-
ông
à con muốn về nhà- cô nói với ông anh
-
không
được. bác sĩ bảo con ở đây hai tuần để theo dõi, con vừa ở 3 ngày đã đòi về là
sao- ông cô bên cạnh dứt khoát
-
con
sợ ở bệnh viện lắm – cô nũng nịu. từ khi ở bên anh cô thấy mình có vẻ trẻ con
hơn
-
không
được là không được- ông cô kiên quyết. con về nhà lấy ai chăm sóc, ông không
thể người làm chăm sóc con được- ông cô giải thích
-
hay
cứ để cháu dâu và thằng bảo về ở nhà tôi đi. ở đó vừa có bác sĩ, y tá giỏi lại
có người bầu bạn với cháu dâu nữa- ông anh đề nghị
-
đúng
đấy ạ- hoàng phương nhanh nhảu
-
con
thấy sao?- ông cô xuôi xuôi vì cũng không muốn cô cháu gái bảo bối phải ở nơi
toàn mùi kháng sinh và mùi máu thế này.
….- cô im lặng nhìn anh như muốn
thỉnh cầu ý kiến từ anh bởi khi về nhà ông hai người sẽ phải ở chung phòng
-
thế
cũng được- anh đồng ý vì như thế cũng tiện cho anh vả lại cũng giúp anh thu hẹp
khoảng cách với tiểu uyển.
-
vậy
thì để thư kí làm thủ tục, chiều chúng ta sẽ về- ông anh vui vẻ. thật ra ông
muốn ở cùng hai người cho vui nhưng sợ làm phiền tình cảm của đôi trẻ nên không
gọi hai người về, nhân cơ hội này ông muốn kiểm tra tình cảm của chúng đến đâu
nếu đã tốt rồi thì yêu cầu hai người chuyển về sông cùng ông luôn.
-
Cháu
có biết ai bắt cóc mình không?- ông anh muốn khẳng định lại thủ phạm.
-
Cháu
không biết ạ- cô trả lời bởi cô không muốn mọi người làm khó hoàng bảo. dẫu gì
cũng tại cô mà cô ta mới làm như vậy- cô nghĩ
-
Em
có biết tại sao mình bị bắt đến đó không?- anh muốn hỏi cô xem cô còn định che
giấu cho cô ta không?
-
Tại
em không cẩn thận nên bị bọn họ lừa đi. Em xin lỗi- cô tiếp tục che giấu
-
Nếu
biết ai bắt cóc cháu sẽ làm gì?- ông cô hỏi
-
Chẳng
phải họ đã bị cảnh sát bắt hết rồi sao?- cô hỏi ông
-
Ý
ông là kẻ chủ mưu cơ. - ông nói
-
Dù
gì cũng tại cháu không cẩn thận nên không thể trách họ được- cô nhẹ nhàng bởi
cô có cảm giác họ đã biết thủ phạm là ai giờ chỉ cần biết cô xử lí thế nào là
họ sẽ kết thúc luôn nhưng cô không muốn làm ai bị tổn thương cả nhất là hoàng
bảo- người mà cô cảm thấy có lỗi nhất.
-
Con
thật không trách họ ư?- ông anh hỏi lại
-
Vâng
ạ- cô hồn nhiên
-
Chị
dâu đừng bỏ qua dễ dàng vậy chứ- hoàng phương hơi bất ngờ trước cách xử lí của
cô.
-
Em
đừng quá lương thiện, vợ à. Cô ta không xứng đáng được khoan hồng đâu - Anh
nghĩ. Nếu lần này bỏ qua cho cô ta nhất định sẽ có lần sau nữa nên anh quyết
không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. anh không muốn chuyện này xảy ra với
cô một lần nào nữa vậy nên anh sẽ xử lí cô ta theo cách của anh. Anh đã sai
người mua hết cổ phần của công ty nhà cô ta giờ chỉ còn đợi giây phút nhà cô ta
phá sản rồi đến trước mặt xin lỗi tiểu uyển thôi.quả thực thế này còn quá nhẹ
tay với cô ta, nếu hai vị chủ tịch kia ra tay thì kết cục của ta còn kinh khủng
hơn thế nữa.