= Hai năm sau =1
Đầu tháng 9, giữa hè.
Cổng trường đại học A mở rộng chào đón tân sinh viên nhập học.
Mùa hè nóng bức, mấy ngày liền đều cực kì nóng, thời tiết khô nóng biến cả vùng trời thành lồng hấp. Hôm qua vừa có mưa to, nhưng hôm nay mặt trời sáng sớm đã chói chăng, nướng cháy mặt đất.
Tân sinh viên đến trường ai nấy đều héo rũ, tiếng oán than dậy cả trời đất. Nỗi niềm hưng phấn khi vào đại học bị thời tiết này làm tan biến hơn phân nửa.
Để phòng ngừa việc tân sinh viên lạc đường, các chỗ báo danh của các học viện ở đại học A được lập tại quảng phía Bắc của ngôi trường, các học viện dán băng rôn, “tranh nhau khoe sắc” hoan nghênh tân sinh viên.
Thế mạnh của đại học A, học viện máy tính cũng có mặt.
Bên cạnh biểu ngữ “Nơi báo danh của viện máy tính”, hai nữ sinh viên năm hai đang núp dưới lều có quạt gió mát mẻ.
“Thời tiết gì thế này, cháy khét lẹt luôn rồi.”
“Bây giờ mình chỉ muốn chui vào tủ lạnh thôi.”
“Nhớ điều hòa trong ký túc xá thật đấy, nếu biết làm ủy viên vất vả như này, có đánh chết mình cũng không làm.”
“Không còn cách nào, vì dân phục vụ mà.”
Hai người trầm mặc một lát.
Một nữ sinh trong đó dùng tay quạt một lát ròi sáp qua cười hỏi: “Aiz, chuyện quan trọng nhất đây, năm nay có thấy học đệ nào chất lượng cao chưa?”
“Không. Còn cậu?”
“…… Mình cũng không.”
“……”
“Số của chúng ta thật tệ, nhưng mình nghe nói, lần này lớp ba năm nhất có người cũng không tệ lắm, tiếc rằng lúc người đến, hai chúng ta còn đang ra ngoài hướng dẫn tân sinh viên, không thấy được.”
“Có người không tệ à?” Nữ sinh đó khựng lại, hai mắt sáng lên, “Có bằng một nửa tiêu chuẩn của vị “đầu bảng” kia của lớp các cậu không?”
“……”
Hình như người lúc nãy bị nghẹn họng, sau một lúc lâu mới trợn trắng mắt.
“Cậu tìm tiêu chuẩn được lắm. Nếu dễ dàng gặp một người như cậu ấy…… vậy cái danh ‘đầu bảng của học viện máy tính’ chỉ là danh hão thôi sao?”
“Aiz, vậy mói nói, người bên hội học sinh cũng thật không biết làm việc —— làm nhiều biểu ngữ lòe loẹt hoa lá cành như này, cũng không thể đấu lại học viện hóa học và học viện tài chính bên cạnh. Cần gì phải phiền tóa vậy chứ? Lôi đầu bảng của viện chúng ta ra, không cần làm gì khác, chỉ cần đứng ở chỗ này, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả chấn động toàn trường.”
“Ha ha…… Cậu cho rằng hội học sinh chưa nghĩ đến? Sao cậu không nghĩ xem, ai đi mời vị tôn đại Phật ấy?”
“Điều này cũng đúng.”
“Hai vị ‘học tỷ’ đang thì thầm gì đó?”
Phía sau lều, một nam sinh lãnh đạo ngồi sau bàn dài gần đó đang cười tủm tỉm vỗ tờ giấy trong tay, ý bảo người đang đứng cách hai cô không xa.
“Học muội nhỏ người ta đã chờ hai người cả buổi.”
“Hả?…… À à.”
Hai nữ sinh lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cung kính khom người với anh lãnh đạo này này, lúc này mới ngước đầu ngó qua.
