Sau vài ngày nắng chói chang, thời tiết oi bức, mùi của cây cỏ và đất đai bốc lên.
Cuối cùng công ty cũng có phản hồi, nói rằng sẽ điều tra xem Khương Y có thật sự lạm dụng chức quyền để trục lợi cho bản thân hay không.
Không có việc gì làm trong khoảng thời gian dài chờ đợi này, Cố Ngữ Chân chỉ có thể đặt vé máy bay về nhà.
Nhà cô ở một thị trấn nhỏ, phong cảnh rất đẹp nhưng không có nhiều người ở vì đường núi rất khó đi.
Giữ những con đường lát đá mọc đầy cỏ dại, nhà cô là một ngôi nhà cổ, là công trình xây dựng của tổ tiên, sau này được sửa sang lại, cả gia đình đều chuyển đến đây sống, canh giữ đồ đạc của tổ tiên để lại.
Cố Ngữ Chân xách hành lý, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng.
Khi Mẹ Cố nhận được điện thoại của cô là đã bắt tay chuẩn bị rồi, vừa mở cửa ra đã thấy mẹ đang đánh trứng: “Đang bảo bố con gọi hỏi xem con đi đến đâu rồi, vừa quay ra đã thấy con về đến nhà.”
Cố Ngữ Chân xách hành lý tiến vào: “Hôm nay không tắc đường, vừa đến nơi đã thấy xe buýt, không mất nhiều thời gian.”
Ba Cố buông điện thoại, kéo hành lý của cô: “Để ba cất hành lý cho con, đi ăn dưa hấu đi, đã ướp lạnh cho con rồi.”
Cố Ngữ Chân như quay lại thời còn bé, không lo không nghĩ.
Cô lên lầu thay quần áo, đi dép lê xuống dưới lầu, lấy dưa hấu ướp lạnh từ trong giếng cổ ra, múc một muỗng đưa vào miệng, vừa ngọt vừa mát.
Cô vừa ăn vừa nghĩa đến lời Triệu Giai Ấu nói, trong lòng buồn phiền đến khó chịu.
Lại nghĩ đến bộ dáng anh đứng dưới ánh đèn lúc nửa đêm, cúi đầu hút thuốc, trong mắt như có điều gì đó không thể hiểu được.
Thứ duy nhất có thể khiến mặt trời lặn chính là màn đêm, đêm dài vô tận.
Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, cầm điện thoại mở ra cuộc trò chuyện với Lâm Kiều, muốn nhờ cô ấy hỏi lớp trưởng rốt cuộc Lý Thiệp đã trải qua chuyện gì.
Nhưng ngón tay dừng ở trên màn hình một lúc lâu cũng không động đậy, cô có tư cách gì để hỏi những chuyện này?
Cô thở dài thườn thượt, lướt điện thoại trong vô thức, trên mạng chỉ có tin tức về hoạt động trước đây của cô, không có nói về sự việc với công ty quản lý.
Cô tuỳ tiện lướt nhìn, không cẩn thận bấm vào “Tình yêu vườn trường có bao nhiêu thuần khiết“.
Độ hot rất cao, video tự động phát, là một cô gái cầm bông hồng trên tay đang tỏ tình với một chàng trai, tuy nhiên nam sinh kia lại lịch sự từ chối, giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ, an ủi cô đừng khóc.
Cô gái khóc, bả vai run nhè nhè của cô ấy có thể thấy được có bao nhiêu đau khổ.
Cố Ngữ Chân xem đoạn video này, tim đột nhiên nhói đau.
Bên dưới có một đề tài thảo luận rất dài, đó là yêu thầm thời thanh xuân thật tốt đẹp, đáng tiếc sau này mới phát hiện, đối tượng yêu thầm là một tên cặn bã.
Bình luận đáp lại rất nhiều, hiển nhiên là họ cũng gặp phải trường hợp tương tự.
“Cấp ba tôi thích một chàng trai, lúc ấy cảm thấy cái gì của anh ấy cũng đều tốt đẹp, ở trong mắt tôi lúc nào cũng tỏa sáng, kết quả sau này đi làm rồi gặp lại anh ta, nhận ra anh ấy cũng không phải khi nào cũng tốt đẹp như mình nghĩ.
Có một lần, anh em tốt của anh ấy giúp anh ấy làm thí nghiệm, không cần thận mà làm cháy phòng thí nghiệm, anh ấy sợ ông yêu cầu bồi thường nên liên tục thoái thác, hoàn toàn không để ý tới việc anh em tốt của mình vì giúp mình nên mới gây ra việc lớn như vậy, bỏ mặc người anh em tốt của mình bị khiển trách.
Nếu là người khác nhìn thấy chuyện này thì có thể nghe xong liền bỏ qua không bận tâm, nhưng trong thâm tâm tôi không có cách nào xem nhẹ được, bởi vì người ấy trong ký ức của tôi không phải như thế.
