Lệ Triết đứng tại chỗ ngây người hơn mười giây mới đuổi theo, tông giọng cứ như bị bệnh sốt rét ——
“Ngạn Ngạn Ngạn Ngạn Ngạn ca…… Cậu cậu cậu vừa nói…… Nhất định không phải sự thật chứ!”
“Ừ.”
Thương Ngạn vui đùa, một tay cắm túi quần đi vào trong, giọng điệu lười biếng.
“…… Giả.”
“——”
Lệ Triết nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười mà lòng còn sợ hãi.
Tiếc là không để cậu ta cười lâu, nam sinh đằng trước bước đi không quay đầu để lại một câu ——
“Nhưng nếu cậu vẫn mơ ước em ấy, tôi không đảm bảo ngày nào đó sẽ kiềm chế đâu.”
Lệ Triết: “???????”
Thương Ngạn không để ý đến cậu ta, anh nhanh chân đi đến một chỗ lấy thức ăn trong đó.
Trước khi Thương Ngạn đi đến bên cạnh, Tô Mạc Mạc lần thứ ba bị người khác chen hàng.
——
Nhà ăn của Tam trung cơ bản đều là xếp hàng lấy cơm vì sẽ có giáo viên qua lại tuần tra giám sát…… Nhưng thỉnh thoảng mới có ngày nào đó, khi giáo viên tuần tra không có mặt, bọn học sinh sẽ lập tức hăng hái thực hành theo lời của Darwin* “Người thích ứng được thì sống sót”.
*(Charles Darwin: Cha đẻ của thuyết tiến hóa)
Ở hoàn cảnh như trong “rừng” này, loại học sinh dễ dàng bị đào thải nhất chỉ có một:
Vóc dáng nhỏ.
Trơ mắt nhìn cửa sổ lấy thức ăn cách mình ngày càng xa, bên tai còn có tiếng ồn ầm ĩ, khuôn mặt nhỏ của Tô Mạc Mạc hơi trắng bệch.
Lần thứ ba bị bọn họ chen vào, cô vô lực ôm khay cúi đầu, tuy nhiên lại có một lực ép tác động vào cô, Tô Mạc Mạc mất trọng tâm, lảo đảo lùi ra phía sau.
Cô gái sợ hãi không nhẹ, hoảng loạn chuẩn bị duỗi tay đỡ bên cạnh, trong khoảnh khắc đó, bàn tay cô bị một bàn tay ấm áp khác bao bọc, eo cũng bị người ôm từ đằng sau.
Cô vội vàng thẳng người, quay đầu ——
“Cảm ơn……—— sư phụ?”
Tô Mạc Mạc kinh ngạc ngước mặt nhìn nam sinh.
Lúc này biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ có chút bất thiện.
Tia hung ác trong đồng tử tối đen xoay nửa vòng, anh rũ mắt đánh giá cô một lần, thấp giọng hỏi: “Không bị thương chứ?”
Tô Mạc Mạc lắc đầu.
“……”
Thương Ngạn giương mắt, nhìn xuống nam sinh trong đám người còn đang ra sức chen lấn kia.
Tất cả cảm xúc trong mắt đen trầm xuống.
Thương Ngạn nhíu mày.
Anh tiến lên hai bước, một tay xách sau cổ người đó, gân xanh trên tay nổi lên.
Một tiếng “bịch” vang lên, nam sinh đó bị quăng thẳng xuống đất.
“Mẹ kiếp —— đứa……”
Đám học sinh kinh ngạc ồ lên, cuống quít nhanh chóng tản ra xung quanh.
“Ngạn…… Ngạn ca……?”
Nam sinh trên mặt đất phục hồi tinh thần rồi hoảng sợ nhìn Thương Ngạn.
“……”
Thương Ngạn không cảm xúc nhìn xuống, môi mỏng khẽ nhúc nhích.
Giọng nói lạnh như thanh kim loại giữa trời băng ——
“Đẩy người khác để chen hàng?”
Tháng đầu tiên khai giảng lớp 10, danh hiệu “Thương Diêm La” trong trường là không ai không biết.
Nam sinh ngồi dưới đất sợ run người: “Thật…… Thật xin lỗi Ngạn ca…… Tôi không, không phát hiện……”
Tô Mạc Mạc bị dọa, cô vội vàng tiến lên bắt lấy góc áo sơmi ở eo nam sinh ——
“Sư phụ, thầy đừng dữ như vậy.”
Thương Ngạn cứng người, cuối cùng vẫn thu mắt thả tay, đè nén tức giận, anh quay đầu liếc một cái sắc lẹm.
——
Trải qua trận rối loạn vừa nãy, toàn bộ đám học sinh trước cửa kính lấy cơm đều im lặng.
Bọn họ nhao nhao nhìn qua bên này.