Quả nhiên, dưới ánh mặt trời chói chang, một cô gái đang đứng tại một phía khác của cái lều hình tam giác nơi hai người đang đứng.
Thân trên cô gái là áo thun trắng bó sát, bên ngoài khoác áo khoác cao bồi nhỏ màu lam nhạt, bên dưới là quần dài cao bồi cùng màu, chân mang một đôi giày trắng, tay xách một vali hành lý loại nhỏ.
Vóc người cô không cao, ước chừng chỉ hơn một mét sáu. Nhưng dáng người được bộ quần áo đang mặc tôn lên đúng chỗ, thân hình mảnh khảnh nhưng không ốm yếu, cách ăn mặc khiến thân hình cô càng thêm thon dài.
Khiến người khác vô thức nhìn lên mặt cô ——
Mái tóc thẳng dài xõa sau lưng, trên đầu đội nón lưỡi trai màu trắng.
Làm hai nữ sinh năm hai sửng sốt đó là, trong thời tiết nóng bức như này, cô gái còn đeo một cái khẩu trang cực lớn màu đen —— khẩu trang bao bọc lấy gương mặt nhỏ cỡ bàn tay của cô, chỉ lộ ra đường cong quai hành xinh đẹp.
Bên trên khẩu trang, cặp mắt cũng được giấu dưới vành nón.
Hai người ngây ra một chút, một trong số đó hoàn hồn trước, cười tiến lên.
“Xin chào, xin hỏi em là năm nhất học viện máy tính sao?”
“Vâng.”
Cô gái gật đầu, giọng nói sạch sẽ êm tai ngoài dự đoán, khiến sự bức bối vào những ngày hè này chậm rãi tiêu tán không ít.
“À, chào học muội, chị là…… Ờm, khụ…… Học tỷ năm hai của học viện máy tính, em qua bên này để tìm được người hướng dẫn của lớp mình, làm hết các công việc của tân sinh viên rồi tụi chị sẽ dẫn em đi tham quan trường một vòng.”
“Cảm ơn học tỷ.”
Cô gái vâng lời, dưới vành nón, hình như cặp mắt xinh đẹp đó hơi cong xuống.
Mãi đến khi cô gái đã lướt qua, vị học tỷ năm hai kia vẫn còn sững sờ ngay đó.
Một học tỷ khác vừa nói chuyện với cô ấy đi đến, chọt vai cô ấy.
“Lê Tình, cảm nắng rồi à? Chỉ nói chuyện với học muội thôi mà cũng ngây ra được ư?”
“Không phải.”
Nữ sinh tên Lê Tình hồi thần, ngoắc ngón tay với người kia, chờ khi người đó dựa qua, cô ấy mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu có cảm thấy học muội ban nãy có vẻ cực kì cực kì xinh đẹp không?”
“…………”
“Cậu nhìn mình như thế làm gì?”
“Mình xem coi có phải cậu đã phơi nắng đến hồ đồ rồi không —— học muội ban nãy, từ đầu đến chân đều che kín mít, chỉ lộ phần cổ…… Nhưng mà, đường cong phần cổ thật sự rất đẹp, làn da cũng trắng như phát sáng —— nhưng gương mặt thì không lộ ra tí nào, sao cậu biết được người ta đẹp?”
“Do trực giác.”
“Ha, cậu nghĩ mình có con mắt xuyên thấu à?”
“……”
Biểu cảm của Lê Tình kì lạ, cau mày nghĩ ngợi nhưng không thể hiểu được giác quan thứ sáu này của mình đột ngột xuất hiện như thế nào, đành bỏ qua một bên.
Lúc cô ấy đang kéo nữ sinh bên cạnh quay về tiếp tục hóng mát thì nghe thấy giọng của nam lãnh đạo trẻ tuổi vừa gọi các cô vang lên lần nữa ——
“Lê Tình.”
“Vâng.”