Người tôi thích cho dù không phải thần thánh, cũng không thể là một người cặn bã.
Sau đó tôi không biết phải đối mặt với anh ấy như thế nào, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể thôi nghĩ về nó, cảm thấy thật khó chấp nhận.”
“Tôi hiểu bạn, không có nghĩa khí đảm đương sự việc không xứng làm đàn ông, cảm giác những điều tốt đẹp trong ký ức hoàn toàn tan biến.”
“Thích thì hãy cứ để nó trong hồi ức, đừng tự hành hạ bản thân mình, đợi đến khi hồi ức thay đổi, đó mới thật sự là khó chịu.”
Cố Ngữ Chân nhìn màn hình rất lâu, không biết sao lại cảm thấy khó thở, cô không muốn đọc thêm nữa, đặt di động xuống.
Mẹ Cố ở trong phòng bếp hô lên: “Chân Chân, con đem dưa hấu sang cho ông nội Lưu đi, bên đó hình như mới có khách đến.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy liền đáp ứng, đi lấy dưa hấu, cắt miếng đặt vào hộp, đang định mang đi, chợt nghĩ đến con chó nghiệp vụ của ông nội Lưu nuôi, nhát gan dừng bức.
Con chó đó rất hung dữ, những năm đầu làm nhiệm vụ rất dũng cảm, chỉ cần đứng ở đó liền có một loại khí phách khiến ai cũng sợ phát hiếp.
Cố Ngữ Chân rất sợ chó, mỗi lần ra khỏi nhà đều phải đi đường vòng.
Cô đi qua chiếc cầu bằng đá, đi về phía sân ở đằng xa, sân là thiết kế từ thời nhà Minh và nhà Thanh. Thời trẻ ông nội Lưu sinh sống trong quân khu, về già thì chọn nơi này làm nơi an nghỉ tuổi già, mang theo chú chó nghiệp vụ đã nghỉ hưu cùng nhau sinh sống qua ngày, bình thường không có việc gì thì làm bút lông, có thể coi là lấy lại nghề thủ công xưa.
Cô loáng thoáng xe phía xa có tiếng ồn ào của trẻ con, liếc mắt một cái, cách đó không xa có một chiếc xe mới, đang đậu ở đó, xung quanh là đám trẻ con đang nô đùa.
Đúng là tấm lòng rộng như biển cả, xe quý như vậy mà có thể tùy ý đậu ở đây, cũng không sợ lỡ có chuyện gì xảy ra.
Cô đi tới cửa liền nghe thấy tiếng động của chú chó nghiệp vụ trong sân, nhất thời có chút sợ hãi không dám tiến vào.
Có người bên trong chậm rãi nói: “Ngồi xuống.”
Cố Ngữ Chân nghe thấy giọng nói quen thuộc, cho rằng chính mình sinh ra ảo giác.
Cửa sân bằng gỗ cũ kỹ khép hở, ánh mắt trời chiếu xuống, phảng phất chìm nổi lên xuống trong ánh sáng, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót du dương giòn giã.
Cô bát giác thở nhẹ đi, thi thoảng có một cơn gió thổi qua mang theo hương thơm thanh mát của cỏ cây.
Khoảnh khắc tiếp theo, như cảm nhận được có ánh mắt theo dõi, anh nhìn về phía bên này.
Cố Ngữ Chân còn chưa kịp phản ứng, chú chó nghiệp vụ đã cảnh giác, chuẩn bị lao về phía trước.
Cô sợ đến mức tái mặt, nhanh chóng lùi về sau.
Lý Thiệp lập tức nắm lấy vòng da sau cổ của nó, ra lệnh: “Bôn Bôn, ngồi xuống!”
Chú chó ngoan ngoãn ngồi xuống, vẻ mặt hung tợn vừa rồi liền biến mất.
Tim của Cố Ngữ Chân như muốn nhảy ra ngoài, cô suýt nữa đã không giữ nổi hộp đựng trái cây trong tay.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, Lý Thiệp phát ra tiếng cười, uể oải nói: “Sợ chó à?”
Cố Ngữ Chân đối diện với tầm mắt của anh, ánh mặt trời chiếu xuống người anh, trên tóc, giống như được phủ một lớp ánh sáng.
Làm cô nhớ đến mùa hè sảng khoái năm đó, khi cô luyện tập quân sự, cả lớp, bao gồm của huấn luyện viên đều cười nhạo cô, chỉ có anh nói: “Có gì vui vậy?”
“Có bản lĩnh thì lên làm đi!”
Sau đó, không có ai dám cười cô nữa.
Mắt Cố Ngữ Chân hơi nóng, bởi vì mấy ngày nay phiền muộn trong lòng mà cảm thấy nực cười.
