Mới sáng sớm Khởi Yên đã lẻn ra khỏi nhà trước, tránh đụng mặt mẹ. Không ngờ tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Ba cô một mặt tươi cười đứng trước cổng, không đợi cô bày tỏ nỗi lòng đã nói.
“Mẹ con bảo ba đón con đến tiệm.”
“Còn gì nữa?” Khởi Yên chau mày dò xét
“Sẵn tiện canh chừng con luôn.” Ông còn bổ sung, “Không phải mẹ con sợ con không giữ lời, mà bà ấy sợ con thông đồng với Triệu Đinh gạt bà.”
Khởi Yên ho khan mấy tiếng, cô thật sự chỉ mới nghĩ ra cách này lúc sáng. Không ngờ mẹ cô đi guốc trong bụng cô như vậy.
Triệu Đinh là sinh viên sắp ra trường, cậu ta là nhân viên phục vụ ở quán cô. Làm việc được khoảng bốn năm rồi, thân thuộc như chị em một nhà. Cô nghĩ nếu bản thân nhờ giúp đỡ, cậu ta nhất đinh bằng lòng. Hai người nhất định diễn một bộ phim tình cảm làm lay động tình người. Nhưng mà mẹ cô đã nói vậy, cũng không dùng tới Triệu Đinh được nữa.
Khởi Yên làm ra vẻ khóc lóc, nắm tay ba lay lay: “Ba, ba không thương con gái mình sao. Con hết cách rồi.”
Ba cô cũng rất phối hợp, xoa xoa đầu cô, nhưng lời nói ra lại không có ý gì là giúp đỡ:
“Ba thương con gái ba lắm chứ. Nhưng mà ba yêu mẹ con. Con chịu thiệt một chút, nghe lời mẹ đi ha..”
Nói rồi ông mở cổng, trèo lên xe còn không quên vẫy tay gọi con gái.
“Tiểu Yên, còn đứng ngơ ra đó làm gì. Hôm nay ba xin nghỉ. Ghé qua tiệm con, rồi ở lại xem xét tình hình buôn bán thế nào luôn.”
Cô chỉ đành “dạ” một tiếng rồi mở cửa xe bước vào. Ba cô là tài xế taxi, xem khách hàng là thượng đế. Vậy mà hôm nay ông nỡ bỏ khách, làm gián điệp cho mẹ. Thảm rồi!
“Chuyện là như vậy.” Kể một hồi với Triệu Đinh, Khởi Yên đành ngậm ngùi đứng sang một bên, tránh để ba cô nhìn đến.
Triệu Đinh nhỏ giọng: “Hèn gì mấy hôm nay thấy chị cứ lo lắng.”
Khởi Yên gật gật đầu, vừa quan sát ba mình vừa nói:
“Đúng vậy! Em tìm cách giúp chị đi.”
Hai người cứ đứng sát lại to nhỏ, không tránh khỏi ánh mắt tò mò của mấy người ngồi đối diện quầy hàng. Trong đó có ba cô. Ông giơ tay vẫy vẫy cô một cái, làm như để chứng minh sự tồn tại của mình, sau đó tiếp tục cúi xuống đọc báo.
Triệu Đinh càng nhỏ giọng hơn: “Em sẽ giúp chị.”
Triệu Đinh nói vào tai Khởi Yên kế sách, còn nói chắc như đinh đóng cột. Dứt lời, cô có chút không tin tưởng cậu ta. Triệu Đinh không thích thái độ của cô, phất tay có ý định bỏ đi. Cô hốt hoảng kéo tay cậu ta, đặc biệt ngó sang ba mình. Cô kiên quyết gật mạnh đầu, liều vậy.
“Nhưng mà thuốc này ở đâu cậu có?”
“Lúc trước bạn tôi đã dùng thuốc này phá thầy giám thị. Vì sợ bị phát hiện nên số còn lại đem cất vào cặp tôi. Dù sao tôi cũng là con ngoan của thầy cô, ai lại nghĩ số thuốc ấy còn sót trong cặp tôi chứ. Vì vậy hôm nay tiện đem ra dùng. Đảm bảo bác ấy sẽ đi ngoài suốt. Ừm, có lẽ đến tối là dứt. Có thời gian cho chị đấy.”
