Họp xong thì đã tối khuya.
Túc Nghệ đứng dậy chuẩn bị ra về, Lý Mẫn gọi cô lại: "Hôm nay trạng thái tốt phết nhỉ, bình thường mà quay tới giờ này là đã ngáp liên tục rồi."
Túc Nghệ cười: "Vâng, không biết tại sao hôm nay lại cực kỳ tỉnh táo ạ."
Trở về phòng hóa trang, Ngô Tuyết vẫn đang xem tin tức, thấy cô vào, nói mà chẳng cần ngẩng đầu lên: "Dương Nhược Lâm đúng là chịu chi, hot search mua để nổi lên thì thôi đi, bình luận trong bài, cái nào cái nấy cũng đều chỉ thấy khen, thổi phồng bằng cấp, gia thế, còn nhảy đâu ra mười mấy người bạn học tới ca ngợi nhân phẩm nữa... Thật là, người trong giới còn chẳng ai dám PR lố như vậy."
Túc Nghệ không tiếp lời, kéo khóa miệng túi rồi gọi: "Về thôi."
"Về luôn à?" Ngô Tuyết ngước lên nhìn, "Không tẩy trang trước đi đã?"
"Về khách sạn rồi tẩy."
Bước ra cổng của phim trường, Túc Nghệ thấy đường phố vắng vẻ nên bảo: "Hay là chúng ta đi bộ về đi."
"Ừ." Ngô Tuyết đáp, "Dù sao cũng chẳng có người, em kéo khẩu trang cao lên một chút."
Túc Nghệ vâng dạ, đeo chéo túi trước người, đút hai tay vào túi, bước đi chầm chậm.
"Đừng buồn." Ngô Tuyết đi sát cạnh cô, "Hỏi trước cho rõ đã, không chừng là hiểu lầm thì sao?"
"Em không buồn." Túc Nghệ đáp rồi thoáng dừng lời, "Mà không, em có buồn nhưng là vì chuyện khác."
Ngô Tuyết quay sang thắc mắc: "Chuyện gì? Ban nãy đi họp bị mắng à?"
Cô lắc đầu: "Chị còn nhớ vụ Lương Bác không?"
"Nói thừa, mới có bao lâu đâu, giờ vẫn còn không ít anti-fan đào lại nói kia kìa."
Túc Nghệ lại im lặng.
Ngô Tuyết sốt ruột, ẩy vai huých người cô, vì chênh lệch chiều cao nên vai chỉ huých tới bắp tay: "Nói đi, định làm chị tò mò chết à?"
"Em chỉ đang nghĩ," Túc Nghệ vừa đi vừa nhìn mũi giầy, "hóa ra cảm giác người yêu có tin đồn với người khác lại khó chịu như vậy."
"Em cũng biết cẩu tử mà, tung một tấm hình thật, còn lại đều là chém cả." Ngô Tuyết an ủi, "Có điều Dương Nhược Lâm tấn công mạnh thật, chị kiến nghị cô vẫn nên giáp mặt hỏi trực tiếp Chử Ưng, làm rõ sự tình."
"Chẳng có gì phải hỏi cả." Họ về tới khách sạn, Túc Nghệ đi vào thang máy rồi nói tiếp, "Em tin anh ấy."
Ngô Tuyết: "Người ta vẫn hay nói, phụ nữ đang yêu đều mất não, giờ mới thấy câu này chính xác cỡ nào, đến ngay cả em cũng không thể ngoại lệ được."
"Em vốn chỉ là người bình thường." Túc Nghệ nhoẻn cười, "Chị bảo, sao cái giới này lại khó sống vậy nhỉ? Không chỉ phải đề phòng cẩu tử bám đuôi mà còn phải đề phòng người khác kéo mình vào scandal, ngay cả chỉ yêu đương thôi thì cũng hại đối phương bị mọi người chú ý."
Có lẽ vì giọng cô cố gắng tỏ ra thoải mái quá mức nên Ngô Tuyết mới nhíu mày, quay sang bảo: "Sao bỗng dưng lại nói vậy."
