Vào mùa mưa sắc trời thay đổi đột ngột, sau cơn mưa phùn biến thành một màn sương mù, trong không khí tràn ngập hơi nước.
Nước mưa đọng lại trên nền gạch xi măng, ánh sáng thấp thoảng ẩn hiện phản chiếu vầng hào quang.
Cố Ngữ Chân cột tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, đứng yên một chỗ chờ kết thúc công việc.
Tiếng cười ồn ào náo nhiệt từ sân thể dục xa xa vọng đến làm người ta có ảo giác như trở lại vườn trường.
Cô quay đầu nhìn về nam sinh đang chơi bóng rổ phía xa, thu hồi ánh mắt, cúi đầu dùng ngón chân nhẹ nhàng chạm vào vũng nước nhỏ trên mặt đất, dáng vẻ mơ hồ phản chiếu trên mặt nước.
Một cô gái ở đằng xa trông như trợ lý lon ton chạy tới đưa cho cô ly nước: “Chân Chân, bên đó nói sau khi quay xong cảnh này, nếu không còn cảnh nào nữa chị có thể rời đi. Chị có muốn lên xe đợi không?”
Cố Ngữ Chân lắc đầu, nhận lấy ly nước, lấy ra ông hút cúi đầu uống một ngụm: “Chị sẽ đợi ở đây.”
Tiểu Ngư nghe vậy liền quay đầu nhìn người con trai đang chơi bóng rổ ở bên kia, cảm khái nói: “Anh Phó Lê thật đẹp trai, vừa rồi rất nhiều nữ sinh nhìn anh ấy thét chói tai, đáng tiếc thời điểm em đi học cũng không gặp được người có cấp bậc giáo thảo như anh ấy, thanh xuân một chút đều không đáng giá (1).”
Cố Ngữ Chân uống một ngụm nước chanh, chua chua ngọt ngọt, cô liếc nhìn sân bóng rổ đằng xa thì thầm: “Gặp nhau chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Tiểu Ngư trong mắt tràn đầy khát vọng: “Đương nhiên là chuyện tốt, nếu như gặp được tuổi trẻ của em sẽ rất đáng giá.”
Cố Ngữ Chân lẩm bẩm nói: “Chờ em gặp được sẽ biết.” Nếu thật sự gặp được người như vậy, về sau sẽ không để ai vào lòng được nữa.
Đã nhìn thấy mặt trời độc nhất vô nhị trên thế gian, ngôi sao cho dù có nhiều còn có thể lọt vào trong mắt được sao?
Giọng nói của cô không lớn, vậy nên Tiểu Ngư không nghe thấy cô nói gì, nhưng cô ấy luôn cảm thấy Cố Ngữ Chân có một vẻ đẹp rất trầm lặng, cả người sạch sẽ đến mức trong suốt, ngoan ngoãn như một học sinh. Cô ấy là hình mẫu lý tưởng của những nam sinh đẹp trai hư hỏng lại không thích học tập.
Tiểu Ngư nghĩ đến bộ dáng vừa rồi cô chơi game, có chút kinh ngạc: “Chân Chân, chị chơi game thật lợi hại, hồi còn đi học chắc rất nghiện đúng không, vừa nãy thế nhưng chơi rất giỏi, vốn dĩ đạo diễn còn đang lo lắng, định sẽ tìm một người biết chơi game đóng thế.”
Cố Ngữ Chân cắn ống hút, nhẹ nhàng nói: “Xem như là nghiện đi.”
Thật ra, thứ cô nghiện là người chứ không phải game...
Thời còn đi học, cô căn bản là không biết chơi.
Thế nhưng người đó có thể chơi, còn chơi rất giỏi.
Anh không thích đi học, trong lớp sẽ chơi game, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên màn hình, mỗi lần ra tay đều khiến đối phương không gượng dậy nổi.
Khi đó anh là bạn cùng bàn của cô, mỗi lần chơi bóng rổ trở về, anh đều không kêu cô đứng dậy nhường chỗ cho mình mà trực tiếp ném bóng rổ xuống cuối lớp, nhấc chân chen qua khe hỡ giữa bàn và ghế dựa sau lưng cô đi vào.
Về sau anh cảm thấy như thế rất phiền toái, trực tiếp đem cặp sách để trước mặt cô, cùng cô đổi vị trí cho nhau.
