Anh À ! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không.

Chương 33: Chương 33: Em vẫn được ích kỉ yêu anh chứ?




Sau khi được chuyển sang phòng chờ, cô vẫn không tỉnh lại khiến cả nhà lo lắng lắm.

Anh dù bị thương nhưng suốt mấy ngày liền đều ở bên cạnh cô để lúc cô tỉnh dậy có thể nhìn thấy anh đầu tiên, đám người trong nhà anh hết ra rồi lại vào bệnh viện khiến mấy người trong bệnh viện nhẵn hết cả mặt.

Thấy cô đã ba ngày mà chưa tỉnh lại hẳn, anh quyết định đưa cô về nhà bởi trước đay cô đã từng nói cô ghét bệnh viện lắm nên chắc chắn cô không muốn ở bệnh viện lâu. Thêm vào đó việc về nhà có nhiều người chăm sóc, tạo không khi gia đình lại giúp cô nhanh tỉnh hơn thì sao. Và quả thực, việc chuyển cô về nhà là một quyết định đúng đắn

Ngay sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên lọt qua cửa sổ chiếu vào trong gian phòng của anh và cô, cô từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, tay hơi động đậy khiến anh bừng tỉnh ( anh cầm tay cô ngủ gục từ tối qua)

- em tỉnh rồi sao? – anh mừng rỡ

- anh không sao chứ? câu hỏi đầu tiên khi cô tỉnh dậy là hỏi thăm tình trạng của anh khiến anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng.

- Anh không sao?- anh vuốt tóc cô trìu mến

- Vậy là tốt rồi- cô mỉm cười vui lòng

- Chẳng phải anh đã bảo đừng làm như vậy lần nữa sao? em như vậy khiến cả nhà rất lo lắng đấy?- anh tỏ ý trách cô không biết quý bản thân mình.

- Nếu anh là em anh có làm vậy không?- cô hỏi anh

- Tất nhiên là anh sẽ làm vậy. anh sẽ không để người anh yêu bị thương đâu- anh trả lời ngay tức khắc

- Thấy chưa- cô cười. làm sao anh có thể bảo em làm việc mà anh không làm được chứ- cô vui lòng

- Nhưng em làm vậy là ngốc lắm đấy- anh mắng yêu cô trong lòng đầy sự cảm kích

- Từ khi gặp anh em đã ngốc hơn rất rất nhiều- dù hơi đau nhưng cô cố cười thật tươi. Trong cách nói chuyện của cô cũng cởi mở hơn rất nhiều.

- Để anh gọi mọi người và bác sĩ đến khám cho em- anh hôn nhẹ lên trán cô rồi bước nhanh ra ngoài thông báo tình hình cho moị người

Chỉ năm phút sau. Cả nhà đã có mặt đầu dủ trên phòng vui mừng hỏi thăm vì nó đã tỉnh dậy. sau khi bác sĩ khám xong, ông bác sĩ yêu cầu cả nhà ra ngoài để báo cáo tình hình đồng thời để nó có thời gian nghỉ ngơi.

Bên ngoài cửa phòng mọi người nói chuyện với nhau, cô không rõ họ nói gì nhưng cô nghe loáng thoáng được việc hình như vì viên đạn bắn trúng vào cột sống nên cô sẽ bị tàn phế suốt đời này.tim cô như đau thắt lại, tại sao cô lại trở thành nỗi bận tâm của mọi người nữa vậy.cô yêu anh nhưng cô không thể là gánh nặng cho anh được. thế này thì có lẽ cô phải từ bỏ anh thôi.

Từ hôm đó, anh vẫn đến chăm sóc ở cạnh cô nhưng cô luôn lẩn tránh những hành động của anh, điều này khiến anh vô cùng đau lòng. Cô mong rằng cô làm như vậy sẽ khiến anh ghét cô để khi cô ra đi anh không cảm thấy bị tổn thương nặng nề. dù còn rất rất yêu anh nhưng cô đã chuẩn bị kế hoạch để rời xa anh, không làm gánh nặng cho anh nữa.

Thấy thái độ của cô đối với anh, anh cũng thấy có gì đó ngờ ngợ. chẳng lẽ cô đa biết nội dung cuộc nói chuyện của gia đình với bác sĩ sao. bởi với tính cách của cô nếu biết mình như thế thì cô sẽ không bao giờ chịu ở bên anh làm gánh nặng cho anh đâu. Anh ra vườn gặp cô nói rõ mọi chuyện.