"Không có gì." Thang máy lên đến nơi, Túc Nghệ ra ngoài trước, xoay lưng vẫy tay với chị, "Mai gặp ạ."
Trở về phòng tắm rửa xong xuôi, Túc Nghệ nằm xuống giường, trùm chăn che kín đầu.
Năm phút sau, cô lật tung chăn ra.
... Rõ ràng rất mệt nhưng lại hoàn toàn không ngủ nổi.
Mai vẫn còn phải quay phim, cô vừa nhắm mắt định bụng đếm cừu để ngủ thì điện thoại để đầu giường reo lên một tiếng.
Đã sắp hai giờ sáng rồi, ai còn nhắn tin cho cô vậy chứ.
Phòng để điều hòa thấp, rất hợp chui trong chăn ấm ngủ.
Túc Nghệ thò cẳng tay trắng mảnh khảnh từ trong ổ chăn ra túm điện thoại rồi vèo một cái, rụt ngay về.
Cô nằm trong chăn tối thui, bật sáng màn hình điện thoại lên.
Chử Ưng: "Quay phim xong chưa?"
Đọc xong mấy chữ này, bỗng dưng Túc Nghệ thấy an lòng hẳn.
Túc Nghệ nương nương: "Quay xong rồi, sao chưa ngủ?"
Túc Nghệ nương nương: "[thức khuya sẽ bị trọc đầu. jpg]"
Chử Ưng: "Đang đợi tin nhắn của em. Ngủ đi."
Túc Nghệ sửng sốt.
Cô kéo lịch sử trò chuyện lên xem mới nhận ra trước đây mỗi ngày khi kết thúc công việc cô đều gửi cho Chử Ưng một tin nhắn, lần nào Chử Ưng cũng nhắn lại ngay.
Có lẽ vì trước đây quay phim xong đều quá mệt nên tới tận giờ cô mới phát hiện ra chuyện này.
Túc Nghệ nương nương: "Ôi, Ưng đội ơi."
Túc Nghệ nương nương: "Em rất muốn về Bắc Kinh."
Đối phương nhanh tay nhắn lại.
Chử Ưng: "Giờ anh đặt vé máy bay giúp em luôn nhé."
Túc Nghệ nương nương: "Đừng, mai em phải quay phim cả ngày, không đi được."
Chử Ưng: "Anh tới chỗ em."
Túc Nghệ nương nương: "Dạo này không phải đang bận mua bán sáp nhập à?"
Chử Ưng: "Đi về trong ngày, kịp mà."
Túc Nghệ thấy trái tim như được sưởi ấm, sức sống chảy tràn khắp tứ chi lan ra toàn thân.
Túc Nghệ nương nương: "Đừng tới, em sắp quay xong rồi. Chừng nào về Bắc Kinh, em sẽ đánh đu lấy người anh làm gấu Koala, không ai kéo ra nổi."
Chử Ưng đang ngồi trên giường, tài liệu bỏ trên đệm, điện thoại nằm ngay kế bên.
Đọc xong tin nhắn đối phương gửi tới, anh cười khẽ, đang định nhắn lại thì bên ngoài có tiếng người gọi cửa.
"Tiểu Ưng, ngủ chưa con?"
Là mẹ.
Chử Ưng cầm điện thoại, gửi lại một tin nhắn thoại rồi mới đứng dậy đi mở cửa.
"Mẹ, gì vậy ạ?"
Bà Chử cầm một cốc sữa bò hỏi: "Muộn lắm rồi đấy, mẹ thấy phòng con vẫn còn sáng đèn, sao chưa ngủ đi?"
Một tháng, Chử Ưng chỉ ở nhà cũ được hai, ba ngày nên lần nào về cũng rất được mẹ quan tâm.
Chử Ưng đáp: "Ngủ đây ạ."
Điện thoại reo lên một tiếng lanh lảnh.