Anh ngồi ngoài, cô ngồi trong, cũng không sợ giáo viên biết mà giở trò một cách trắng trợn ngang nhiên.
Như vậy, thời điểm cô xem bảng đen đều có thể thấy anh, có đôi khi hình bóng của anh ngập tràn trong mắt.
Cô ở rất gần anh, khi cả lớp yên lặng, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở bĩnh tĩnh của anh, không thể xem nhẹ.
Có một lần, trong lúc vô tình thấy anh chơi trò chơi, ID là ba chữ cái tiếng anh, liếc mắt một cái cô đã nhớ kỹ.
Cô đột nhiên nảy ra ý định cùng chơi một trò chơi với anh, như vậy cô có thể đến gần anh hơn một chút.
Cô mất một khoảng thời gian để học chơi thành thạo, nhưng cô không bao giờ dám nói cho người khác biết, vì sợ bí mật nho nhỏ này sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Một lần tình cờ, cô gặp anh trong game, ba chữ cái viết tắt Tiếng Anh, đơn giản đến mức nhìn thoáng qua cô đã nhận ra.
Nhìn nhân vật trong trò chơi của anh đi cùng đường với cô, tim cô đập nhanh đến chói tai, thậm chí tay cô cũng phát run.
Cô đột nhiên cảm thấy, đây là điều may mắn nhất đối với cô, lời cầu nguyện đã được đáp lại, giống như người bình thường cầu được nhân duyên, thật may mắn.
Ván đó cô phát huy rất tốt.
Sau này, đám anh em của anh kéo cô vào danh sách bạn tốt trong trò chơi, lúc thiếu người sẽ cùng nhau chơi.
Cô sẽ thường xuyên nghe thấy anh vừa chỉ đạo vừa trêu chọc bạn bè ở trong game, âm thanh mang theo tiếng cười rất êm tai.
Mỗi lần cô nhìn thấy tên trò chơi của anh tựa như nhìn thấy anh vậy, rất khẩn trương nhưng lại pha lẫn chút ngọt ngào không rõ.
Đáng tiếc điều này đã không còn là may mắn nữa, đối với một cô gái bình thường như cô mà nói chính là thuốc bắc gói trong mật, dư vị vô cùng đau khổ.
Nickname đơn giản đó chính là tên viết tắt của nữ sinh mà anh thích.
Một cái tên viết tắt khó hiểu.
Anh đã chơi game với nickname này đã nhiều năm, cũng thích nữ sinh đó rất lâu rồi.
Ngày hôm đó, trong phút chốc tất cả những ngọt ngào đều hoá thành cay đắng.
Sau này, cô không bao giờ chơi game này nữa, cũng không bao giờ dám đọc lại nickname của anh nữa...
***
Sau khi cảnh quay kết thúc, học sinh ồn ào lần lượt chạy ra, cảnh trong huôn viên trường đã được quay trước đó, và đây là cảnh quay cuối cùng của bộ phim.
Phó Lê cũng kết thúc công việc, đi qua bên này, lấy khăn từ trợ lý lau mồ hôi: “Chúng ta đã lâu không gặp, cùng nhau ăn cơm đi.”
“Được thôi.” Cố Ngữ Chân đóng cốc nước trong tay, xác nhận rằng công việc đã kết thúc mới cùng anh ấy đi về phía bãi đỗ xe.
Trợ lý Phó Lê đi lái xe, Phó Lê ngồi ở vị trí ghế lái, cô và Tiểu Ngư ngồi ở hàng ghế sau.
Xe chầm chậm chạy về phía trước, rời khỏi trường học, cũng rời xa sự ồn ào náo nhiệt nơi vườn trường.
Cố Ngữ Chân nhìn ngôi trường qua cửa kính xe dần khuất xa tầm mắt.
“Tôi nghe nói đây là trường cũ của chị, chị học cấp ba ở đây à?” Phó Lê quay sang hỏi cô.
“Đúng vậy, rất lâu rồi không trở lại.”
“Tôi nghe nói có một học sinh rất nổi tiếng trong trường, có thể náo loạn ra ngoài thành phố, đã khó quản lại còn không có phép tắc kỉ cương.”
“Đúng vậy, ở trong lớp của tôi.” Chỉ là sự nổi tiếng đó không có quan hệ gì với cô, thanh xuân không có phép tắc kỉ cương đó cũng không thuộc về cô, cô vẫn luôn tuân thủ quy củ, bình thường đến mức tưởng chừng vô hình.
