“Thế nào, họ Tô, thì đều là người của Tô gia bọn họ?”
Ngữ khí Thương Ngạn trào phúng rõ ràng.
Thương Nhàn bất đắc dĩ.
Cô ấy biết, vì chuyện Thương Kiêu bị bắt liên hôn cùng Tô gia, Thương Ngạn vẫn luôn có phê bình kín đáo với Tô gia, cô ấy cũng không có bất ngờ gì với thái độ lúc này của Thương Ngạn.
Thương Nhàn hiếm có lúc dịu giọng với Thương Ngạn, hướng dẫn từng bước: “Em không cảm thấy, vẻ ngoài của Tô Mạc Mạc rất giống với người nhà họ Tô?”
Thương Ngạn rũ mắt suy tư hai ba giây, khi ngước mắt lên lần nữa, cảm xúc dưới đáy mắt cực kì lạnh bạc.
Anh hé miệng, “Chị nói Tô Hà? Cô ấy là bạn thân tốt của chị, đâu phải của em, cùng lắm em chỉ gặp cô ấy hai ba lần.”
“Không phải Tô Hà, chị chơi với cô ấy từ nhỏ đến lớn, Tô Hà có phải là con gái một hay không, chị không biết sao?”
Thương Nhàn tức giận đáp.
“Đời trước của Tô gia giống với lứa của chúng ta, hai trai một gái, ngoại trừ ba của Tô Hà là anh cả, em không thể nhớ đến người con út sao?”
Thương Ngạn trầm mặc một lát, có chút không kiên nhẫn nói.
“Em không thân với nhà bọn họ, cũng không muốn làm thân.”
Thương Nhàn nghẹn một chút, nén nhịn không trợn trắng mắt.
“Tô Yến —— Con trai của người con út của Tô gia, cũng là cháu trai duy nhất của Tô gia, nhỏ hơn em ba tuổi, em chưa gặp qua sao?”
“……”
Thương Ngạn nghe tên hơi quen quen, nhưng lại vô cùng mơ hồ trong ký ức của anh.
Cảm xúc bực bội khó hiểu nảy lên trong lòng anh.
“Chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng úp úp mở mở với em.”
Thương Nhàn: “Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mạc Mạc, chị đã thấy em ấy rất quen, đến khi vừa nãy em ấy nói mình họ Tô, chị mới nhớ ra —— vẻ ngoài của em ấy và cháu trai của Tô gia, Tô Yến, cực kì giống nhau.”
Người phụ nữ nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Thương Ngạn nhíu chặt mày, vài giây sau mới cười nhạt.
“Tỉnh táo lại đi, chị không có năng lực trinh thám đâu.”
“?”
Thương Ngạn: “Con cháu cùng thế hệ với chúng ta của Tô gia chỉ có hai người con gái —— con gái của anh cả, Tô Hà đã gả cho anh trai chúng ta, con của người con gái giữa theo họ ngoại là Tô Đồng.”
Anh dừng lại, nâng mắt, cười như không cười, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thế nào, chị chuẩn bị đưa một cô gái vào Tô gia nữa sao?”
Thương Nhàn cau mày trầm mặc.
Qua vài giây, cô ấy mới đắn đo nói: “Có thể em không biết, gia đình con trai út của Tô gia, vốn có một người con gái nhỏ hơn em một tuổi.”
“……!”
Bàn tay cầm muỗng của Thương Ngạn dừng lại.
Một lát sau, anh ngước mắt, cạnh mắt lạnh lẽo sắc bén.
Anh nhìn chằm chằm Thương Nhàn hai ba giây mới khàn giọng hỏi: “Tại sao trước giờ em chưa từng nghe nói?”
Thương Nhàn vẫn cau mày thấp giọng nói: “Tình hình của người cháu gái đó của Tô gia tương đối đặc biệt……”
“Đặc biệt thế nào?”
Thương Nhàn: “Em ấy đã bị đưa ra khỏi Tô gia từ lúc ba tuổi, nghe nói là ra nước ngoài trị liệu, nhưng sau đó lại không có tin tức gì. Tất cả mọi người đều nói rằng người cháu này đã…… Qua đời.”
“……” Bàn tay cầm muỗng của Thương Ngạn vô thức nắm chặt, “Vậy Tô gia có thái độ gì?”
“Giữ im lặng.”