"Muộn thế này rồi còn nói chuyện với ai thế?"
Chử Ưng không giấu diếm, nhận cốc sữa bò, uống một hơi cạn sạch: "Mẹ đừng biết rõ rồi còn cố hỏi vậy chứ."
"..." Bà Chử bĩu môi, cầm lại cốc, "Đi ngủ sớm đi, mai không phải còn phải họp cả ngày nữa à?"
"Vâng." Trước lúc khép cửa lại, Chử Ưng bỗng nghĩ ra một chuyện, "Mẹ này, cuối năm mẹ đừng đi Hải Nam đón năm mới nữa."
Bà Chử đứng lại nhìn, lấy làm khó hiểu: "Giờ mới tháng Chín, gì mà đã nói tới chuyện đón năm mới rồi?"
"Không có gì ạ."
Chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, Chử Ưng nhoẻn cười, lạch cạch đóng cửa lại.
Bà Chử cầm chiếc cốc không đứng đó, càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Một ý tưởng chợt lướt qua đầu.
Bà lập tức mở to mắt, rảo bước đi xuống tầng.
**
Hôm kết thúc cảnh quay, thời tiết sáng sủa, nắng trời rực rỡ.
Là một ngày lành để biến hình thành gấu Koala.
Tâm trạng Túc Nghệ rất tốt, trong lúc chờ đến lượt diễn, cô ngồi ngoài sân đọc kịch bản mới nhận được dạo trước.
"Đọc nghiêm túc thế, không phải định nhận vai này thật đấy chứ?" Ngô Tuyết rót một cốc nước ấm mang qua, để xuống bàn.
"Kịch bản này rất thú vị, nghe nói là chuyển thể từ một truyện rất nổi." Túc Nghệ lật nhanh sang trang mới, "Em đang tính về nếu rảnh sẽ ngồi xem bản gốc."
"Chị tra thử rồi, là một truyện trên Tấn Giang, nghe nói là cuốn tiểu thuyết mạng hot nhất năm ngoái." Ngô Tuyết nói, "Bên này còn chưa quay xong đã bắt đầu đọc kịch bản mới, không sợ Lý Mẫn nói cho à?"
"Không sao, em xem trộm mà." Túc Nghệ cười tươi rói, "Đồ ăn đã đặt chưa ạ?"
"Đặt xong rồi, chi mất mấy chục ngàn đấy."
Túc Nghệ bắt chéo chân đáp: "Không thiếu tiền."
Ngô Tuyết cười: "Ừ, nói đúng lắm."
Hai người đang trò chuyện thì bỗng có một vị khách không mời mà tới.
"Chị Nghệ..."
Túc Nghệ ngước lên nhìn xem ai tới, hàng mày nhíu lại.
An Tuyền mặc áo trắng quần đen giản dị, không biết là vào phim trường từ lúc nào.
Vụ ngoại tình lần trước ảnh hưởng khá nhiều tới Ngô Kha, nghe Ngô Tuyết bảo anh ta ít nhất là đã bị mất hai bộ phim truyền hình, những thứ nhỏ nhặt khác như hợp đồng làm người đại diện thì càng không cần phải nhắc tới. Từ Thiến Lam hoàn toàn im hơi lặng tiếng, ngay cả weibo cũng không thấy đăng bài.
Còn An Tuyền, từ sau khi cô cho số vào danh sách đen thì cũng đã biến mất khỏi thế giới của cô được một thời gian.
Ngô Tuyết có ngạc nhiên nhưng chỉ trong giây lát đã bình tĩnh hỏi: "An Tuyền? Sao em lại ở đây?"
An Tuyền xoắn ngón tay: "Em vốn chưa về Bắc Kinh."
"... Ý chị không phải chuyện đó." Ngô Tuyết đỡ trán, "Tìm bọn chị có việc gì à?"
An Tuyền: "Chị Nghệ, chị rảnh không, chúng ta nói chuyện được chứ?"
