Khi thức dậy cô thấy mình lại bị trói
trên chiếc ghế , cảnh tượng hệt lần trước. lần này cô bình tĩnh xem ai là người
bắt mình. nhìn xung quanh cô thấy hoàng bảo. cô bình tĩnh cất tiếng
-
sao
lại là chị nữa vậy?- nó không hiểu tại sao cô ta lại bắt mình
-
là
do em đã tạo cho chị cơ hội đấy- cô ta nói với giọng đểu giả. Nhưng yên tâm lần
này chỉ không phải là chủ mưu nên em cũng không phải là mục tiêu chính đâu- cô
ta tiết lộ
-
chị
nói thế là sao?- cô không hiểu những gì cô ta nói lắm.
-
chủ
mưu là hắn đó, cô chỉ là con mồi để hắn dụ mục tiêu của mình đến đây thôi- cô
ta vừa nói vừa chỉ ra chỗ phương mãnh
nhìn thấy ánh mắt của phương mãnh cô
thấy hơi lo, không phải cô sợ hắn làm gì cô mà cô sợ mục tiêu của hắn là anh mà
nhìn hắn đầy thù hận thế kia thì hắn nhất định sẽ làm hại anh mất.
-
anh
ta là kẻ thù của anh bảo? – cô muốn khẳng định
-
khá
thông minh đó – hắn ta cất tiếng. thật tiếc khi người xinh đẹp như cô em lại
làm vợ của thằng khốn đó- hắn bóp miệng cô tỏ ra cay cú. Có trách thì trách số
cô đi- hắn tức giận
-
chị
có biết anh ta sẽ làm hại anh bảo không?- cô ta hỏi hoàng bảo
-
chị
yêu anh ấy cơ mà chẳng nhẽ…- cô muốn hoàng bảo đừng để anh bị hại trong việc
này nữa
-
thì
đã sao? Tôi yêu anh ấy nhưng anh ấy chỉ yêu cô- một con bé ngốc nghếch, nếu anh
ấy không thể là của tôi thì tôi cũng không muốn anh ấy là của riêng ai hết – cô
ta như điên lên, tư tưởng không ăn được thì đạp đổ.
-
Chị
yêu anh ấy mà lại muốn đẩy anh ấy vào nguy hiểm ư?- cô không hiểu nổi định
nghĩa tình yêu của cô ta
-
Im
đi tôi không muốn nghe cô dạy đời- cô ta tát tiểu uyển một cái rồi bước ra.
Phương mãnh rút điện thoại ra gọi cho
anh.
-
lâu
quá rồi không gặp bảo thiếu gia- giọng hắn đắc thắng
-
phương
mãnh?- anh còn nhớ mang máng cái giọng ấy
-
thật
không ngờ người như mày vẫn còn nhớ được giọng của tao?- hắn đổi sang cái giọng
tức giận
-
anh
gọi cho tôi có việc gì tôi không rảnh đâu- anh không muốn tốn thời gian với hắn
vì đang lo lắng cho tiểu uyển
-
chẳng
lẽ mày không lo cho cô vợ xinh đẹp bé bỏng của mình sao? Hắn nói qua điện thoại
-
mày
đã làm gì cô ấy?- anh giật mình phản ứng trước câu nói của hắn, tiểu uyển đang
trong tay hắn thì quả là nguy hiểm vô cùng.
-
Tao
không làm gì cô vợ đáng yêu của mày đâu, chỉ cần mày đến đay thay cho cô ta thì
tao sẽ thả cô ta ra- hắn ra điều kiện
-
Đừng
đến- cô hét cố gắng kêu anh đừng đến
-
Im
đi con nhỏ đáng ghét- hắn tát cô một cái thật đau cũng là để cho anh nghe thấy
luôn
-
Địa
điểm ở đâu tôi sẽ đến ngay nên để yên cho cô ấy đi- anh không thể để cô bị hắn
ta hành hạ được.
-
Địa
điểm là…… mày cũng biết là nên đi thế này rồi đúng không?- hắn nói bằng giọng
đe dọa
-
Yên
tâm tôi sẽ đi một mình- anh lạnh lùng mà đầy lo lắng. cô thì chỉ biết khóc thôi
vì bị bọn chúng bịt miệng không nói được nữa.
Kết thúc cuộc điện thoại hắn đến chỗ
hoàng bảo cười lớn
-
không
ngờ con nhỏ đó lại quan trọng với hắn ta thế? Cô giúp tôi nhiều đấy- hăn vui
sướng
-
-…….
Hoàng bảo im lặng nghĩ về những gì cô nói vừa nãy. Chẳng lẽ mình nhẫn tâm đẩy anh
ấy vào nguy hiểm thật sao- cô ta nghĩ
-
Này,
tôi sẽ giao con nhỏ đó cho cô như đã hứa- hắn thấy cô hơi khác lạ.
-
Được.
cứ thế đi- cô ta không vui như vừa rồi. nhớ đừng làm gì anh bảo đấy- cô ta lo
lắng
-
Biết
thế- hắn nói nhưng trong lòng thề phải giết anh.lòng hắn cười thầm vì sao cô ta
lại ngốc nghếch tin lời anh ta sẽ không giết kẻ thù của mình được cơ chứ. con
gái thật ngớ ngẩn- hắn nghĩ
Sau khi nhận được điện thoại anh và
mọi người lên kế hoạch rồi anh đi trước đến địa điểm hẹn gặp.