Phó Lê không tránh khỏi ngạc nhiên: “Lợi hại, tôi nhìn không ra đó, chị đã gặp nam sinh hư hỏng nào chưa?”
Cố Ngữ Chân bỗng im lặng.
Anh đúng là nam sinh hư hỏng.
Không thích học tập, trốn học chơi game, kì thi cũng không đến, kiêu ngạo khó thuần phục, cũng như tính cách kiêu căng ngỗ ngược thường thấy của thiếu niên độ tuổi đó, là cá tính mà một học sinh luôn theo khuôn phép như cô chưa bao giờ dám có.
“Phanh” Phía trước đột nhiên có tiếng vang lớn.
Cố Ngữ Chân còn chưa kịp định thần lại, cả người theo quán tính đập mạnh vào lưng ghế.
Tiểu Ngư kêu ra tiếng, che cái mũi, đau đến mức nước mắt trào ra.
Trợ lý cầm vô lăng, nhìn chiếc xe phía trước, hoảng sợ nói: “Không ổn rồi, anh, em gặp rắc rối rồi!”
Phó Lê nhìn chiếc xe phía trước nhíu mày, những vẫn mở miệng trấn an: “Không sao, anh xuống xem thử.”
Anh mở cửa xe đi xuống.
Cố Ngữ Chân cố nén cơn đau nhìn lên, một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở phía trước.
Chiếc xe này chắc chắn không rẻ, ước chừng sẽ không thể xử lý xong trong một khoảng thời gian ngắn.
Phó Lê và trợ lý xuống xe kiểm tr, đuôi xe phía trước bị đâm lõm vào, có chút nghiêm trọng.
Phó Lê tìm xung quanh xe phương thức liên hệ, nhưng căn bản là không có, phỏng chừng là tuỳ ý đỗ xe bên đường, chốc lát sẽ quay lại.
Đang nghĩ ngợ, giọng nói cà lơ phất phơ truyền đến từ phía sau: “Dừng xe như vậy còn bị đụng phải?”
Giọng điệu châm biếm này dường như không hề để tâm.
Cố Ngữ Chân xuống xe nghe thấy âm thanh này, ngơ ngac nhìn chằm chằm về phía trước.
Người đàn ông ngồi trước xe vẫn mang khí chất hoang dã như trước đây, quần dài cùng với áo phông đen, làm cho dáng người anh ta trông vừa thon dài vừa thoái mái, mặc dù anh ta mặc màu tối nhưng lại mang đến hương vị gợi cảm.
Trong tay anh ta cầm bình nước, hẳn là vừa đỗ xe, đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua.
Anh cũng nhìn đến cô, đôi mắt của anh đảo qua, dừng lại ở bộ đồng phục học sinh trên người cô.
Cố Ngữ Chân đột nhiên không biết phải làm gì, cũng không biết nên có cảm xúc như thế nào.
Phó Lê ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người thì sững sờ một lúc, không ngờ chủ xe lại có tướng mạo và điều kiện ưu tú như vậy, cùng với giọng nói của anh rất tương xứng, đều đẹp một cách bất cần đời.
“Đây có phải là xe của anh không? Tôi xin lỗi, tài xế của tôi không chú ý nên vô tình đâm phải. Chúng tôi nên bồi thường cho anh như thế nào thì hợp lý?”
Phía sau bị đâm thành ra như vậy, Phó Lê cũng hiểu sẽ phải bồi thường không nhỏ, dù sao bộ phim cũng xem như quay uổng phí.
Trợ lý ở bên cạnh đã sợ phát khóc, là tài xế anh ta đương nhiên biết xe này giá không hề rẻ.
Lý Thiếp nghe vậy, một chân bước xuống bậc thang nhỏ, một chân hơi khuỵu xuống giẫm lên bậc thềm, cúi người nhìn về phía sau xe, tư thế ung dung thản nhiên, cứ như chiếc xe bị tông không phải xe anh vậy.
Cố Ngữ Chân tiến về phía trước, không tự chủ đem tầm mắt dừng ở trên người anh.
Lý Thiệp liếc mắt nhìn qua nơi bị va chmạ, ngẩng đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Bỏ đi, bạn cùng trường không cần bồi thường.”
Nghe vậy, Phó Lê khựng lại, chiếc xe này chắc chắn không thể sửa chữa tại Trung Quốc mà phải đem ra nước ngoài, chi phí và thời gian không thể tính bằng con số.