Lê Tình vội vàng quay đầu lại, thả tay ra rồi chạy đến, dừng bên cạnh bàn, “Có chuyện gì vậy lãnh đạo Lâm?”
Người lãnh đạo đó gõ gõ tờ danh sách, “Thật trùng hợp, đúng lúc học muội vừa rồi là sinh viên của ký túc xá cậu phụ trách, cậu dẫn em ấy đi lấy tài liệu cho tân sinh viên và giúp em ấy làm quan hoàn cảnh ở trường đi?”
“Vâng.”
Lê Tình đáp ứng, xoay người vẫy tay với chị em phải tiếp tục chịu khổ của mình rồi với đi theo Tô Mạc Mạc.
“Chào học muội, chị là Lê Tình, em tên gì?”
Cô gái khựng lại.
Cho dù đeo khẩu trang, nhưng Lê Tình vẫn cảm thấy hình như cô gái đang cong khóe mắt, tiếng cười nhẹ nhàng êm ái.
“Chào học tỷ.”
“Em là Tô Mạc Mạc.”
*
Lê Tình rất có trách nhiệm dắt học muội mới đến này đi hơn nửa vòng ngôi trường mới dẫn người về ký túc xá.
“Các em vào trường rất đúng thời điểm đấy, trường vừa xây thêm một khu dạy học, ký túc xá của bọn em đều là ký túc xá mới, vẫn là bốn người một phòng.”
Lê Tình đưa chìa khóa ký túc xá và gian phòng cho Tô Mạc Mạc, “Chị giúp em xách hành lý vào nha?”
“Không cần làm phiền học tỷ, em tự làm được.”
Tô Mạc Mạc nhỏ giọng cười nói.
Lê Tình gật đầu, “Cũng đúng, dù sao ký túc xá của các em cũng ở lầu một. Chị về trước đây…… À, đúng rồi, suýt quên mất.”
Tô Mạc Mạc đang định tạm biệt, “?”
Lê Tình cười tủm tỉm nói: “Chị là học tỷ hỗ trợ ký túc xá của các em, chuyện này em nghe lãnh đạo Lâm nói chưa?”
“Hỗ trợ…… Ký túc xá?”
Hiển nhiên cô gái chưa từng nghe về cách nói này.
“Ừ,” Lê Tình cười giải thích, “Đây là quy định mới của học viện, mỗi ký túc xá của tân sinh viên đều có một ký túc xá hỗ trợ của sinh viên năm hai, chủ yếu để giúp tân sinh viên giải quyết các khó khăn khi mới đến, mỗi ký túc xá của sinh viên cũ đều có một người phụ trách, đúng lúc chị là học tỷ phụ trách của ký túc xá hỗ trợ các em.”
Cô ấy tạm dừng, cười: “Em hiểu chưa?”
“Vâng.”
“Vậy là tốt rồi.” Lê Tình lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua giờ, rồi ngẩng đầu nói: “Chị còn phải đến phòng tư vấn xem có ai cần giúp đỡ không. Chờ công việc bên đó kết thúc, chắc chị sẽ qua ký túc xá của các em, đến lúc đó chỉ cần có vấn đề hay chuyện gì thì các em đều có thể nói với chị.”
“Được.” Tô Mạc Mạc gật đầu, “Cảm ơn học tỷ.”
“Khách sáo rồi, tiểu học muội.”
Lê Tình vẫy tay, trước khi xoay người còn chần chờ nhìn thoáng qua khẩu trang chưa được tháo ra dù đang trong bóng mát, có lẽ cô ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, cười tủm tỉm xoay người rời đi.
Trước khi đi còn không quên làm tư thế gọi điện.
“Học muội Tô, số điện thoại đã đưa cho em, có vấn đề gì thì cứ gọi cho chị.”
“Ừm.”
“……”
Khi Tô Mạc Mạc đi đến cửa phòng ký túc xá 139, cửa phòng đang mở toang.