"Những gì cần nói lúc trước chị đều đã nói xong rồi." Túc Nghệ cũng cảm thấy đau đầu, liếc thử Ngô Kha đang ngồi cách chỗ họ không xa, thấy người ta ngồi ung dung, không buồn liếc nhìn bên này, y như người chẳng liên quan.
Nhưng cô biết, An Tuyền nhát gan, nếu không có người sai bảo thì cô ấy đã chẳng tới tìm mình.
Cô quay lại, nói tiếp: "Chị cảm thấy không cần phải nói lại một lần nữa."
An Tuyền cắn môi: "Chị Nghệ, em biết chị không tiện tham dự vào chuyện này, em sẽ không để chị phải giúp không công đâu, chị có điều kiện gì thì..."
"Điều kiện?" Túc Nghệ cười khẽ một tiếng, "Điều kiện chị đưa ra sợ là em không gánh nổi."
"Chị không nói thì sao biết em không gánh nổi ạ?"
"Được rồi, chị không muốn vòng vo nữa." Túc Nghệ ngắt lời, "An Tuyền, chị biết là Ngô Kha bảo em tới chỗ chị làm thuyết khách. Chuyện này vốn không liên quan gì tới chị, chị quả thực không muốn dây vào, còn nữa, Ngô Kha rốt cuộc là lấy đâu ra mặt mũi, dạo trước còn liên tục gây khó dễ cho chị, kéo dài thời gian quay phim của chị, giờ còn không biết xấu hổ muốn chị giúp sao? Chị không đạp thêm một cước thì anh ta cũng nên lấy đó làm vui rồi, đừng có mà được voi đòi tiên."
An Tuyền sụt sịt: "Chị... không phải đã bấm like rồi sao."
"..." Túc Nghệ á khẩu mất một lúc, "Thế em cứ coi là chị bỏ đá xuống giếng đi. Đừng tới tìm chị nữa."
An Tuyền lại một lần nước phải ra về trong nước mắt.
Ngô Tuyết nhìn bóng lưng của cô ấy, chậc lưỡi bảo: "Em chú ý dùng từ đi được không, lại làm con bé khóc rồi."
"Nói dễ nghe quá em lại sợ hai người họ nghe không thủng."
"Kiềm chế chút đi, chó cùng rứt giậu đấy."
Túc Nghệ nhún nhún vai, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Quay xong cảnh cuối cùng, đồ ăn đặt trước được mang tới.
Toàn là các món xa hoa, giá đắt đỏ.
Ngô Kha đứng cạnh bàn, bỗng cười bảo: "Không hổ là Tiểu Nghệ, hào phóng thật đấy."
Túc Nghệ giật giật khóe môi: "Đặt bữa tiệc này xong, em đau lòng mất nửa ngày trời, mọi người ăn vui vẻ là em mừng rồi."
Địch ý của Ngô Kha với cô quá nặng, cô không dám nói năng tùy tiện với anh ta.
Túc Nghệ ăn đại mấy miếng rồi đứng dậy chào tạm biệt mọi người trong đoàn phim.
Nóng lòng về Bắc Kinh nên từ tối qua cô đã sắp xếp sẵn hành lý, giờ chỉ cần xách va li đi thẳng ra sân bay.
Họ về tới Bắc Kinh lúc bốn giờ chiều.
Ngô Tuyết đi về phía cửa ra hỏi: "Về nhà chứ?"
"Không ạ." Túc Nghệ xem giờ, "Em có chút việc, chị mang hành lý về giúp em."
Ngô Tuyết: "Em đi đâu? Chị bảo xe bảo mẫu đưa em đi cho tiện."
"Em gọi xe rồi." Túc Nghệ quơ quơ điện thoại, đẩy vali sang chỗ chị, quay người vội vàng đi mất.
Ngô Tuyết dở khóc dở cười, trong lòng không hề lo lắng.
Quay xong sớm trước kế hoạch một ngày, chắc là không có phóng viên nào biết để bám đuôi. Hơn nữa, ngoài chỗ Chử Ưng thì cô ấy còn có thể đi đâu nữa?
