Ngày hè nóng hầm hập, không có điều hòa, chỉ có mấy cây quạt lớn gắn trên tường, quán ăn vẫn náo nhiệt như thường lệ.
Một chiếc bàn gỗ kê bên ngoài, hai người đàn ông ngồi với nhau, một trong hai người có giọng nói sang sảng, người ngồi ở trong quán cũng có thể nghe rõ.
Lưu Tỉ ôm vai Chử Ưng cười to: “Ông mặc bộ tây trang kia vào... đúng thật là đẹp trai quá mức quy định!”
Chử Ưng cười, chửi: “Cút đi.”
Lưu Tỉ rót đầy chén cho Chử Ưng: “Lâu lắm không gặp, tôi mà biết trước ông đã xuất ngũ thì nhất định sẽ là đứa đầu tiên rủ ông đi uống rượu.”
Chử Ưng hừ khẽ một tiếng, không tiếp lời.
Hai người họ là bạn từ thuở nhỏ, đến khi trưởng thành, Chử Ưng nhập ngũ, Lưu Tỉ theo nghề kinh doanh, tuy ít có dịp trò chuyện nhưng quan hệ vẫn luôn thân thiết như cũ.
“Ting...”
Âm báo của điện thoại nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Lưu Tỉ bực mình bảo: “Ưng Tử, sao điện thoại ông cứ kêu mãi thế, kêu suốt cả tối rồi đấy.”
Chử Ưng lấy ra xem thử, quả nhiên lại là tin nhắn vô thưởng vô phạt của Túc Nghệ, anh ta còn chưa kịp cất điện thoại đi thì Lưu Tỉ đã kêu lên.
“Túc Nghệ nương nương?” Lưu Tỉ sửng sốt, “Là cái cô ngôi sao kia hả?”
Chử Ưng đang uống dở chén rượu, không trả lời.
“Có đúng không?” Lưu Tỉ thấy vẻ mặt đối phương nghiêm lại thì cười lại càng tươi, “Ôi, mà đúng thật thì ông mau cho tôi số cô ấy đi, tôi để ý cô em này lâu rồi.”
Anh ta vừa nói vừa mở điện thoại của mình, lục tìm một tấm ảnh, chính là ảnh bán thân trên weibo của Túc Nghệ. Cô gái trong hình mặc một chiếc blazer, đôi môi đỏ hơi cong, đuôi mắt hướng lên, vừa ngầu vừa gợi cảm.
“Chao ôi, hôm đấu giá đó tôi vốn định đi để tìm cô ấy tâm sự, cuối cùng lại bị cha tôi ngáng chân.”
Chử Ưng nghiêng đầu, liếc nhìn tấm ảnh trong điện thoại của Lưu Tỉ, chỉ nhìn một chút rồi thôi.
Anh ngửa cổ uống thêm một chén nữa rồi đứng dậy, xoa đầu Lưu Tỉ như nghịch lông chó.
“Ông đã qua cái tuổi đi tán gái còn cần cha giúp rồi.”
Chử Ưng bỏ đi được một đoạn rồi Lưu Tỉ mới hết ngu người, tức quá chửi: “Không cho thì không cho! Sao lại công kích nhân thân hả!!?”
**
Ngoài phòng thử vai của “Sóng ngầm“.
Túc Nghệ đang đọc tập kịch bản cầm trên tay, miệng lẩm nhẩm, nếu ghé sát vào nghe thì có thể nghe thấy cô đang nhẩm lời thoại trong kịch bản.
Phát âm của Túc Nghệ rất rõ ràng, mỗi một câu thoại đều được đọc đầy diễn cảm, Ngô Tuyết ngồi cạnh không thể không trầm trồ, đúng là chiếc cần câu cơm trời cho. Túc Nghệ không phải diễn viên có xuất thân chính quy nhưng bản lĩnh đọc thoại của cô nàng thì hơn hẳn rất nhiều nữ minh tinh đang nổi hiện giờ, trước nay hầu như không cần phải lồng tiếng.
Đọc hết kịch bản một lượt, Túc Nghệ lại lấy điện thoại ra xem, quả nhiên không có thông báo có tin nhắn mới nào. Túc Nghệ cũng không tỏ ra thất vọng, ngược lại còn tủm tỉm gửi một tin nhắn mới cho Chử Ưng.
