Anh Ấy Đẹp Đến Từng Ngón Tay

Chương 3: Chương 3




Edit: Khói

Mấy hôm nay mưa không ngớt, ngoài trời nước rơi rả rích, nhiệt độ rất thấp, nhưng thời gian cung cấp hệ thống khí sưởi vẫn chưa đến.

Thẩm Triệt rửa chân, trùm mấy lớp chăn lên, sợ lạnh mà cuộn người ngồi trước máy tính. Đậu Hoa vùi mình trong lòng anh, chiếc đầu lông mềm mượt dụi vào ngực anh để sưởi ấm.

Anh vừa nghĩ, vừa chậm rãi đánh ra mấy đoạn văn. Suy nghĩ một lát, cảm thấy không ổn, lại xoá đi mấy dòng, sau đó chỉnh đi chỉnh lại một phen. Cứ xoá xoá sửa sửa như vậy, cho đến tận trưa vẫn chẳng viết được cái gì ra hồn.

Trong đầu anh, tất cả các nhân vật của tiểu thuyết đều đang quay cuồng, gào thét, khiến anh không sao nghĩ được ý tưởng nào khả thi.

Trong nhà quạnh hiu, duỗi một ngón tay ra, cảm thấy lạnh muốn chết, dường như suy nghĩ cũng bị cơn mưa rả rích đông cứng cả rồi.

Thẩm Triệt nhắn tin cho Bạch Tiểu Châu: “Tiểu Châu đang làm gì thế?”

Anh ngồi chờ một lát, không thấy trả lời nên gửi tiếp vài tin: “Buổi chiều có tiết hả em?”, “Tối nay em có về ăn cơm không?”, “Ngoài trời đang mưa, lạnh quá T_T.”

Gửi liền mấy tin nói toàn những chuyện vẩn vơ, Bạch Tiểu Châu vẫn chưa hồi âm.

Vì thế anh lại tẻ nhạt lên bilibili (*trang chia sẻ video tương tự như youtube), xem được một vài video thú vị, lại không nhịn được chia sẻ cho Bạch Tiểu Châu, vẫn không nhận được trả lời.

Thẩm Triệt rũ mắt, ấn mấy phát vào gương mặt thanh tú trắng trẻo của Bạch Tiểu Châu trên hình đại diện coi như trả đũa.

“Ai bảo em không để ý đến anh.”

Đậu Hoa cũng ấm ức mà kêu “Meo” một tiếng.

Tiểu thuyết chẳng có ý tưởng nào, bản thảo phiên dịch cũng xong rồi, anh bèn đứng dậy, mặc tạm chiếc áo khoác, cầm chìa khoá và dù ra ngoài.

Đường xá vắng tanh chẳng có mấy mống, thi thoảng băng qua vài người đi đường, tất cả đều che dù, cúi đầu, bước đi vội vã trong mưa.

Anh ở nhà viết tiểu thuyết cả ngày, đã không còn nhớ lần cuối mình ra khỏi nhà là khi nào nữa rồi. Vốn chỉ định ra ngoài đi dạo cho khuây khoả, tìm một chút cảm hứng sáng tác, nhưng đi một lát lại cảm thấy vừa lạnh vừa mệt, hoa mắt chóng mặt và kiệt sức bắt đầu bủa vây toàn thân, dần dần không cử động nổi nữa, vì thế đưa tay ra vẫy taxi.

“Bác tài, phiền bác cho đến đại học B ạ.”

Anh nghĩ dù sao cũng đã tới gần đại học B rồi, có thể nhân tiện đi tìm Bạch Tiểu Châu, đưa cậu về nhà luôn.

Thật ra ở trường Bạch Tiểu Châu cũng có kí túc xá, nhưng vì cậu ta học ở chỗ Đồng Thành, trường cũng cách nhà Thẩm Triệt không xa, thế nên sau khi lên đại học thì tối nào cũng về nhà.

Thẩm Triệt đứng ở cổng trường đại học B, ngẩn ngơ một lúc lâu, lại cảm thấy hình như mình phiền quá rồi. Còn chưa gọi điện báo trước tiếng nào mà đã chạy đến trường của người ta, hệt như một bà mẹ già lắm chuyện lại không biết điều.

Ngồi trên bậc thang, sau khi ăn hết từng miếng từng miếng bánh mì coi như bữa tối, anh gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Châu.

