Cuối cùng thì cô cũng hoàn toàn bình phục sau gần một tháng điều trị. ( do có quá nhiều vấn đề nên gia đình anh đã cho cô nghỉ học ở trường vì biết cô đã hoàn thành xong chương trình đại học, cô cũng thay mặt ông mình tiếp quản công việc của tập đoàn).
Tối hôm đó, anh vừa từ trong phòng tắm bước ra đã tiến tới bên cô nhìn cô với ánh mắt rất chi là trìu mến.
- sao anh lại nhìn em vậy?- cô hơi to giọng nhưng rất ngượng ngùng
- còn nhớ khi em bị thương anh đã nói gì không?- anh cười gian
- anh nói gì ạ?- cô vẫn nhớ nhưng không dám nói
- anh nói khi em bình phục chúng ta sẽ làm vợ chồng thật mà- anh cười vui.
- Em không nhớ lắm- cô ngượng ngùng. Dù có ngốc nghếch thì cô cũng biết anh nói về chuyện gì.
- Anh vừa nhắc với em rồi đó thôi- anh cười gian kinh điển
- Nhưng em….- cô lấp lửng không biết nói sao.
- Anh không ép buộc em đâu- anh buồn buồn rời khỏi giường định tiến ra chỗ cũ của mình, chợt tay cô giữ tay anh lại, cô biết anh đã chờ đợi mình quá lâu rồi không lẽ cô vẫn muốn anh chờ thêm nữa sao.- cô nghĩ
Cô kéo anh lại chủ động đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi anh, lúc đầu anh bất ngờ nhưng nhanh chóng đáp lại cô. Đèn tắt. anh và cô trải qua bao nhiêu chuyện cũng trở thành vợ chồng thật sự.
Hạnh phúc của anh và cô cứ thế như một bức tranh hoàn hảo khiến ai cũng phải ghen tị.
Một năm sau
Khi cô ngồi vào bàn ăn cơm, vừa nhìn thấy mấy món dầu mỡ cô thấy ghê cổ nhưng không dám thể hiện ra ngoài nhưng khi món cá vừa bưng lên thì cô không thể chịu được nữa chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo. Cả nhà ngồi nhìn nồi cơm mà lo lắng. ( thề với mọi người là cả nhà anh và cô ai cũng rất ngây thơ đấy). cô vừa bước ra thì lại phải chạy vào vì múi cá khiến cô vô cùng khó chịu. anh đành xin phép đưa cô lên phòng nghỉ ngơi trước. đi được nửa cầu thang, cô ngất lịm may mà có anh ở bên cạnh đỡ cô.
- mọi người phải chú ý đến cô ấy hơn nếu không sẽ rất nguy hiểm đấy- ông bác sĩ khám ra thông báo với mọi người
- vậy nó bị sao vậy?- hai ông chủ tịch lo lắng
- thiếu phu nhân không sao nhưng nếu cô ấy không chăm sóc tốt cho bản thân thì đứa bé sẽ rất nguy hiểm- ông bác sĩ ôn tồn
- đứa bé nào?- cả anh và hai ông chủ tịch nghệt người ra
- con của anh chưa ai nữa?- chỉ có hoàng phương hiểu ông bác sĩ nói gì. Anh thật là ngốc quá- cô châm chọc
- không lẽ…- anh hiện rõ vẻ vui mừng
- đúng vậy, thiếu phu nhân đã có thai hai tháng- ông bác sĩ tươi cười
cả nhà anh như vỡ òa, anh sắp được làm cha. Tình yêu của anh và cô đã đến ngày kết trái. Anh không giấu nổi vui mừng chạy vào phòng nơi cô đang ngủ hôn thật nhẹ lên trán, thì thầm cảm ơn cô.
7 năm sau
Trong công viên, một đứa bé trai đẹp như thiên thần lon ton chạy trước. thỉnh thoảng lại quay lại giục
“ bố mẹ ơi! Nhanh lên đi”
Phía đằng sau. Trong cái nắng nhẹ và gió thoảng của mùa thu, anh và cô cầm tay nhau mỉm cười đáp lại “ từ từ thôi, đợi bố mẹ với chứ”
Hai người chạy đến bên thằng bé, anh một tay bế thằng bé, một tay nắm tay cô. Anh thì thầm trong tiếng gió
“ cảm ơn em đã ích kỉ yêu anh”
“ cảm ơn anh đã cho em ích kỉ yêu anh”- cô mỉm cười hạnh phúc.
* hết*
Tình yêu cần có sự cao thượng nhưng không có nghĩa là không được ích kỉ. một chút ích kỉ trong tình yêu sẽ giúp bạn nắm bắt được hạnh phúc của mình .nếu hai người thực lòng yêu nhau thì đừng ngần ngại hãy đến bên nhau bởi chỉ khi hai người ở bên nhau, hai người mới tìm được hạnh phúc của mình.
( mình không có ủng hộ mọi người tranh giành tình yêu à nha).
XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ THEO DÕI CÂU CHUYỆN CỦA MÌNH.