Túc Nghệ lên xe, tài xế hỏi: "Người đẹp, tòa nhà Chử thị phải không?"
"Vâng, cám ơn ạ."
Đến nơi, Túc Nghệ kéo kín khẩu trang, cúi đầu đi thật nhanh vào trong.
Cô lại chỗ quầy lễ tân hỏi: "Xin chào, xin hỏi văn phòng của Chử Ưng ở tầng mấy?"
Nhân viên lễ tân đứng dậy nhìn cô gái che mặt kín mít, nhẹ nhàng hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"
Túc Nghệ khó xử: "Phải hẹn trước à? Không hẹn trước thì không được gặp sao?"
"Tất nhiên không phải vậy ạ." Nhân viên lễ tân đưa cho cô một tờ biểu, "Phiền cô điền thông tin vào đây, tôi sẽ báo lại với văn phòng của Chử tổng ạ."
Túc Nghệ nhận tờ giấy, điền tên của mình vào.
Nhân viên quầy lễ tân nhận lại biểu, đọc thông tin xong liền giật mình: "Túc tiểu thư, chào chị. Văn phòng của Chử tổng ở tầng hai mươi, thang máy bên trái trước mặt, ra khỏi thang máy rẽ tay phải là văn phòng của Chử tổng."
Túc Nghệ gật đầu cười với cô ấy, tuy không thấy được miệng nhưng đôi mắt cong cong trông rất ưa nhìn.
Cô vừa đi khỏi, một nhân viên lễ tân khác đi từ văn phòng ra.
Nhân viên trực quầy liền khoe: "Túc Nghệ vừa mới tới tìm Chử tổng, vừa xong luôn! Trời ạ, người thật đẹp quá."
"Gì cơ?" Cô gái vừa mới ra tới có biểu cảm khá kỳ quặc, "... Ban nãy cũng mới có một cô Dương tiểu thư lên tìm Chử tổng, báo là tới đưa thiệp mời."
Cửa thang máy mở, Túc Nghệ bước nhanh ra ngoài, rẽ phải đi thẳng.
Rất nhanh, cô lập tức tìm thấy cửa văn phòng.
Ngoài cửa có một người đàn ông ngồi, thấy cô tới, anh ta đứng dậy chào: "Chào chị, tôi là thư ký của văn phòng Chử tổng, chị là..."
"... Tôi là Túc Nghệ, không hẹn trước, anh ấy có tiện gặp không?"
Túc Nghệ hơi ấm ức, cô không báo với Chử Ưng mình quay xong sớm, vốn là vì muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Giờ xem ra, bản thân có lẽ trời sinh không hợp với chuyện tạo niềm vui bất ngờ cho người khác.
"Tất nhiên ạ." Viên thư ký lập tức đáp, "Có điều Chử tổng hiện tại đang họp, hay là chị vào trong văn phòng ngồi chờ một lát?"
Túc Nghệ đang định đáp lời thì cửa bỗng mở.
Trong phòng có một cô gái tóc xoăn đen mặc đồ hàng hiệu, nhếch môi cười với Túc Nghệ: "Túc Nghệ phải không?"
Túc Nghệ đã từng thấy ảnh của đối phương trên báo.
Cô chẳng mặn chẳng nhạt đáp: "Chào cô."
Dương Nhược Lâm gật đầu: "Tiện tâm sự chứ?"
Cửa phòng khách đóng lại, viên thư ký nam đứng tần ngần bối rối.
Liệu... không phải là gây gổ chứ?
Dương Nhược Lâm có vẻ cũng không ngờ sẽ gặp Túc Nghệ ở đây, cô ta ngồi cười một lúc rồi quẳng ra một câu: "Không ngờ Chử ca ca giờ lại thích kiểu này."
Túc Nghệ cũng cười, thoải mái đáp lại.
"Đúng vậy, anh ấy thích tôi."