Bên kia nghe máy rất nhanh: “Anh Triệt? Có chuyện gì vậy?”

“Tan học chưa em?”

Bạch Tiểu Châu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ơ? Sao thế ạ?”

“Anh đang ở gần trường em, muốn về nhà cùng em, bây giờ em có bận gì không?”

“Anh định đến tìm em ấy ạ?” Hình như Bạch Tiểu Châu hơi giật mình, dừng lại một lát mới nói: “Nhưng bây giờ em không ở trường, em đang đi chơi bên ngoài với bạn, hôm nay sẽ về nhà muộn một chút, anh về trước đi.”

Thẩm Triệt hỏi: “Em đang ở đâu?”

Bạch Tiểu Châu úp mở nói vị trí, sau đó nũng nịu: “Hầy, anh đừng lo, em lớn thế này rồi, sẽ không bị lạc đâu mà.”

Thẩm Triệt đang định nói tiếp thì bị bất ngờ bị tiếng nhạc cắt ngang.

Âm thanh truyền đến từ loa phát thanh ở cổng trường, là bản tin buổi trưa của trường, nhạc hiệu mở đầu là một đoạn nhạc êm dịu du dương.

Thẩm Triệt sững sờ.

Trong điện thoại của anh, cũng nghe được đoạn nhạc y hệt thế.

Bỗng nhiên anh sực hiểu ra, ngoái đầu lại nhìn, trong một chiếc xe con cách đấy không xa có hai người chui ra. Trong đó có một người đàn ông trẻ cao lớn mà anh không biết, nhưng người còn lại, lại là người mà anh quen thuộc nhất.

Người đàn ông trẻ vươn cánh tay dài, e ấp khoác lên bờ vai Bạch Tiểu Châu, sau đó hết sức tự nhiên, cúi đầu hôn môi Bạch Tiểu Châu.

Bạch Tiểu Châu cũng thân mật ghé sát vào, trong một bàn tay khác còn cầm chiếc điện thoại chưa kịp ngắt cuộc cọi của anh.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Triệt cảm thấy mình đáng lẽ phải quay đầu đi thẳng mới đúng.

Nhưng cơn ớn lạnh bỗng xông từ ngực lên đỉnh đầu, trái tim nảy lên kịch liệt khiến đầu óc anh choáng váng, chờ đến khi tỉnh táo, anh đã sải bước đi tới trước mặt hai người vẫn chưa kịp hiểu gì kia rồi.

“Anh Triệt…” Gương mặt Bạch Tiểu Châu như thể gặp ma, sững sờ một lúc lâu mới buông tay người đàn ông kia ra.

Lồng ngực Thẩm Triệt trĩu đau, như có thứ gì bóp nghẹt cổ họng, hổn hển hồi lâu mới miễn cưỡng lên tiếng: “Thế này là thế nào?”

Người đàn ông có chút nghi ngờ, nhìn Bạch Tiểu Châu, lại nhìn Thẩm Triệt một lát, nhíu mày bất mãn nói: “Anh là?”

Vóc người Thẩm Triệt cũng coi như cao, nhưng người đàn ông kia cao hơn anh một chút, bờ vai rộng rãi, mày kiếm mắt sáng, là một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú, ánh mắt khi nhìn người khác mang theo áp bức.

Thẩm Triệt hơi ngẩng lên, nhìn người đàn ông cao hơn anh gần nửa cái đầu trước mặt, gằn mạnh từng chữ: “Tôi là bạn trai của Tiểu Châu, phiền anh tránh ra giùm.”

Nói xong đi lên bắt lấy cánh tay Bạch Tiểu Châu, kéo cậu ta xoay người rời đi.

“Anh, Anh Triệt…” Bạch Tiểu Châu bị kéo đi lảo đảo mấy bước, mới mở miệng gọi anh.

Thẩm Triệt đứng lại, xoay người nhìn cậu ta: “Nói đi, anh có thể cho em cơ hội giải thích.”

Bạch Tiểu Châu lập tức oà khóc, nước mắt rơi đầy mặt, nức nở mà nghẹn ngào, mãi chẳng nói được một chữ.

“Khóc không được tích sự gì cả, em mà còn khóc nữa thì anh đi ngay.”