Cô suy nghĩ, giơ tay gõ cửa. Bên trong cánh cửa, ba cô gái đồng loạt nhìn ra.
——
Hẳn là nhóm bạn cùng phòng trong tương lại bốn năm tiếp theo của cô.
Tô Mạc Mạc vừa nghĩ vậy, vừa kéo vali đi vào.
“Xin chào, tôi là……”
“Cậu là Tô Mạc Mạc đúng chứ!”
Một cô gái mặt tròn đứng gần cửa nhất cười nói, thoạt nhìn vô cùng hoạt bát phóng khoáng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Mạc Mạc, cô nàng duỗi tay chỉ qua giường trống đối diện mình ——
“Giường ngủ của mỗi người đã được xếp, họ tên, số điện thoại và quê quán đều được ghi trên đó, trong ký túc xá của chúng ta chỉ còn cậu là chưa đến!”
Tô Mạc Mạc hiểu rõ, khẽ gật đầu, khóe mắt hơi cong.
“Mình là Tô Mạc Mạc, chào mọi người.”
“Mình là La Nghệ!”
Nữ sinh mặt tròn đó cười hì hì nói, đồng thời dùng tay chỉ vào hai người khác trong phòng.
“Vị mang mắt kính này, nhìn có vẻ là phần tử tri thức là người đến ký túc xá sớm nhất trong chúng ta, là một học bá đến từ tỉnh, tên là Trần Giai Đồng.”
La Nghệ duỗi tay chỉ một vị khác, “Đây là Giản Nguyệt. Cực kì cực kì dễ xấu hổ!”
“La Nghệ……”
Quả nhiên, La Nghệ vừa nói xong, nữ sinh tên Giản Nguyệt đó đã đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng oán trách một câu.
La Nghệ cười trốn qua một bên.
Chờ khi tất cả lặng xuống, cô nàng mới tò mò hỏi Tô Mạc Mạc, “Có phải nhà cậu đã đến trường trước rồi không, mình thấy nệm giường và mấy thứ linh tinh đều đã sắp xếp xong xuôi.”
Tô Mạc Mạc “Ừ” một tiếng.
Cặp mắt La Nghệ lóe lóe, càng thêm tò mò hướng ra đằng trước, “Nhưng mà, tại sao cậu lại đeo khẩu trang vậy, không nóng à?”
“……”
Hành động của Tô Mạc Mạc dừng lại trong chớp mắt.
Vài giây sau, bọn họ với nghe thấy cô gái nhàn nhạt nói: “Trên mặt mình bị dị ứng.”
“Ồ ồ, là vậy à.”
La Nghệ chạy về.
Sau đó, bốn người tự xếp đồ của mình, thỉnh thoảng nghe thấy La Nghệ và Giản Nguyệt giao lưu vài câu. Một lúc sau, hai người lấy chìa khóa của mình ra, có vẻ muốn ra ngoài mua gì đó.
Do đó, trong ký túc xá chỉ còn Tô Mạc Mạc và vị học bá Trần Giai Đồng đến từ tỉnh kia.
Từ khi vào phòng, Tô Mạc Mạc cũng đoán người này không phải người thích nói chuyện, nên cô cũng không chủ động mở lời.
Cô dọn dẹp đồ đạc của mình, đang định ngồi xuống thì một giọng nói trong đột nhiên vang lên trong căn phòng im lặng.
“Nếu bị dị ứng trên mặt, phần cổ liền nó cũng sẽ xuất hiện tơ máu hoặc đốm dị ứng, nhưng cậu không có.”
“……”
Tô Mạc Mạc kinh ngạc, ngước mắt nhìn nơi phát ra tiếng.
Nữ sinh đứng đó nghiêm túc phân tích tình huống nhận thấy được ánh nhìn của cô, giơ tay nâng mắt kính, nói ra phán đoán của mình.
“Vậy nên chắc là cậu không phải dị ứng mà là có nguyên nhân khác.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Đối diện vài giây, cô gái không khỏi mỉm cười.