Nhắn xong, Túc Nghệ mở weibo lướt xem các tin đang nổi, chùm tin về chuyện cô bị ném trứng gà đã biến mất.
Chùm tin này thu hút lượt xem cao ngất tất nhiên không chỉ bởi vì chuyện cô bị ném trứng gà, rất nhiều người đọc nó là vì Chử Ưng. Màn Chử Ưng cản trứng được ống kính truyền thông ghi hình lại rồi đưa tin.
Cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân bất kể là thời đại nào cũng không bao giờ lỗi mốt, huống chi lần này, anh hùng còn đẹp trai như vậy, bình luận bên dưới hầu như đều là dò hỏi thông tin cá nhân của chàng trai này.
Cô nhấp vào thanh tìm kiếm, thử gõ “Túc Nghệ bị ném trứng gà“.
Có 0 tin tức liên quan.
Túc Nghệ ngỡ ngàng, lại gõ “ngăn cản trứng gà“.
Có 0 tin tức liên quan.
???
Cô quay đầu, trầm trồ ngạc nhiên với Ngô Tuyết: “Dạo này năng lực quan hệ công chúng của chị max điểm vậy rồi sao Tiểu Tuyết Tuyết.”
Ngô Tuyết không hiểu hỏi lại: “Năng lực quan hệ công chúng gì hả, cô lại gây họa gì rồi?”
“... Không phải, em nói chuyện bị ném trứng gà ấy.”
Ngô Tuyết ờ một tiếng: “Tôi cũng thấy rồi nhưng đấy không phải do tôi.”
Túc Nghệ nhíu mày: “Thế là ai?”
“Còn có thể là ai nữa, người đàn ông trong ảnh chứ ai. Kể ra thì đúng là trâu bò thật, không sót lại một tí chút nào, muốn dò hỏi xem anh ta tìm công ty PR nhà nào ghê.” Ngô Tuyết nói xong, nhìn sang cô, “Cơ mà cô rảnh quá không có việc gì làm hay sao, đi tìm kiếm tin tức mình bị ném trứng gà để làm gì?”
Túc Nghệ cười: “À, lần trước em thấy có mấy bình luận bảo em với anh ấy đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi.”
“...” Ngô Tuyết câm nín mất một hồi, “Người ta vội vàng phủi sạch quan hệ với cô, cô lại còn đi tìm xem lại mấy cái bình luận vứt đi đó.”
Chị bỗng áp tay xoa trán Túc Nghệ: “Có phải đầu cô bị anh ta ếm bùa rồi phải không??”
“Không phải.” Túc Nghệ gạt tay chị đi, nghiêm túc bảo: “Anh ấy đã hạ độc em.”
Túc Nghệ lại mở vòng bạn bè của Chử Ưng ra ngắm tấm ảnh con chó kia thêm mấy lượt rồi mới tắt.
Ngô Tuyết nhìn thấy, thở dài, không nhịn được phải khuyên: “Cô tỉnh táo chút đi, đến cả tuổi tác, tính cách của người ta cô còn chẳng biết, sao có thể thích anh ta được? Cô chẳng qua chỉ đang bị cuốn hút thôi... hơn nữa chẳng qua chỉ là bị cuốn hút bởi khuôn mặt của anh ta.”
Túc Nghệ không trả lời.
Ngô Tuyết: “Thật đấy, cô chưa từng yêu, cô không hiểu, thích một người không phải như cô đâu...”
“Kiểu của em là như vậy đấy.” Túc Nghệ đáp chắc nịch.
Bị chặn họng hai lần, Ngô Tuyết bật cười, chẳng biết phải làm sao: “Thế cứ cho là như vậy đi. Vậy nhưng cô biết được bao nhiêu về anh ta hả? Cái khác khoan hẵng nói, cô đã nghĩ tới chuyện có thể anh ta đã có bạn gái, có vợ, hay thậm chí đã làm cha chưa? Tôi không phản đối cô yêu đương nhưng tôi thấy hai người chỉ mới gặp nhau một lần, còn chưa biết gì về nhau...”
“Nếu quả thực anh ấy đã có bạn gái hoặc đã có vợ thì tất nhiên em sẽ không làm phiền anh ấy nữa.” Túc Nghệ ngắt lời chị, khóe môi cong lên, “Tuy nhiên, nếu chưa có, vậy nhất định em phải theo đuổi bằng được.”