Bạch Tiểu Châu miễn cưỡng ngừng khóc, ngập ngừng: “Em, không phải em cố ý muốn lừa anh đâu… Anh Hứa khoá trên vẫn theo đuổi em từ trước, em cũng không biết nên làm gì cả… Thế nên mới không nói cho anh… Em, em…”

Thẩm Triệt ngắt lời cậu ta, thanh âm lạnh nhạt: “Cậu ta theo đuổi em, thế là em hẹn hò với cậu ta à?”

Khoé mắt Bạch Tiểu Châu đỏ như mắt thỏ, cúi đầu ngập ngừng nói: “Anh tha thứ cho em lần này đi anh, sau này em không thế nữa.”

Thẩm Triệt có chút mệt mỏi, rũ mắt, khẽ thở dài: “Chuyện thế này, em bảo anh làm sao mà tha thứ đây?”

Bạch Tiểu Châu lập tức lo lắng, nước mắt rơi lã chã như mưa: “Em biết lỗi rồi, anh đừng giận được không anh? Anh Triệt, trước giờ anh chưa từng giận em mà, phải không anh…”

“Anh sẽ không giận em, nhưng đây không phải là cái cớ để có thể dung thứ cho hành vi lạc lối của em.”

Bạch Tiểu Châu khóc lóc: ”Em, em chỉ là hồ đồ nhất thời…”

Thẩm Triệt nhìn cậu ta: “Tiểu Châu, chúng ta kết thúc ở đây đi.”

Trời nhá nhem tối, dưới cơn mưa đang ngớt dần, Thẩm Triệt cảm thấy rất lạnh, đầu óc có chút váng vất, lồng ngực cũng sít lại vì đau, gần như phải dùng hết sức lực ít ỏi cuối cùng đề ngồi lên taxi. Bạch Tiểu Châu vẫn luôn đi theo anh, theo anh lên xe, nhưng anh chẳng có hơi sức bận tâm nữa.

Thật ra mấy ngày nay, không phải là anh không hề phát hiện.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, lúc Bạch Tiểu Châu gửi tin nhắn Wechat sẽ hơi nghiêng màn hình điện thoại sang bên, nghe điện thoại sẽ cố gắng tránh mặt anh. Thỉnh thoảng lại cười ngốc nghếch một cách khó hiểu, nhưng tình tự trong nụ cười ấy rõ ràng không phải dành cho anh.

Cái người được gọi là “Anh Hứa khoá trên” đó, đâu phải anh mới được nghe Tiểu Châu nhắc tới lần đầu. Có lần hai người đang trùm chăn cùng nhau xem phim, Tiểu Châu nhìn anh chàng diễn viên nam chính cao to đẹp trai, đã cười híp mắt nói: “Người này trông hao hao anh Hứa ở khoá trên nè.”

Bạch Tiểu Châu tính tình ngây thơ, vốn cũng không phải là người biết che giấu tâm sự, hơn nữa đang yêu đương mặn nồng, sao có thể qua mắt được anh chứ.

Giờ cao điểm buồi tối, đường xá tắc nghẽn, taxi chậm chạm dịch chuyển trên đường quốc lộ, tiếng còi xe xung quanh vang lên không ngừng khiến người ta phải đau đầu. Bạch Tiểu Châu ngồi cạnh Thẩm Triệt, khóc thút tha thút thít.

“Anh Triệt… Anh tha thứ cho em đi… Em hứa sẽ không có lần thứ hai mà…”

Thẩm Triệt không để ý đến cậu ta, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tấm kính cửa xe phản chiếu gương mặt ốm yếu nhợt nhạt của anh.

Đúng là, rất nhiều chuyện anh có thể nhượng bộ.

Nhưng có một số chuyện, như lừa dối, như phụ lòng, như phản trắc, một khi chạm đến lằn ranh cuối cùng, anh sẽ không nhún nhường nữa.

Cuối cùng về đến nhà, lúc mở cửa ra, tay Thẩm Triệt có hơi run, chìa khoá phải cắm mấy lần mới vào được ổ. Bạch Tiểu Châu đỡ anh: “Anh Triệt, anh không sao chứ?”

Anh mới phát hiện cả người mình vã mồ hôi lạnh toát, tầm mắt bắt đầu mơ màng, trong tai đầy ắp những tiếng ong ong, chống tay lên khung cửa chậm rãi vào nhà, không thể kiềm chế nữa mà trượt xuống ngồi trên đất, dồn dập thở gấp.

