Được anh thổ lộ cô cũng quyết định
nói thật với lòng mình cho anh biết. cô bắt đầu
-
anh
có biết mỗi khi em khóc em luôn muốn dựa vào vai anh- nước mắt cô rơi dài và cô
bắt đầu nói về nỗi lòng của mình. anh có biết những lúc em gặp ác mộng em muốn
được trong vòng tay của anh? Anh có biết những khi để anh đi cùng người khác em
đã đau lòng thế nào? Anh có biết lúc anh nói yêu em em đã vui thế nào không?
Anh có biết lúc đó em đã muốn chạy đến ôm ngay lấy anh không?.... nhưng em
không làm được bởi nếu em chạy đến bên anh em sợ mình sẽ mất đi cảm giác hạnh
phúc khi anh nói lời yêu, nếu em nhận lời
yêu anh em sẽ làm tổn thương tình yêu của người khác. Em không thể ích
kỉ như vậy được- nước mắt cô chảy dài.
-
Vậy
sao em lại nói những điều đó cho anh nghe?- anh lặng nhìn cô hỏi khi thấy cô
nói nhiều như thế- tất cả nỗi lòng của cô
-
Bởi
em cứ nghĩ mình có thể rời khỏi anh nhưng hình như em sai rồi. không gặp anh,
con tim em trở nên lạc lõng, em đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống
của em, nếu em đánh mất anh có lẽ em không thể làm được điều gì mất- cô xúc
động.
-
Em
có thể ích kỉ ở bên anh, yêu anh có được không?- cô nhìn vào mắt anh ngập
ngừng.
-
Em
ngốc ạ! Anh cho phép em ích kỉ yêu anh đấy, và em cũng chỉ được ích kỉ yêu anh
thôi vì anh đã quá yêu em rồi- anh mỉm cười kéo cô vào lòng ôm trọn lấy thân
hình nhỏ bé của cô
-
Vâng-
cô nhẹ nhàng ngả đầu vào lồng ngực ấm áp của anh
Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng đưa cô ra
khỏi mình, đôi môi anh cúi gần xuống đôi môi cô chuẩn bị trao một nụ hôn thì
-
tổng
giám đốc, tôi biết cậu đang không muốn làm việc nhưng hợp đồng này hôm nay nhất
định phải được cậu xem qua- anh thư kí mở của phòng vừa sắp xếp tập tài liệu
trên tay vừa nói mà không để ý thấy hai người lúc này đang luống cuống ngại
ngùng vì nụ hôn hụt thì anh thư kí đi vào.
-
Tổng
giám đốc và phu nhân sao vậy- anh thư kí vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng
của hai người thì cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra nên được dịp trêu trọc
ông tổng giám đốc khó tính một chút.
-
Tự
dưng phá hỏng việc tốt của ta, liệu hòn- anh thầm trách anh thư kí. Có việc gì
sao anh không gõ cửa trước khi vào?- anh cất giọng hỏi thư kí để lảng vấn đề.
-
Mọi
lần tổng tài ở một mình tôi có gõ cửa đâu sao hôm nay phu nhân đến anh lại bắt
gõ cửa. hay là…-- anh thư kí trêu trọc
-
Không
có gì cả- hai người giảy nảy lên đồng thanh
-
Sao
lại giống nhau vậy chứ- anh thư kí vẫn đùa
-
Vì
em có việc ở nhà nên em xin phép ra về trước- cô chào anh thư kí để tránh những
câu đùa của anh. Gặp anh ở nhà sau- cô quay sang anh nhẹ nhàng nhưng cũng khiến
mặt cô đỏ ửng
-
Em
về trước đi, lát gặp em ở nhà- anh nhẹ nhàng tiễn cô ra cửa.
-
Cậu
muốn chết đúng không? Dám phá hỏng việc tốt của tôi, lại còn dám trêu cả phu
nhân tôi nữa chứ đúng là không muốn sống hả?- anh nói với giọng lạnh lùng
-
Tôi
đâu dám. Anh mà làm vậy phu nhân sẽ buồn đấy- anh thư kí vẫn không sợ vì khá
thân quen với anh rồi.
-
Sao
lại nói vậy- anh tò mò vì anh thư kí đâu biết vợ anh là người như thế nào sao
lại biết cô ấy sẽ xử lí như vậy chứ
-
Chả
là vừa nãy….- anh thư kí kể lại câu chuyện lúc ở quầy lễ tân cho anh nghe.thật
tốt khi có cô ấy là vợ anh- anh thư kí chốt lại
-
Đúng
vậy, thật tốt khi tiểu uyển là vợ mình chứ không phải ai khác- anh thầm nghĩ.
-
Chúng
ta còn những việc gì mau giải quyết nhanh thôi- anh thoát khỏi thế trầm ngâm
hăng hái lấy tinh thần làm việc.
-
Làm
xong sớm về sớm để còn gặp vợ yêu chứ- anh thư kí trêu anh
-
Nhanh
lên đi- anh giục
-
Vâng
vâng- anh thư kí khề khà
Hôm đó cả cô và anh đều vui vẻ vì
tình cảm của cô đã rõ ràng còn anh thì đã được đáp trả nhưng có một điều là họ
là vợ chồng của nhau, yêu nhau nhưng chưa bao giờ….