Thương Nhàn cau mày nói:
“Trước giờ chưa từng nghe người nhà họ Tô nhắc đến tại bất kì trường hợp công khai nào. Đối với cách nói này của người ngoài, bọn họ chưa từng thừa nhận cũng chưa từng phủ nhận. Do đó, qua mộtkhoảng thời gian dài, tất cả mọi người đều cho rằng đây là thái độ cam chịu, cũng không có ai nhắc đến cô gái này nữa.”
Thương Ngạn yên lặng hồi lâu, nhìn xuống bàn.
“Lúc nãy chị nói, cô gái này được đưa ra nước ngoài trị liệu, tại sao phải thế?”
Thương Nhàn trầm ngâm vài giây, mở miệng.
“Em cũng biết rồi, con trai trưởng của Tô gia, Tô Nghị Dân làm chủ ngành giải trí, còn con út Tô gia, Tô Nghị Thanh là trùm ngành y tế trong nước, đa số cổ phần của các bệnh viện cao cấp hay trung cấp đều nằm trong tay Tô Nghị Thanh.”
Thương Ngạn “Ừ” một tiếng.
Thương Nhàn ép giọng nói đến mức thấp nhất.
“Nhưng con gái của Tô Nghị Thanh, từ khi sinh ra đã bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa còn là một ca rất khó giải quyết.”
“…………!”
“Keng”.
Chiếc muỗng màu bạc rơi xuống từ giữa ngón tay thon dài của nam sinh, nện xuống sàn gạch hoa văn hình tròn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nhà hàng Tây vốn yên tĩnh, cách đó mấy mét, các thực khách đều kinh ngạc và khó hiểu nhìn qua đây.
Thương Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế, anh bỗng dưng ngước mắt, cặp mắt sâu tối.
“Bệnh gì?”
Thương Nhàn nhìn thấy phản ứng của Thương Ngạn liền không khỏi ngạc nhiên, lúc này nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng lười nhác của nam sinh đã gần như xanh mét, dự cảm bất hảo trong lòng cô ấy đã được nghiệm chứng ——
Thương Ngạn sẽ không quan tâm đến một cô gái không có quan hệ gì như vậy.
Sở dĩ anh truy vấn đến mức này, chính là vì nhờ có những lời lúc nãy của cô ấy, Thương Ngạn đã xác định Tô Mạc Mạc có khả năng rất cao là đưa bé đã bị đồn là qua đời kia!
Nghĩ thông suốt điều này, sắc mặt Thương Nhàn cũng thay đổi theo.
“Có phải…… Tô Mạc Mạc cũng có bệnh tim bẩm sinh không?”
“——”
Cặp mắt Thương Ngạn lập tức trở nên sắc bén.
Anh mở miệng định nói, dư quang lại thoáng thấy Tô Mạc Mạc đi ra từ toilet đang chậm rãi bước đến đây.
Có lẽ chú ý đến bầu không khí giương cung bạt kiếm của bọn họ, cô gái chần chờ bước chậm lại.
Cô trông qua đây.
Hai bên đối diện.
Trong đầu Thương Ngạn lại vang lên tên căn bệnh Thương Nhàn vừa nói theo bản năng.
Tất cả…… Tất cả những chuyện kì quái từ khi gặp được cô đến nay, những bí mật không thể nói đó, đều đã tìm được đáp án thích hợp nhất.
Nhưng nếu biết rằng đáp án này sẽ cắn xé, khiến lồng ngực anh máu tươi đầm đìa như vậy, Thương Ngạn sẽ không nóng lòng muốn biết nó.
Thương Nhàn ngồi đối diện, tâm trạng từ phúc tạp đến trầm trọng.
——
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc một ngày, nhưng ảnh hưởng của Tô Mạc Mạc đối với em trai mình có bao nhiêu, cô ấy đã cảm nhận được rất sâu sắc.
Em trai cô từ nhỏ đã thông minh, ưu tú, trác tuyệt. Cả đoạn đường thuận buồm xuôi gió, cậy tài khinh người, chưa từng chịu đựng bất kì suy sụp nào. Vì là con út, ba mẹ đều rất chiều chuộng anh…… Tiểu thiếu gia được nuôi nấng trở nên khó dạy dỗ này của Thương gia, bất kì ai trong vòng tròn này đều biết.
Vậy mà hôm nay,
Đây là lần đầu tiên, cô ấy thấy Thương Ngạn chăm chú nhìn một cô gái đến thế, dường như toàn bộ thế giới đều chỉ có người kia.
Thương Nhàn không thề tưởng tượng nổi, nếu Tô Mạc Mạc thật sự ——
“Đừng nói với ai hết.”