Triệu Đinh vừa cười vừa nói. Cậu ta thật quá ranh ma rồi.
“Ai đem ra đây?”
“Chị.” Triệu Đinh làm ra vẻ đương nhiên, “Còn là ai nữa chứ.”
“Không được. Tôi mà đem ra ông ấy sẽ nghi ngờ.”
“Thôi đưa đây.”
Triệu Đinh ghét bỏ nhìn chị, đón lấy tách cà phê đi đến bàn của ba cô.
“Đạm Tổng, vấn đề này anh không cần trực tiếp ra tay. Để tôi.”
Người đàn ông được nhắc đến xua tay: “Anh nghĩ phía bên Khang Uy sẽ chịu để anh đàm phán?”
Căn phòng ảm đạm, người đàn ông nhíu chặt mày nhìn tập giấy trên tay. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong mắt anh lóe lên một tia hung ác tột cùng. Anh xoay người ra khỏi phòng, nhắc nhở thư ký một tiếng rồi lên xe đi thẳng.
“Nhớ liên lạc đó.”
“Được rồi. Nếu thành công tôi sẽ tăng lương cho cậu.”
Khởi Yên chuồn đi từ cửa sau, ba cô nếu có muốn đuổi theo cũng không có khả năng. Cô bắt xe chạy đến Huar Bar. Đây là một quán bar khá nổi, Triệu Đinh đã nói cho cô biết. Cậu ta nói, cứ đến đây dụ dỗ một người về nhà là được. Nhưng quan trọng không được để anh ta ăn đậu hủ của bản thân.
Cô đến quầy bar ngồi xuống, gọi một ly bia, chờ con mồi đến. Chờ một hồi liền có một người ngồi xuống bên cạnh cô. Hắn nhìn cô chằm chằm, quan sát một lượt từ trên xuống dưới. Trong người cô đã có chút hơi men, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ. Cô lấy điện thoại ra giơ trước mặt hắn chụp một tấm hình. Sau đó liền gửi qua cho Triệu Đinh.
Triệu Đinh liền gửi tin nhắn hồi đáp: “Nè nè, chọn bừa đấy à? Già hơn cả ba cô rồi đấy! Loại! Viện cớ đi vệ sinh đi.”
Khởi Yên ngước đầu nhìn lại người đàn ông, nheo mắt nhìn kĩ. Vừa mặp, vừa già, không được.
“Tôi đi vệ sinh.”
Dường như người đàn ông ấy có ý định đi theo, cô quay ngoắt đầu nhìn hắn, nói: “Tôi đi tiểu. Hiểu không hả?”
Hắn có vẻ khó chịu, còn không từ bỏ, cô đành giở giọng ngọt ngào: “Anh ở đây chờ em. Mau thôi.”
Thoát khỏi vòng tay gã lúc nãy, cô định chuồn cửa sau về luôn, ngồi trong này chán quá. Nhưng mà cô thật sự mắc rồi. Chân nam đá chân siêu, vòng qua vòng lại mới tìm được nhà vệ sinh.
Không ngờ tửu lượng kém như vậy, cô chỉ uống ba ly bia, lại hoa mắt chóng mặt rồi. Cô phát hiện Huar Bar này rất giàu có, xây liền bốn nhà vệ sinh gần kề. Mắt thấy cái nào cũng như cái nào, cô lại chọn bừa đi vào. Không ngờ vừa vào đã nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ.
“Cô làm gì đó hả?”
Khởi Yên xoa xoa mắt muốn nhìn kĩ người trước mặt, giật mình tỉnh táo: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi chưa nhìn thấy cái gì hết. Anh cứ tự nhiên. Tiếp tục đi.”
Cô hớt hải chạy đi, không ngờ đầu va mạnh vào cánh cửa. Cô xoa trán đứng dậy, thuận tiện nhìn đến nguyên một hàng chữ bắt mắt ngay cửa - “WC Nam”