Cô thích anh suốt mười năm, anh là kiểu người như thế nào, cô không hiểu rõ anh là người như thế nào sao?
Cô là người rõ ràng nhất, anh không phải là người như thế.
Cô tin tưởng, thiếu niên mà cô yêu vẫn luôn như vậy, giống như ánh nắng mùa hè, rực rỡ tươi sáng.
Lý Thiệp đưa tay xoa đầu Bôn Bôn, đi tới, liếc mắt nhìn dưa hấu trong tay cô: “Sao em lại ở đây?”
“Nhà em ở gần đây...” Cố Ngữ Chân tạm dừng trong chốc lát, đưa ra dưa hấu trong tay: “Mẹ em bảo em đưa dưa hấu sang cho ông nội Lưu.”
Lý Thiệp nhìn xuống, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn, vào trong ngồi không?”
Cố Ngữ Chân rũ mắt, lắc đầu: “Trong nhà còn có việc, em về trước đây.”
“Được.” Lý Thiệp không chút để ý đáp lại một tiếng, Bôn Bôn ngồi xổm ở bên cạnh đi tới cọ cọ ống quần của anh.
Anh nhìn xuống, cầm dưa hấu trong tay hỏi: “Mày muốn ăn dưa hấu sao?”
Cố Ngữ Chân nghe giọng điệu bỡn cợt của anh, trong mắt không nhịn được có ý cười, cuối cùng liếc mắt nhìn anh trêu chọc Bôn Bôn, không nói gì, quay ngừoi rời đi.
Cố Ngữ Chân trở về nhà, mẹ Cố hỏi cô: “Đưa rồi à?”
“Dạ.” Cố Ngữ Chân lấy giỏ rau từ mẹ đặt lên đùi, ngồi trên ghế bắt đầu nhặt rau. Sau một lúc im lặng, cô hỏi: “Mẹ, người đàn ông kế bên đến đây làm gì thế?”
Mẹ Cố nhanh tay nhặt rau: “Hẳn là đến thăm trưởng bối, tối hôm qua vừa đến, người trẻ tuổi nhưng tính tình trầm ổn, độ tuổi như các con, vẫn còn ham chơi, bằng lòng đến nơi này ở một thời gian, cũng rất khó.”
Cố Ngữ Chân gỡ mớ rau trong tay, nghe được lời này nhị không được nói thầm trong lòng.
Anh mới không phải người trầm tĩnh, ham chơi không ai bằng.
***
Bình thường cô ít khi về nhà, ba mẹ Cố mua một đống đồ ăn, một bữa cơm chuẩn bị rất lâu mới xong.
Cố Ngữ Chân đang gói sủi cảo, có người đến gõ cửa.
“Chân Chân về rồi à?” Ông nội Lưu ở kế bên tiến vào.
Cố Ngữ Chân thấy Lý Thiệp đi ngay phía sau ông, ánh mắt khẽ loé, cô đặt bánh bao xuống: “Vâng, cháu vừa được nghỉ phép liền trở về nhà.” Cô bước xuống bậc thang, từ trong sân lấy ra một cái ghế dựa: “Ông nội Lưu, ông ngồi đi ạ.”
“Không cần đâu, ông đứng thoải mái hơn.”
Mẹ Cố thấy ông lại đây, vội vàng ra tiếp đón: “Ông cụ đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì ở lại cùng ăn đi?“. Truyện Trọng Sinh
“Đã ăn rồi, tới đây cảm ơn mọi người vì dưa hấu, ngọt lắm.” Ông nội Lưu nói, liếc mắt nhìn về phía sau: “Tôi thuận đường ghé qua, giúp cháu trai của chiến hữu năm xưa hỏi một chút xem có trung tâm thương mại nào gần đây không, hành lý ở sân bay bị người khác lấy nhầm, lão già như tôi chân yếu tay mềm không có cách nào đi đi lại lại, cũng chẳng biết trung tâm thương mại ở đâu.”
“Vậy thì phải đến thị trấn tiếp theo, cách đây rất xa, còn có đường núi phải đi qua.” Mẹ Cố cầm muỗng đi ra, vốn dĩ định nói ba Cố mang mấy bộ quần áo cho anh, nhưng thấy quần áo trên người anh liền thấy không ổn cho lắm, người ta xuất thân giàu có khả năng chưa bao giờ mặc lại quần áo của người khác, vậy nên không có nói ra.
Bà suy nghĩ một lúc rồi lịch sự nói: “Muốn mua quần áo đúng không, vậy để ba đứa nhỏ đưa cháu đi?”
Lý Thiệp không muốn làm phiền trưởng bối: “Không sao đâu ạ, Cô nói cho cháu biết địa chỉ, cháu sẽ tự mình đi.”