“Cái gì?” Thương Nhàn hoàn hồn, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn người đối diện.
“……” Thương Ngạn chậm rãi đứng lên, giọng trầm khàn. Bàn tay đặt trên bàn chậm rãi nắm chặt thành quyền, “Tất cả những gì chúng ta mới nói, không cần biết có phải sự thật không, chị quên hết đi, đừng nói với ai cả.”
Thương Nhàn mím môi và ngẩng đầu.
Trong đôi mắt nam sinh đang nhìn cô ấy, tối tăm tràn đầy, thâm trầm nhưng kiên quyết:
“…… Coi như em xin chị.”
Cả người cô ấy chấn động.
Trong nháy mắt khi lấy lạc tinh thần, cảm xúc kinh ngạc và tức giận xẹt qua đáy mắt cô —— sau đó Thương Nhàn mới phát hiện, bản thân mình vậy mà lại vô thức không muốn nhìn thấy cậu em trai kiêu ngạo khó thuần, đời đầy hứa hẹn này sẽ vì một cô gái, nói ra từ “cầu xin” chưa từng thốt lên này.
Trầm mặc kéo dài.
Tô Mạc Mạc đã sắp đi đến bàn.
Đối đầu với người phụ nữ chưa đáp ứng này, Thương Ngạn âm trầm đến mức có thể vắt ra mực.
“Thương, Nhàn!”
Anh gằn từng chữ một, từng từ đều lộ ra sự trầm lãnh đến mức đau đớn.
“…… Được.” Thương Nhàn run giọng nói, cô ấy trầm giọng, đôi mắt nhắm lại, “Chị đồng ý.”
Thương Ngạn thở phào nhẹ nhõm.
Tô Mạc Mạc hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, có chút do dự nhìn Thương Ngạn.
Qua vài lần hô hấp, tất cả cảm xét trên mặt Thương Ngạn đã quét sạch, giấu tại nơi sâu nhất trong con ngươi.
Anh hơi cong khóe môi, tươi cười tản mạn như trước.
“Làm em sợ?”
Thấy sắc mặt Thương Ngạn như bình thường, Tô Mạc Mạc nhẹ nhàng thở ra, tiện đà tò mò: “Hai người vừa……?”
“Anh nói giỡn với chị ấy.” Thương Ngạn giơ tay, xoa nhẹ mái tóc dài của cô gái, “Ngồi đi, canh sắp nguội rồi.”
Tuy Tô Mạc Mạc chưa hoàn toàn tin, nhưng cũng chỉ nghĩ đó là việc riêng của Thương gia, cũng không gặng hỏi. Cô im lặng ngồi xuống.
Suốt bữa ăn còn lại, dường như Thương Nhàn hơi thất thần.
Đến khi kết thúc việc ăn uống, ba người rời khỏi.
Vẫn là chiếc xe đã chở ba người đến, dựa theo ý của Thương Ngạn, tài xế sẽ lái đến chỗ Thương Nhàn sẽ ở trong thời gian ở thành phố C trước.
Trước lúc xuống xe, Thương Nhàn đỡ cửa xe của ghế phụ, trầm mặc sâu xa rồi ngó qua Thương Ngạn.
Ghế sau.
Tô Mạc Mạc đắn đo một lát, duỗi tay chọc chọc nam sinh yên lặng kế bên. Thương Ngạn từ nãy giờ chỉ nhìn cảnh đêm bên ngoài, chậm rãi quay lại.
Anh liếc qua Thương Nhàn.
Ý cảnh cáo này không cần nói Thương Nhàn cũng biết rõ, thật ra Thương Ngạn kêu tài xế đưa cô ấy xuống xe trước, đơn giản là vì không cho cô ấy cơ hội bàn tiếp chuyện vừa nãy trong lúc ăn.
Thương Nhàn tự hỏi hai ba giây, cúi người ngồi vào xe một lần nữa.
“Mạc Mạc, có thể cho chị năm phút không, chị có vài lời muốn nói với em.”
Thương Nhàn tạm ngưng, bổ sung thêm: “Nói với một mình em.”
“……”
Tô Mạc Mạc ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Thương Ngạn nhíu mày, ánh mắt lạnh xuống.
Thương Nhàn trải qua một thời gian điều chỉnh cảm xúc, hiện tại đã khôi phục lại trạng thái trước kia, đối diện với ánh mắt của Thương Ngạn, cô ấy cũng chỉ ngó qua rồi khinh thường bĩu môi.
