Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý Khổ

Chương 2: Chương 2




Một thời gian sau.

Núi nhỏ, suối quanh co, nhà trúc.

Tiêu Dương cười khẽ: “Đa tạ mỹ nhân nhiều ngày chiếu cố, ta cảm thấy mình đã khoẻ rồi, vài ngày nữa là có thể rời khỏi đây.”

Lương Phượng nhíu mày: “......”

Tiêu Dương: “Đương nhiên, Tiêu mỗ nhất định sẽ dũng tuyền tương báo, mỹ nhân muốn điều gì xin đừng ngại nói ra, nếu Tiêu mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ thực hiện.”

*dũng tuyền tương báo: * Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

Lương Phượng: “Ở lại.”

Tiêu Dương trong lòng cười nhạt, trên mặt lại mỉm cười: “Cái này chỉ e là không thể, Tiêu mỗ bên ngoài còn có chuyện quan trọng, ta để lại cho ngươi tín vật này, nếu rảnh có thể xuất cốc đến Tần An – Bích Nguyệt tìm ta, Tiêu mỗ nhất định sẽ tận tình tiếp đãi.”

Lương Phượng nhíu mày: “Ta không muốn xuất cốc, không muốn nhìn thấy kẻ khác, nơi này rất tốt, muốn ngươi ở lại cùng ta.”

Tiêu Dương: “Nhưng ta thực sự có việc bên ngoài.....”

Lương Phượng: “Chuyện của ngươi chẳng qua chỉ là mang binh xâm phạm nước Lương.”

Tiêu Dương rùng mình: “......!”

Lương Phượng: “Chuyện thất đức như vậy, ta khuyên ngươi nên ở lại đây cùng với ta, tốt hơn nhiều.”

Ánh mắt Tiêu Dương sắc bén, cong môi cười: “Nếu ta nói không thì sao?”

Lương Phượng nhíu mày: “Ngươi khẩn trương cái gì, ta tuy là người nước Lương, nhưng cũng biết Lương đế ngu xuẩn, dân chúng bên ngoài lầm than. Ngươi là ai muốn làm gì đều không liên quan đến ta, ta chỉ thấy ngươi thuận mắt, muốn ngươi ở lại cùng ta.”

Tiêu Dương cười lạnh: “Vậy sao ngươi biết ta mang binh tấn công nước Lương?”

Lương Phượng đưa ngọc bội cho Tiêu Dương xem: “Ngọc bội của ngươi.”

Tiêu Dương: “...... Ta còn nghĩ đã đánh mất nó, hoá ra là ngươi trộm.”

Lương Phượng mím môi không nói: “......”



Mọi người ngủ ngon =3=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.