Tối hôm đó anh ở trong phòng sách làm
việc để cô ở phòng ngủ một mình trằn trọc suy nghĩ về tình cảm của mình. cô
không biết nên dành lấy anh cho riêng mình hay sẽ buông tay anh vì không muốn
làm anh phải ở với một người lúc nào cũng mang lại rắc rối cho anh nữa. không
có anh cô không biết mình còn có thể sống tốt không bởi những ngày qua cô đã
quen thuộc với việc dựa dẫm vào anh, quen với việc nhìn thấy anh rồi. chỉ là
đêm qua không ở cùng anh nhưng sao cô thấy đêm dài vậy cơ chứ, cô trằn trọc đợi
trời nhanh sáng để được gặp anh nhưng đến sáng hôm sau anh cũng đi làm sớm để
tránh mặt cô khiến cô cảm thấy buồn vô hạn, cô thật sự đã không thể sống thiếu
anh được nữa rồi. cô quyết định trưa này sẽ đến gặp anh để dứt khoát tình cảm
của mình.
Buổi trưa cô đến trụ sở của tập đoàn
để gặp anh
-
chị
ơi cho em hỏi phòng của tổng giám đốc ở đâu ạ?- cô lễ phép hỏi cô lễ tân
-
cô
có hẹn với giám đốc trước không?- cô ta nhìn cô trẻ con nên hất hàm hỏi
-
dạ
không ạ- cô vẫn lễ phép
-
vậy
thì không được đâu. Tổng giám đốc sao có thể tiếp một con nhỏ như cô
-
chị
cứ báo là có tiểu uyển cần gặp tổng giám đốc sẽ biết ngay ạ- cô vẫn kiên trì
nhẹ nhàng nói với cô ta
-
tiểu
uyển hay đại uyển thì giám đốc cũng không gặp đâu. Sao tổng giám đốc có thể gặp
một con nhỏ như cô chư- cô ta kênh kiệu
-
chị
cứ báo giùm em đi ạ- cô hơi nài nỉ
-
cô
về đi đừng làm mất thời gian của tôi- cô ta nói rồi quay ra nói chuyện với
người khác không thèm đoái hoài đến cô
cô đang định quay về thì
-
phu
nhân, cô đến gặp tổng giám đốc ạ- thư kí của anh vui vẻ chào hỏi
-
vâng
ạ -cô nhẹ đáp- nhưng chắc anh ấy bận nên em không gặp được- cô không nói chuyệ
xảy ra vừa nãy
-
tổng
giám đốc hôm nay hơi mệt nên hủy hết lịch hẹn đang ở trên phòng mà. Chẳng lẽ--
anh thư kí ngập ngừng
-
cô
không báo cho tổng giám đốc- anh thư kí tiến về phía cô nhân viên vừa rồi lạnh
lùng
-
tại
tôi không biết cô ấy là phu nhân- cô ta tái mặt
-
cô
chuẩn bị hành lí đi- anh thư kí định đuổi việc cô ta
-
là
lỗi của em nên đừng làm vậy- cô không nhẫn tâm làm người khác đau lòng
-
còn
không mau cảm ơn phu nhân- anh thư kí nói với nhân viên kia
-
cảm
ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân- cô ta rối rít. Thật may phu nhân không tính toán
với mình- cô ta thở phù vì không bị đuổi việc
-
để
tôi đưa phu nhân lên gặp tổng giám đốc- anh thư kí lịch sự
-
dạ.
phiền anh rồi- cô lễ phép
-
đây
là phòng ngài ấy. hai người cứ thoải mái nói chuyện- thư kí nói xong quay lưng
đi
-
cảm
ơn ạ- cô cúi chào anh thư kí.
Lấy hết bình tĩnh cô đẩy cánh cử
phòng anh bước vào.
-
em
đến đây làm gì- anh ngạc nhiên khi cô bước vào
-
xin
lỗi vì đã làm phiền anh- cô nói- nhưng em có chuyện cần nói rõ với anh
-
em
suy nghĩ kĩ chưa?- có lẽ anh biết cô định nói về chuyện gì
-
dạ.
em đã suy nghĩ kĩ lắm rồi- cô nhẹ nhàng
-
vậy
em nói đi- anh nói vậy nhưng rất hồi hộp về quyết định của cô
-
anh
có biết em là một con bé luôn mang lại rắc rối cho người khác?- cô nhìn vào mắt
anh hỏi
-
anh
biết, nhưng đó là vì em quá tốt bụng thôi nên luôn nhận những lỗi lầm về mình-
anh nhìn cô dịu dàng
-
anh
có biết em rất hay khóc ?
-
anh
biết, nhưng đó là vì em luôn bị người khác lợi dụng rồi làm em tổn thương
-
anh
có biết em rất hay làm người bên cạnh mất ngủ?
-
anh
biết nhưng em mới là người chịu đựng những nỗi đau ấy
-
anh
có biết em là người rất vô vị?
-
anh
biết nhưng đó là vì em luôn là người lắng nghe và thấu hiểu mọi người nhất, là
nơi bình yên nhất trong cuộc đời này- anh đáp
-
anh
có biết em nhiều lúc cũng rất ích kỉ?
-
anh
biết nhưng so với sự bao dung và sự ích kỉ của người khác thì sự ích kỉ của em
chưa bao giờ tồn tại
-
em
có nhiều điểm xấu như vậy nhưng anh vẫn yêu em?- cô nhìn anh thật lâu
-
đúng
vậy. anh yêu em chính vì những điều đó. Những gì em bị tổn thương khiến anh
muốn che chở em, những lúc em gặp rắc rối anh muốn bảo vệ em. Những đêm em khóc
anh muốn vỗ về em. Những lúc em không ngủ được anh muốn ôm em vào lòng. Những
lúc em vẫn lo cho người khác anh mong mình sẽ ở cạnh lo cho em. … chính vì em
là em nên anh yêu em- anh nói một tràng khiến cô không khỏi xúc động