Lệ Triết vừa ngây người đằng trước vội chạy đến, vẻ mặt đưa đám phất phất tay ——
“Xếp hàng! Đừng có bày ra bộ dạng như quỷ đói tám đời chưa thấy cơm như thế, có mất mặt không!”
Trong nhà ăn ồn lên.
Rất nhanh, trước tất cả những cửa sổ lấy cơm đều có một hàng dài.
Thương Ngạn lấy một khay ăn và đũa mới từ khu đồ dùng nhà ăn, cùng Tô Mạc Mạc sóng vai đứng ở cuối hàng dài.
Học sinh phía trước đều im như ve sầu mùa đông, lâu lâu phải ngoái đầu quay đầu liếc trộm một lần.
Tô Mạc Mạc trưng gương mặt nhỏ ra.
Thương Ngạn nhìn cô chằm chằm hai giây, trên mặt tràn đầy hàn ý.
“Làm sao, giận anh?”
“……”
Tô Mạc Mạc không buồn lên tiếng, yên lặng ngẩng đầu liếc anh một cái.
Nghĩ nghĩ, cô gái tận tình khuyên nhủ: “Sư phụ, thầy không thể dữ như thế, mọi người sẽ không thích thầy……”
“Vậy còn em.”
“…… Hả?”
Không biết vì sao đề tại lại vòng về trên người mình, Tô Mạc Mạc mông lung ngửa cổ nhìn Thương Ngạn.
Ánh mắt Thương Ngạn lóe lóe.
Anh dung túng ham thích cá nhân của mình, không dấu vết đào ra một cái bẫy ——
“Em cũng không thích sư phụ?”
Tô Mạc Mạc hiểu ra, vội lắc đầu.
Cô gái nhăn chóp mũi, biểu cảm nghiêm túc khác lạ, con ngươi hổ phách dường như sáng lên.
“Em vẫn sẽ luôn thích sư phụ.”
“……”
Động vật nhỏ không hay biết gì nhảy vào.
Thương Ngạn chống lưỡi lên hàm trên, cúi đầu, không tiếng động cong khóe môi.
Con ngươi đen nhánh.
“Tốt hơn hết là em nên nhớ kĩ lời này.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Tại sao sau cổ lại lạnh nhỉ.
Dưới ánh mắt rình coi của nửa cái nhà ăn, Tô Mạc Mạc canh lúc Thương Ngạn chưa lấy đồ ăn, hấp tấp bỏ trốn, trốn vào đồng hoang của mình, trở lại “căn cứ” đã hẹn trước cùng Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh.
Ngồi xuống ghế, Tô Mạc Mạc đặt khay cơm lên bàn, Tề Văn Duyệt bên cạnh đột nhiên duỗi hai tay qua, bắt được tay trái cô và nâng lên ——
“Mạc Mạc, đồng ý với mình, sau này khi giáo viên tuần tra không ở đây, cậu nhớ phải mời sư phụ của cậu đến nhà ăn dạo một vòng nha.”
“……”
Tô Mạc Mạc bị lời cô ấy khiến cho dở khóc dở cười.
Liêu Lan Hinh ghét bỏ liếc Tề Văn Duyệt một cái, xoay đầu lại, sắc mặt vui mừng gõ bàn ăn.
“Cơ mà, hôm nay đúng là trải nghiệm lấy cơm đã nhất ở nhà ăn I của mình.”
Ba người vui vẻ đùa giỡn xong thì bắt đầu dùng cơm.
Tề Văn Duyệt ôm điện thoại tập trung tinh thần lướt Tieba, nói nhất định phải giúp Tô Mạc Mạc tìm ra thân phận của vị “mẹ kế” thần bí mới.
Tô Mạc Mạc chột dạ đáp cho có lệ.
Vừa ăn một muỗng cơm, Tề Văn Duyệt bên cạnh đột nhiên hô nhỏ.
Tô Mạc Mạc sợ tới mức đầu ngón tay run lên.
Cô quay đầu nhìn.
Liêu Lan Hinh ngồi đối diện bất ngờ hỏi, “Tìm được rồi sao?”
“Không đúng không đúng……”
Tề Văn Duyệt kích động vẫy tay.
Cô cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, nuốt hết đồ ăn bị nghẹn xuống, sau đó chỉ vào màn hình điện thoại, nói với Tô Mạc Mạc ——
“Mình vừa thấy trên Tieba trường có người nói, tin tức bí mật, tháng sau có kỷ niệm 20 năm ngày thành lập trường.”
Liêu Lan Hinh trầm mặc hai giây, vẫy tay, “Chuyện này có gì mà kích động?”
“Trọng điểm không phải cái này,” Tề Văn Duyệt chỉ vào màn hình, “Trọng điểm là trong đây có người nói, vì muốn chụp ảnh tuyên truyền và trình bày lịch sử, ngày kỷ niệm thành lập trường năm nay nhất định phải chọn hai học sinh có hình tượng đẹp nhất!”