Vừa dứt lời thì có nhân viên tới gọi cô chuẩn bị vào đi thử vai. Túc Nghệ gật đầu, đứng dậy, bỏ kịch bản sang đùi Ngô Tuyết, đi theo nhân viên vào phòng thử vai.
**
Lúc Túc Nghệ bước vào phòng thử vai thì vừa hay đúng lúc Từ Thiến Lam đi ra khỏi đó.
Hai người chạm mặt chào nhau, Từ Thiến Lam cười bảo: “Chị Nghệ, lại gặp nhau rồi, thử vai cố lên nhé.”
Túc Nghệ vô tư đáp: “Cám ơn.”
Túc Nghệ vừa đi, nét tươi cười trên mặt Từ Thiến Lam liền bay biến hết. Cô ta cầm kính râm trợ lý đưa, bực dọc chửi: “Ra vẻ cái gì chứ.”
Trợ lý hiểu tính Từ Thiến Lam liền nói phụ họa theo: “Phải đấy, còn chưa được diễn chính bao giờ mà cứ tưởng là mình giỏi giang lắm.”
Từ Thiến Lam hừ một tiếng, đạo diễn và thành viên đoàn làm phim của phim “Sóng ngầm” đều rất tốt, phía đầu tư cũng rất chịu chơi, đích thị là tài nguyên tốt nhất cô ta tiếp cận được trong vòng non nửa năm nay, cô ta nhất định phải có được vai diễn này.
Cô ta trầm ngâm hồi lâu rồi gọi điện cho người đại diện của mình, vừa mở miệng liền hỏi ngay: “Chủ đầu tư của “Sóng ngầm” là ai thế?”
Người đại diện ở đầu bên kia đã nắm chắc thông tin từ trước: “Là Chử thị, em yên tâm, chị đã giúp em hẹn quản lý cấp cao bên đó dùng cơm rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Thiến Lam không nhịn được phải càm ràm thêm một câu, “Vừa nãy lại mới chạm mặt Túc Nghệ, vẫn là cái mặt câng câng đấy, nhìn phát ghét!”
Thái độ hậm hực của Từ Thiến Lam với Túc Nghệ chẳng phải tự dưng mà có. Mấy năm nay, chỉ cần Túc Nghệ xuất hiện ở buổi thử vai thì nhân vật đó gần như đều thuộc về Túc Nghệ.
Khéo thay, hai năm nay kể từ khi ra mắt, Từ Thiến Lam lại thường xuyên đụng phải Túc Nghệ, cùng tranh vai diễn nhiều, độ phản cảm trong lòng cũng tích lũy dần thành sự căm ghét.
“Túc Nghệ thì là cái thá gì chứ. Đồ sen trắng tự cho là thanh cao, rồi cũng có ngày bốc mùi thôi.” Người đại diện đáp, “Em yên tâm đi, vị lãnh đạo cấp cao kia mà hài lòng thì vai diễn này chắc chắn sẽ là của em.”
Âm lượng điện thoại để to, giọng người đại diện lại khá chói tai, cho dù không bật loa ngoài, viên trợ lý đứng cạnh Từ Thiến Lam cũng có thể nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, viên trợ lý tò mò hỏi: “Chị Thiến à, sao có vẻ như Lâm tỷ hiểu rất rõ về Túc Nghệ thế ạ?”
Lâm tỷ là người đại diện của Từ Thiến Lam.
“Túc Nghệ trước đây là nghệ sĩ trong tay Lâm tỷ.” Từ Thiến Lam nói, “Sau này, Lâm tỷ thấy cô ta không hot lên nổi nên hủy hợp đồng. Xùy, mắt nhìn người của Lâm tỷ tinh tường như vậy, thật không hiểu trước đây sao lại ký với Túc Nghệ.”
Lúc dìm người ta xuống còn không quên tâng mình lên, Từ Thiến Lam nói xong, đeo kính râm vào, kênh kiệu rời khỏi điểm thử vai.
Có điều, hiện giờ độ nổi tiếng của Túc Nghệ cũng đâu thấp...
Cô nàng trợ lý lặng lẽ nuốt câu này vào trong bụng, vội vàng đi theo Từ Thiến Lam.