Cứ như vậy bỏ qua?
Theo tầm mắt Lý Thiệp nhìn về phía Côs Ngữ Chân: “Hai người quen biết sao?”
Cố ngữ Chân rũ mắt, gật đầu:“Là bạn học cấp ba.”
“Trùng hợp như vậy?”Phó Lê hoàn toàn không thể nghĩ đến.
Cô nhìn anh, cứng đờ mở miệng: “Đã lâu không gặp, Lý Thiệp.” Hai chữ cuối cùng bị đè xuống rất thấp, như là sợ nói quá to sẽ bị nghe ra chút gì đó không thích hợp.
Lý Thiệp nghe xong liền ngẩn ra, nở nụ cười nhìn qua, lười biếng tản mạn: “Là rất lâu.”
Cố Ngữ Chân không biết anh dừng lại có phải do nhất thời không nhớ ra cô là ai không?
Lý Thiệp đứng thẳng người nhìn bọ họ, thấy bọn họ mặc đồng phục liền nhướng mày, có chút bất cần: “Hai người cũng thật biết cách chơi?”
Cố Ngữ Chân nhận ra cô và Phó Lê đều đang mặc đồng phục học sinh, ở trong trường học thì không sao, nhưng bây giờ nhìn lại có chút giống trang phục tình lữ.
“Cậu ấy là bạn diễn của mình, gần đây bọn mình đang quay một bộ phim học đường, cậu ấy đóng vai nam chính.”
Nghe cô nói xong, Lý Thiệp khẽ nhướng mày, hiển nhiên là không quan tâm lắm.
Phó Lê cũng nhận ra thái độ của Cố Ngữ Chân đối với người đàn ông này có chút không đúng, cũng có khả năng là do nhận ân tình này của người ta. Anh lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát giao thông, nhưng lại không biết địa chỉ, đưa điện thoại qua: “Chân Chân, chị nói cho cảnh sát giao thông biết địa chỉ.” Sau đó quay đầu nhìn Lý Thiệp: “Tôi đã gọi cảnh sát giao thông rồi, tổn thất bao nhiêu chúng tôi sẽ đền bù bấy nhiêu, số tiền này không thể để một mình anh bỏ ra.”
Cố Ngữ Chân nhận cuộc gọi, đang định nói địa chỉ.
Lý Thiệp trực tiếp đưa tay nhận lấy điện thoại, tây nh chạm vào mu bàn tay của cô. Cố Ngữ Chân cảm nhận được cái chạm tay ấm áp trên mu bàn tay, đối diện với tầm mắt của anh, cả người đều choáng váng.
Xung quang ồn ào náo nhiệt, nhưng giọng nói của anh dường như cách cô rất xa, yên tĩnh đến khó tin.
Lý Thiệp cúp điện thoại: “Đừng phiền toái, đều là bạn học.” Nói xong tuỳ ý chỉ xuống xe, liếc mắt nhìn cô: “Đi trước, tôi còn có việc phải làm.”
Phó Lê tiễn anh rời đi, quay đầu lại có chút không thể tưởng tượng nổi: “Hai người thực sự là quan hệ bạn học bình thường sao? Sửa xe cũng tốn không ít tiền đâu.” Nói xong lại có chút không hiểu: “Nếu không phải quan hệ bình thường, vậy tại sao không nán lại một chút, cũng chưa nói được với nhau vài câu mà?”
Cố Ngữ Chân nhìn chiếc xe rời đi, cụp mắt xuống, không nhìn thêm nữa.
Tất nhiên anh ấy sẽ không nán lại.
Cô chỉ là một trong số những người mà anh quen biết, bình thường đến nỗi không lưu lại chút ký ức, cũng không cần phải nói chuyện với nhau.
(1): Ở đây bản cv ghi là trương dương, theo như mình biết thì từ này có nghĩa là phô trương. Vì vậy mình cảm thấy không thích hợp, cũng không nghĩ ra từ nào có cách diễn tả sát với trương dương nên mình ghi là đáng giá nhé.
***
Vì một chương khá dài (gần 3000w), nên nếu như vào những thời điểm mình quá bận thì cũng mong mọi người sẽ thông cảm cho mình.
Nếu chương 1 nhận được 10 sao thì mình sẽ up tiếp chương 2 nè.