“……”
Liêu Lan Hinh hiểu rõ, ý vị sâu xa nhìn qua Tô Mạc Mạc.
Tô Mạc Mạc đang ngoan ngoãn nhai cơm bị nhìn thẳng, chần chờ vài giây mới chậm rãi ngẩng đầu.
“Mình không biết chủ trì.”
Tề Văn Duyệt dũng cảm ôm bả vai của cô kéo qua mình——
“Chủ trì thôi mà bảo bối, bọn họ nói lần này cần tìm người chủ trì tuyên truyền có hình tượng tốt nhất, vẻ ngoài của cậu đã là giấy thông hành rồi đó!”
Liêu Lan Hinh đột nhiên đặt câu hỏi: “Nữ sinh chọn bao nhiêu?”
“Một người.”
Tề Văn Duyệt không nghĩ ngợi, đáp ngay lập tức.
Liêu Lan Hinh nhìn cô nàng một cách khó diễn tả, ra hiệu bằng mắt.
Tề Văn Duyệt hiểu ý, “………… Đúng rồi, sao mình lại quên mất Thư Vi. Xét về khuôn mặt, chị ta tuyệt đối không bằng Mạc Mạc, nhưng mức độ phổ biến của chị ta ở Tam trung đã cao từ lâu rồi.”
Nghe Tề Văn Duyệt nói đến Thư Vi, Tô Mạc Mạc không khỏi dừng động tác.
Nhớ đến một màn mình gặp được ngoài phòng rót nước hồi sáng, cô hạ tầm mắt.
Những cảm xúc khác nhau trên gương mặt nhỏ diễm lệ của cô gái phai nhạt đi.
Mày liễu hơi chau, cánh môi nhợt nhạt mím chặt.
Cô hiếm khi chủ động sinh ra ác cảm với người khác.
Cũng gần như không tham dự bất kì hoạt động yêu cầu phải lên tiếng trước công chúng và hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhưng nếu người cạnh tranh cùng cô là Thư Vi……
Có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay —— cô có ý định muốn tranh giành một chuyện với người nào đó.
Dưới ánh mắt ra dấu của Liêu Lan Hinh, Tề Văn Duyệt lấy lại tinh thần, vội cười nói với Tô Mạc Mạc:
“Nhưng mà bây giờ đều là tin mật, tuy có người nói muốn làm cuộc bầu phiếu tranh cử, nhưng đến giờ ngay cả tiếng gió liên quan đến bầu chọn cũng chưa truyền đến, không chừng là bọn họ bịa đặt đấy.”
Tề Văn Duyệt vừa nói vừa gõ bàn ăn.
“Ăn cơm trước đi! Tiết đầu tiên chiều nay là tiết dục, không phải tiết lần trước —— à, vì đám xúi quẩy Kiều Nghệ Hân nên đã trì hoãn sao? Giáo viên thể dục còn cầm danh sách hỏi cậu đã đến chưa đấy.”
“…… Ừm.”
*
Ăn xong bữa trưa, ba người không về lớp tập hợp mà đi thẳng đến sân thể dục.
Hôm nay trong sân thể dục đông hơn bình thường rất nhiều.
Đi qua khu vườn cây, ba người đứng cạnh sân bóng rổ, Liêu Lan Hinh bất ngờ nhìn quanh một vòng, quay đầu hỏi Tề Văn Duyệt: “Hôm nay đội bóng rổ trường có thi đấu?”
Tề Văn Duyệt ngẩn ra, sau đó lập tức vỗ trán: “Sao mình có thể quên việc này chứ!”
Cô nàng xoay tay hầm hè nhìn phía đối diện, “Á, mình muốn cổ vũ cho tiểu thiên sứ Chử Minh của mình!”
“……”
Tô Mạc Mạc nghe được không hiểu ra sao.
Liêu Lan Hinh ghét bỏ nhìn Tề Văn Duyệt, giải thích, “Chử Minh, đội trưởng đội bóng rổ của trường, diện mạo không tồi, chơi bóng rổ rất khá, Tề Văn Duyệt là kẻ mê muội số một của anh ấy.”
Tô Mạc Mạc hiểu ra, gật đầu.
Tề Văn Duyệt vừa định đi vào trong, lại bị một nữ sinh cùng lớp đứng cách đó nửa mét trêu ghẹo ——
“Thế nào, Tề Văn Duyệt, cậu muốn làm phản sao?”
Tề Văn Duyệt: “Làm phản cái gì, sao mình phải làm phản?”
Nữ sinh đó mở miệng: “Hôm nay không chỉ là đội bóng của trường thi đấu, lớp chúng ta và lớp ba có thi đấu hữu nghị đấy —— cậu không đi cổ vũ cho lớp chúng ta mà chạy tới đối diện, đây không phải làm phản thì là gì?”