Trải qua vài năm này, cô đã quen với việc phân biệt cảm xúc của mọi người đối với mình, nên cô có thể đoán rằng —— khi nói lời này, Trần Giai Đồng không có ác ý.
Ngược lại có vẻ rất…… muốn thảo luận học thuật với cô.
Tô Mạc Mạc nhỏ giọng cười, “Ừ, xin lỗi vì đã che giấu nguyên nhân thật sự.”
Ngay lúc thừa nhận, Tô Mạc Mạc có cảm giác rằng dưới cặp mắt kính đó lóe lên ánh sáng, trên mặt của em gái học bá xẹt qua sự vui vẻ khi đã “thành công chứng minh đáp án”.
Cùng với đó chính là lòng hiếu học.
“Vậy nên, tại sao cậu lại muốn đeo khẩu trang vào thời tiết như này thế?”
“……”
Tô Mạc Mạc không đáp, chỉ nghịch ngợm nháy mắt.
Trần Giai Đồng đắn đo khoảng ba giây, nghiêm trang nói: “Nếu cậu không tiện nói ra, có thể coi như mình chưa từng hỏi.”
Tô Mạc Mạc nghĩ nghĩ.
“Thật ra cũng không có gì…… Chỉ là muốn tiếp cận một người, muốn biết một chuyện.”
Trần Giai Đồng lần nữa bị khơi dậy lòng hiếu học, “Chuyện gì? Cần phải che giấu diện mạo mới biết được à?”
“……”
Tô Mạc Mạc ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay xuống mặt bàn bóng loáng dưới giường.
Trầm mặc hai giây, cô nằm sấp xuống, đôi mắt giấu dưới vành nón cong thành hình trăng non.
“Trước khi đến đây, có người nói cho mình, vào những khi này, chỉ có thể giấu mình đi trước thì mới dễ dàng nhìn thấy lòng chân thành.”
“……”
Cùng lúc đó, nơi báo danh của tân sinh viên học viện máy tính.
“Để bên này —— đúng đúng đúng, đặt ở đây là được!”
Mấy nam sinh bưng mấy bình nước khoáng đặt xuống dưới lều.
“Được rồi, cảm ơn các ‘học trưởng’!”
Lê Tình và mấy nữ sinh năm hai khác vui đùa cùng mấy nam sinh.
“Này, lớp trưởng Lê, năm nay có tiểu học muội nào xinh đẹp không thế!”
Lê Tình: “Hỏi chuyện này làm gì?”
“Đương nhiên là nhân lúc hoa chưa có chủ, bọn này phải giành lấy trước rồi!”
“Ha ha ha, đúng ——nói rất đúng!”
“Thôi đi!” Lê Tình không chút lưu tình cười mắng, “Chỗ tôi không phải chỗ mai mối, chờ tới hoạt động của các ký túc xá chiều nay, các cậu tự nhìn đi…… Tôi nói trước rồi đó, nếu bị học muội hất tay thì đừng về tìm tôi khóc nhè.”
“……”
“Này, Ngô Hoằng Bác, cậu nhìn gì thế!”
Có một nam sinh chạy đến, vỗ vỗ bả vai của người đang đứng trước bàn dài.
Người nọ lấy lại tinh thần, cầm tờ danh sách trong tay, biểu cảm ngây dại.
“Cậu nhìn giúp tôi đi, ba chữ này đọc như thế nào?”
“……?”
Nam sinh đó cúi đầu, nhìn theo hướng ngón tay Ngô Hoằng Bác.
“Tô, Mạc, Mạc?”
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ, “Cậu sao thế, gặp quỷ à?”
“Không khác lắm.”
Hồn vía Ngô Hoằng Bác như lên mây, lẩm bẩm.
“Hình như tôi thấy tên của người trong lòng cha Ngạn.”
“…… Cậu nói ai có người trong lòng???”