó chứ

- Dĩ nhiên rồi, cậu cứ ở thoãi mái đi nhé!

Nói xong nó định bước ra ngoài thì cậu ta lại ngăn nó lại:

- Mà khoan đã…bây giờ tôi cảm thấy hơi đói bụng

Không ngờ tên này ngay cả chuyện đói bụng cũng kêu nó nữa:

- Cậu nghĩ tôi là người hầu của cậu chắc? Đói bụng thì đi xuống nhà lấy cơm ăn đi

Vậy là cậu ta lũi thũi xuống nhà lấy cơm ăn còn nó bỏ lên phòng…Thật tội nghiệp cho cậu ta vì đụng phải nó… mặt dù đẹp trai thiệt nhưng nó cũng không phải là một người dễ bắt nạt đâu!

:::::::::::::::::::::::::::::::::::

Lát sau, nó đang nằm trong phòng thì nghe mùi gì ấy nhỉ? Thơm quá! Mùi vị của thịt bò đây mà! Ở nhà nó có thịt bò nhưng nó chẳng dám đụng đến nấu vì nó chẳng có một tý kinh nghiệm nấu ăn gì hết. Nếu không nói là thuộc vào dạng hạng bét! Híc! Thơm nức mũi luôn! Không cưỡng lại được nữa rồi! Nó đành bước ra khỏi phòng đi về hướng thoát ra mùi thơm, đó chính là NHÀ BẾP!!!???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.