Trong cơn mê mang cảm giác được Tiểu Châu đang sờ trán anh: “Anh Triệt, anh lại sốt rồi, làm sao bây giờ…”

Bạch Tiểu Châu không đủ sức, không đỡ nổi Thẩm Triệt đang ngồi dưới đất lên, kéo mấy cái rồi lại khóc lóc ngã khuỵu trước mặt anh, vừa khóc vừa nói với anh: “Đều tại em không tốt, đều tại em không tốt…”

Thẩm Triệt gắng gượng nhấc mi mắt lên, trên gương mặt là sự bình tĩnh và nhợt nhạt trống rỗng: “Sao em còn chưa đi?”

“Em, em không có chỗ nào để đi cả…”

Từ năm mười ba tuổi đã được Thẩm Triệt nhận nuôi, mười tám tuổi trở thành người yêu của anh, mấy năm gần đây anh cho mình cái ăn cái mặc, cho mình đi học, nếu rời khỏi anh, sẽ không biết phải đi đâu nữa.

Thẩm Triệt thở dốc thật thấp: “Em đến trưởng học ở đi.”

Bạch Tiểu Châu mở to đôi mắt đỏ hoe, không dám tin: “Anh muốn đuổi em đi sao?”

“Em yên tâm, học phí và sinh hoạt phí, anh sẽ tiếp tục chu cấp cho em, không thiếu một phần nào.” Thẩm Triệt nhắm mắt lại, hơi thở ngày càng mệt mỏi: “Anh từng nói… Sẽ nuôi em đến khi tốt nghiệp đại học, anh sẽ không nuốt lời.”

“Anh Triệt…”

“Nhưng mà, bây giờ anh không muốn nhìn thấy em nữa, xin em hãy đi đi.”

Bạch Tiểu Châu im lặng một lát, sau đó lẩm bẩm lặp lại: “Anh muốn đuổi em đi thật sao? Muốn đuổi em đi thật sao anh?”

“…”

“Được, là tự anh Triệt nói không muốn nhìn thấy em nữa.”

“…”

Thẩm Triệt đã không sao nói lên lời, trái tim đập nhanh đến nỗi tưởng như mất kiểm soát, trước mắt sa sầm, hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì.

Anh mơ hồ nghe thấy âm thanh cửa mở, rồi bị đóng “Sầm” một tiếng nặng nề. Tiếng động kia tràn vào tai anh, hoà cùng cơn ù tai, tạo thành âm thanh hỗn độn chát chúa, chẳng nghe rõ ràng.

Âm thanh đập cửa phẫn nộ đó, là thứ âm thanh anh không hề quen biết, cũng khiến anh nghi ngờ, không hiểu đối phương giận dữ ở đâu, rõ ràng anh chẳng làm gì sai.

Cơ thể không tự chủ được ngã kềnh ra đất, ý thức cũng bay biến, cả thế giới rơi vào bóng tối.

Chẳng biết qua bao lâu, anh lại lờ mờ có được ý thức, mà trong nhà chỉ còn lại sự im ắng chết chóc.

Tiểu Châu bị anh đuổi đi rồi, hơn nữa còn nổi giận với anh.

Anh nằm nghiêng trên nền đất vừa lạnh vừa cứng, toàn thân vừa lạnh vừa nóng, lồng ngực cũng quặn đau.

Thật ra lúc này đây, anh thà hoàn toàn mất hết ý thức, chung quy vẫn hơn bây giờ, cơ thể xụi lơ ngã xuống không thể nhúc nhích, đầu óc lại còn suy nghĩ miên man.

Càng nghĩ càng đau, càng đau lại càng không nhịn được muốn nghĩ.

Anh nghĩ, có thể mình đã tự tin quá rồi, trong cái giới này vốn chẳng có tình cảm nào bền chắc, hơn nữa Tiểu Châu còn nhỏ tuổi như vậy, có lẽ bị người bên cạnh dụ dỗ, để rồi động lòng, cũng là chuyện khó tránh.

Vậy nên, anh gần như căm thù sự bất công của mình.

Nhưng cũng đành chịu.

Một người như anh, trong mắt không thể chứa nổi nửa hạt cát, khi tình cảm sắp sửa bị vấy bẩn mà tàn phai, thì có muốn cứu vãn cũng chẳng kịp nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.