- em đã biết được điều gì rồi sao?- anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi bởi anh biết khi anh nhìn thế này thì cô sẽ không thể nói dối được

- vâng- cô không nói dối bởi anh mắt của anh sẽ nhận ra ngay

- đó là lí do em lạnh nhạt lẩn tránh anh những ngày qua sao?- anh hỏi cô chân tình

- …. – cô im lặng vì không biết trả lời thế nào. Trước mặt anh mọi lời nói dối của cô đều bị vạch trần.

- Nếu đúng là vậy thì em yên tâm, anh sẽ biến hai chúng ta thành một cặp thật xứng đôi. – nói rồi anh bước ra ngoài với tâm trạng quyết tâm làm gì đó

- Cô vội vàng gọi mọi người xuống ngăn anh lại rồi vội vàng điều khiển xe lăn đuổi theo anh- cô cảm giác anh định làm điều dại dột.

Anh bước vào ô tô để chế độ tự động di chuyển rồi đứng trước mũi xe chờ chiếc ô tô đâm vào, cũng may mấy người bảo vệ nghe thấy cô gọi vội chạy vào kịp lao ra cứu nên anh không sao. vừa lúc ấy mọi người cũng xuống kịp nơi chứng kiến cảnh tiếp theo.

- anh làm gì vậy?- cô tức giận hét lên- anh dám coi thường mạng sống của mình thế ư?- cô dịu giọng hơn câu trước

- anh chỉ muốn giống em để em không mặc cảm khi chúng ta bên nhau- anh trả lời cô

- anh có biết nếu anh làm vậy thì em và mọi người sẽ đau lòng thế nào không?- cô lại khóc, không phải cô khóc vì yếu đuối mà hình như cô khóc vì hạnh phúc. Anh sẵn sàng hi sinh chỉ vì muốn ở bên cạnh cô, đây chẳng phải là người đàn ông mà cô luôn mong muốn sao. vậy sao khi thấy anh làm vậy cô lại quá đau, một khi yêu ai đó thì họ sẽ không muốn người mình yêu bị tổn thương. Những giọt nước mắt của cô tràn ra.chẳng lẽ cô đã sai, khi yêu nhau nếu chỉ hi sinh mù quáng mà không hiểu cảm nhận của người kia thì họ có còn hạnh phúc. Cô cũng vì nghĩ cho anh mới làm vậy nhưng cô chưa từng nghĩ nếu rời xa anh cô sẽ thế nào và nếu anh rời xa cô thì anh cũng không thể vui vẻ hạnh phúc được. cô đã khóc.

- Anh đừng làm vậy nữa được không?- cô khoác và nói như cầu khẩn, cô không muốn nhìn thấy anh bị tổn thương.

- Vậy em đừng lẩn tránh và rời xa anh có được không?- anh cho rằng đó là một điều kiện

- Dù em có tàn phế cả đời?- cô hỏi anh như muốn khẳng định giờ đây cô chỉ là gánh nặng của anh mà thôi

- Anh sẽ là đôi chân của em cả đời- anh khẳng định

- Dù em không thể tự làm gì được?

- Anh sẽ ở bên giúp đỡ chăm sóc em

- Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy

- Vì em là em,là vợ anh, là người con gái thánh thiện nhất anh từng biết- anh ôm cô nói.

- Vậy thì…. Em vẫn được ích kỉ yêu anh chứ?- cô nhìn thẳng mắt anh

- Chẳng phải anh đã nói rồi sao. anh cho phép em ích kỉ yêu anh và em cũng chỉ được ích kỉ yêu anh thôi- anh lau những giọt nước mắt còn lại trên khuôn mặt thanh tú của cô cười nói.

- Vâng- cô mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ cô nên làm như vậy từ lâu rồi bởi anh và cô được sinh ra là dành cho nhau cơ mà..

Anh ôm cô thật chặt như sợ để mất cô một lần nữa, anh không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.

Mọi người trong nhà chứng kiến câu chuyện của hai người, ai cũng rớt nước mắt. thật không ngờ hai người lại có tình cảm sâu đậm đến vậy. Trong những tiếng thút thít vì cảm động. ông anh và ông cô bật tiếng cười vui sảng khoái khiến ai cũng ngạc nhiên. Họ nhìn nhau rồi bảo người nhà vào trong để tiết lộ một bí mật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.