Mẹ Cố vẫn không yên tâm: “Nơi này hơi xa, đường núi cũng không dễ đi, cháu lại không quen đường, lỡ như đi lạc thì phải làm sao?”
Ông nội Lưu mở miệng: “Sao lại có thể làm phiền mọi người được, để thằng nhóc này tự mình đi, lạc đường cũng không sao.”
Mẹ Cố sao có thể để người ta một thân một mình tìm đường, quay về nhìn về phía cô: “Chân Chân, dù sao con cũng không có việc gì, con dẫn người ta đi, trở về vừa kịp ăn tối.”
“Vậy phải làm phiền Chân Chân rồi.” Ông nội Lưu vẻ mặt hiền từ cười cười.
Cố Ngữ Chân cầm sủi cảo trong tay không biết nên giữ nguyên hay thả nó xuống.
Cô nhìn thoáng qua Lý Thiệp, nghĩ đến việc cùng anh đi qua đoạn đường núi hẻo lánh, bỗng nhiên không biết nên nói gì, nhịp tim tăng tốc.
“Sao mọi người đều đứng ngoài này vậy?”
Dì Hoàng cùng con trai đi vào nhà, trong tay cầm theo hộp quà.
Mẹ Cố vội vàng tiến lên: “Đến đây ăn cơm, còn mang quà cáp làm gì?”
“Chân Chân hiếm khi trở về, làm sao có thể tay không mà đến?”
Con trai của dì Hoàng tiến lên chào: “Xin chào chú dì.”
Khi Cố Ngữ Chân thấy con trai dì Hoàng, cô liền biết chuyện gì sẽ xảy ra, việc mẹ cô thỉnh thoảng hay bóng gió về bạn trai qua điện thoại trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra, không nghĩ tới mới về đến nhà đã sắp xếp cho cô rồi.
Mẹ Cố nhìn dì Hoàng gật đầu lia lịa, quay lại vẫy tay với cô: “Chân Chân mau đến đây chào hỏi, nhìn xem có nhận ra Mân Mân hay không, hai người các con khi còn bé hay chơi với nhau, bây giờ Mân Mân đã là giảng viên đại học, ngày trước con hay dẫn thằng bé đi chơi, còn đẩy ngã nó, mẹ còn chưa hề trách mắng con, còn nhớ rõ không?”
Ngay trước mặt anh bị sắp xếp xem mắt, thật sự có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Lý Thiệp, nhìn không được ngăn cản: “Mẹ...”
Dì Hoàng thấy cô, không khỏi khen ngợi:“Chân Chân ngày càng xinh đẹp, nửa năm rồi không quay về đúng không?”
Hoàng Mân cũng có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Cố Ngữ Chân, thẹn thùng mà cười, xem như chào hỏi.
“Người trẻ tuổi gặp mặt còn ngượng ngùng.” Mẹ Cố đột nhiên nghĩ đến cái gì, đẩy người cô: “Thật đúng lúc, Chân Chân muốn mang khách đi trấn trên mua đồ dùng, Mân Mân cũng đi cùng đi, người trẻ tuổi có nhiều chủ đề chung, ở lại với mấy người già như dì lại câu nệ không thoải mái.”
Dì Hoàng nhìn thoáng qua Lý Thiệp, lớn lên quá nổi bật, sợ con trai cạnh tranh không nối, sau khi biết anh chỉ là khách, tâm trạng bất an liền buông lỏng, mở miệng đáp ứng: “Cũng đúng, đi đi, vừa lúc Mân Mân đã lâu không quay về, đường xá cũng không quen thuộc, Chân Chân, làm phiền cháu dẫn thằng bé đi lại cho quen đường.”
Ông nội Lưu đi ra cùng bọn họ, nói nhỏ với Lý Thiệp: “Đây là chuyện tốt, vừa lúc giúp người ta thành đôi.”
Lý Thiệp giễu cợt: “Ông xem cháu là gì, thằng nhóc thích bắn tên sao (*)? Cũng không biết tìm kiếm đối tượng giúp cháu.”
*: Bản cv để là “bắn tên kia tiểu thí hài”, tui dịch chỗ này chưa mượt lắm, mọi người có góp ý thì nhắn vào cmt nha.
“Thằng nhóc thối, bảo cháu tác hợp cho người ta thì có sao, lúc còn đi học bạn gái của cháu mỗi ngày đều không có cô nào giống cô nào, còn có mặt mũi mà nói vậy!”
Cố Ngữ Chân và con trai của dì Hoàng đứng ở cửa chờ anh, Lý Thiệp vừa cười vừa bước ra, hiển nhiên là không thèm để ý tới buổi “hẹn hò” của cô.
Cố Ngữ Chân mỉm cười với anh, trong lòng hụt hẫng.