Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 35: Chương 35: Thẩm Lạc An sẽ qua đêm ở đây




Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên nhìn người đang đứng phía trêи, không nhẫn nại nói: “Tại sao em ấy không thể tới? Cậu đây là lấy tư cách gì chất vấn tôi vậy?”

“Em là vợ anh, em không cho phép người thứ ba như cậu ta đặt chân vào căn nhà này.”

Nghe câu nói của Ôn Niệm Nam, Cố Ngôn Sinh cười khẩy: “Vợ? Chẳng bao lâu nữa cậu không còn cái thân phận đấy đâu, cậu cho rằng có mẹ tôi làm chỗ dựa thì có thể kê cao gối ngủ ngon sao?”

Thẩm Lạc An tiến lên nói: “Em đi thì tốt hơn, đây là nhà của anh và anh ấy mà, em ở lại không thích hợp đâu, Ngôn Sinh, lát nữa anh nhớ uống chút canh giải rượu nhé, không thì ngày mai sẽ đau đầu lắm.”

Dứt lời y làm bộ muốn rời khỏi, Cố Ngôn Sinh kéo y lại, lạnh lùng nói: “Không được đi, hôn nhân giữa anh với cậu ta chỉ là hữu danh vô thực thôi, sắp ly hôn rồi sao có thể còn cái danh xưng ‘vợ’ kia nữa! Đêm nay em ngủ lại đây.”

Hắn quay đầu lại nói với chú Từ: “Đi chuẩn bị một phòng cho khách.”

Ôn Niệm Nam nghe được lời sai bảo của hắn, trong lòng lạnh lẽo: “Anh thật sự để cậu ta ở lại đêm nay?”

Người trước mặt không trả lời, chỉ đưa tay khoác lên vai Thẩm Lạc An, hờ hững nhìn lại cậu.

“Được, không cần phải phiền phức như vậy, hai người có thể nghỉ trong phòng ngủ chính, tôi qua ở phòng khách.” Ôn Niệm Nam lãnh đạm nói, nhưng những gì cậu nói ra khiến hai người trước mặt vô cùng ngạc nhiên.

Cố Ngôn Sinh có chút bất ngờ, hắn không nghĩ tới việc Ôn Niệm Nam cứ như vậy thỏa hiệp, trong mắt lóe lên thần sắc không ai hiểu thấu.

Thẩm Lạc An bên cạnh hắn tất nhiên trong lòng rất hả hê, nhưng lại giả vờ hốt hoảng từ chối: “Như vậy sao phải phép, em ngủ ở phòng khách là được rồi, sao có thể thể ngủ lại trong phòng của hai người chứ?”

“Anh ta đã nói để cậu ở lại, vậy thì cậu cũng không cần phải từ chối.”

Cố Ngôn Sinh nắm tay Thẩm Lạc An bước lên lầu, lúc đi qua Ôn Niệm Nam còn cố tình va vào vai cậu một phát. Đợi nghe được âm thanh đóng cửa phòng, bàn tay đang nắm chặt thanh vịn cầu thang liền buông ra, cả người lảo đảo suýt ngã xuống đất.

“Phu nhân! Cậu có sao không?” Chú Từ vội vàng tới đỡ cậu, lo lắng hỏi.

Sắc mặt Ôn Niệm Nam tái nhợt, hai tay ôm bụng, yếu ớt trả lời: “Dạ dày cháu hơi đau, uống thuốc là đỡ.”

Cố Ngôn Sinh đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ do hắn uống rượu say sao?

“Ngôn Sinh, em thấy hơi buồn ngủ.” Thẩm Lạc An vừa tắm rửa xong, tựa ở đầu giường lười biếng vươn vai duỗi eo.

Lúc này Cố Ngôn Sinh mới xoay người đi tới gần Thẩm Lạc An, nhẹ nhàng xoa đầu y, dịu dàng nói: “Mau ngủ đi, anh phải xử lý chút chuyện công ty.”

“Anh không ngủ cùng em sao?”

“Cả ngày hôm nay chẳng phải anh ở cạnh chơi cùng em rồi sao, công ty còn nhiều việc chưa giải quyết, muộn rồi, em ngủ trước đi.” Nói xong liền ngồi vào bàn bật máy tính lên.

“Được, vậy em ngủ trước nha.” Thẩm Lạc An nằm nghiêng trêи giường, vẻ không cam tâm lóe lên trong mắt.

Lại vẫn như vậy…

Rõ ràng hắn thích mình, sau lưng luôn dùng ánh mắt mê đắm mà nhìn mình không rời… nhưng lại không bao giờ chủ động chạm vào mình.

Thật ra hôm nay y đưa Cố Ngôn Sinh đi uống rượu vì muốn chuốc say hắn, thế mà không ngờ tửu lượng của Cố Ngôn Sinh tốt như vậy, mấy tên giám đốc kia đều say mèm biến thành một đống bùn nhão nằm sấp hết rồi, hắn lại vẫn thanh tỉnh mà dẫn y rời đi.

Cũng không thể ngờ hắn không đưa y về nhà mà lại về thẳng chỗ Ôn Niệm Nam.

Thẩm Lạc An giả vờ ngủ, tiếng thở rất khẽ, quả nhiên một lát sau trong phòng có tiếng bước chân, sau đó truyền tới âm thanh đóng cửa nhẹ nhàng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, người trêи giường liền vén chăn ngồi bật dậy, Thẩm Lạc An giận xanh mặt, vớ lấy chiếc gối ném xuống giường, đột nhiên ánh mắt bắt gặp một túi đựng tài liệu lộ ra bên trong ngăn kéo.

Trêи tập tài liệu có ghi bốn chữ vô cùng bắt mắt… Quà tặng sinh nhật…

Editor: tuần này bùng làm 1 ngày, cố gắng edit thêm 10 chương, đẩy nhanh tiến độ phi tới đoạn vả mặt, thật ra tầm chương 6x là bắt đầu bớt bớt rồi, chỉ lằng nhằng dây dưa thôi. Bộ này tình tiết teenfic thật sự, nhưng nhỡ chọn rồi, nói thật chứ tôi ngồi gõ mấy chương này tôi tức lắm luôn, mỗi lần đọc tên chương thôi là phải đi tìm beta-er cầu an ủi:“<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.