“Em yên tâm, chuyện chị đồng ý với em sẽ không đổi ý.” Cô ấy nhìn về Tô Mạc Mạc, khóe mắt cong cong, nụ cười trở nên hiền lành, “Chị tìm Mạc Mạc là vì có chuyện muốn dặn dò.”
“Vậy tại sao em không thể nghe?”
Hiển nhiên Thương Ngạn vẫn không tin tưởng.
Tươi cười trên mặt Thương Nhàn co rút, “…… Chuyện bí mật giữa con gái, em im đi.”
Thương Nhàn đóng cửa xe.
Bên trong xe. Tô Mạc Mạc nghiêng mắt cẩn thận nhìn Thương Ngạn, phát hiện tâm trạng của anh dường như hơi khó xác định.
“Sư phụ, em xuống trước một lát……”
Tô Mạc Mạc vươn một bàn tay, giơ ra năm ngón tay.
“Năm phút đồng hồ, nhất định em sẽ về.”
“……”
Cảm xúc trong mắt Thương Ngạn rất tàn bạo.
Anh cắn phần môi bên trong, hầu kết nhúc nhích, cảm xúc xao động hơi khó khắc chế.
Liếc mắt thấy được năm ngón tay lộ ra trong ống tay áo thật dài của cô gái, anh phủ người qua, chậm rãi dồn cô vào một góc ghế ngồi.
Tô Mạc Mạc ngây thơ nhìn anh. Radar bản năng của sinh vật nói cho cô, tình huống hiện tại có nguy hiểm, nhưng không cho cô biết nguyên nhân gây ra mối nguy này.
Tô Mạc Mạc vô tội nhìn về ghế trước.
Trong chiếc xe an tĩnh tịch mịch, tài xế ngồi trên ghế trước mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tĩnh như bức tượng trong không khí.
Tô Mạc Mạc đành quay lại, càng nỗ lực rụt người ra phía sau:
“Sư phụ?”
“Em, năm phút đồng hồ?”
Sau một lúc lâu, cô nghe thấy nam sinh cười nhạt một tiếng.
Ánh sáng trong con ngươi tối tăm gần trong gang tấc đó dập tắt.
Thương Ngạn chậm rãi quan sát xuống dưới, xẹt qua ngón tay trắng nõn của cô gái.
Anh khép nửa mi, giọng nói rè rè hơi trầm:
“Năm phút đồng hồ, cũng đủ ăn sạch em không còn tí xướng cốt.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Tại sao lại đột nhiên ăn thịt người chứ QAQ.
Thương Ngạn nghĩ ngợi.
Anh thật sự không biết nữ ma đầu Thương Nhàn kia lại muốn làm gì, nhưng anh biết rằng, nếu không cho chị ấy thực hiện được, với tính cách không đạt được mục đích là thề không bỏ qua của Thương Nhàn, tất nhiên sẽ canh lúc anh lơi lỏng cảnh giác rồi tìm được Tô Mạc Mạc.
So với tương lai không biết trước được, còn không bằng cứ bây giờ vậy.
Ít nhất anh vẫn có thể khống chế được kết quả cuối cùng.
Nghĩ vậy, cuối cùng Thương Ngạn than một tiếng.
Anh nhấc tay lên, cánh cửa xe đằng sau cô gái gần trong gang tấc được mở ra.
“…… Đi thôi.”
Tô Mạc Mạc như được đại xá.
Cô thở phào nhẹ nhõm, xoay qua chuẩn bị xuống xe.
Nhưng chưa kịp đóng cửa lại, chàng trai bên trong bỗng dưng giữ cô lại:
“Khoan đã.”
“……?”
Tô Mạc Mạc do dự quay lại.
Trong xe, nam sinh dựa người vào ghế xe bằng da, ngũ quan được ánh đèn đường bên ngoài chiếu sáng, thể hiện ra hình dáng lập thể thâm thúy.
Vài giây sau, anh ngoái đầu nhìn.
“Vài phút?”
Tô Mạc Mạc cười tươi rói.
Vươn tay, quơ quơ.
“Năm phút ——”
Tiếng nói chuyện dừng lại.
Tay cô gái đột nhiên bị nắm lấy.
Cánh môi ướt át dừng trên đầu ngón tay cô.
Cuối cùng, dường như chưa hết giận, người nọ còn cắn nhẹ.
Con ngươi đen nhánh ngước lên,
Nặng nề nhìn cô.
Hết chương 52
#xanh