Tề Văn Duyệt sửng sốt, “Lớp chúng ta và lớp ba, tiết này sao??”
“Đúng vậy,” Nữ sinh đó cười gật đầu, giương cằm lên, ý bảo sân bóng nằm đối diên xéo qua một chút so với bên đây ——
“Cậu không thấy sao, ngay cả Thương Ngạn không hay học thể dục cũng đến.”
“……”
Tô Mạc Mạc vọng qua theo bản năng.
Cách hơn nửa sân bóng, quả thật cô nhìn thấy bóng dáng người nọ.
Nam sinh đứng giữa đám Lệ Triết, thay bộ quần áo vận động, quần áo màu đen được may dựa theo thân hình anh, càng làm nổi bật thân hình thon dài và màu da trắng lạnh.
Nhìn từ xa như thế này, dưới ánh mặt trời trắng như phản quang.
Hơn một nửa ánh mắt của nữ sinh ở sân bóng rổ đều như có như không tụ tập trên người anh.
Tô Mạc Mạc thu mắt, “Thương Ngạn…… Cũng biết đánh bóng rổ sao?”
Nghe được câu này, nữ sinh vừa nói lúc nãy tâm trạng khó nói nhìn Tô Mạc Mạc.
Tề Văn Duyệt lại cười thành tiếng: “Bảo bối Mạc Mạc, cậu hiểu biết về sư phụ của mình quá ít rồi đó? Bóng rổ sao làm khó được Thương Ngạn chứ? Năm lớp mười, cậu ấy đã nhận được lời mời đặc cách của đội bóng rổ trường —— đội bóng rổ trường chúng ta ở tỉnh cũng rất nổi danh, trước cậu ấy thì chưa từng nhận học sinh lớp 10 vào đâu.”
Nữ sinh kia nói tiếp, “Đội bóng rổ trường phá luật vì cậu ấy, còn bị từ chối thẳng thừng.…… Nên nghe nói đội trưởng Chử và Thương Ngạn không hợp nhau lắm, cũng chưa chắc là tin đồn vô căn cứ đâu.”
Tề Văn Duyệt xấu hổ sờ ót, “Năm lớp 10 thấy Thương Ngạn từ chối còn thấy cậu ấy rất…… Kết quả sau này tận mắt thấy, con người toàn năng như thế, cứ như không có gì cậu ấy không biết làm, những mặt khác còn ưu tú kì dị hơn nữa, có từ chối thì cũng đúng thôi.”
“Đúng vậy.”
Nữ sinh kia rất có hảo cảm với Thương Ngạn, cảm khái nói tiếp.
“Trong trường đều truyền rằng bối cảnh của cậu ấy thần bí, cũng đúng…… Gia đình bình thường làm sao có thể dạy ra một người như vậy? Cảm giác chúng ta sống mười mấy năm, còn cậu ấy sống lâu hơn chúng ta không chỉ gấp đôi, nếu không làm sao có thể học được nhiều thư như vậy chứ……”
Nói xong, nữ sinh kia nhìn Tô Mạc Mạc, cười hỏi: “Nghe nói Ngạn ca và vậu là thầy trò, bạn học Tô chưa nghe Ngạn ca nói qua sao?”
Tô Mạc Mạc nhíu mày trong lòng.
“Ừm…… Chúng tôi chỉ tiếp xúc nhiều ở tổ máy tính, tiếp xúc hàng ngày…… Chúng tôi không thân.”
“À, là vậy sao.”
Không biết nữ sinh kia có tin hay không, tạm biệt xong liền đi qua một bên.
Tề Văn Duyệt cười trêu ghẹo Tô Mạc Mạc.
“Bảo bối Mạc Mạc, làm người phải thành thật nha, nếu lời này của cậu truyền đên tai Ngạn ca, thật tổn thương mà!”
“……”
Tô Mạc Mạc chột dạ nhìn qua hướng nam sinh.
Không biết có phải vì thần giao cách cảm hay là gì khác, Thương Ngạn vốn đang đứng đằng đó câu được câu không trò chuyện, lại đột nhiên trông qua đây.
Ánh mắt chạm nhau trong không trung, chột dạ đè dưới đáy lòng Tô Mạc Mạc trong nháy mắt phình lên gấp bội.
Cô cuống quít dời mắt.
Sự trốn tránh này không thể lọt khỏi tầm mắt ai kia.
Người nọ vô cùng nhạy cảm với ánh mắt của Tô Mạc Mạc, càng nhìn thẳng qua đây.
Trong lòng Tô Mạc Mạc căng thẳng, cô duỗi tay kéo Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh.
“Hay là chúng ta đi…… Đến đội bóng rổ trường xem đi?”
Tề Văn Duyệt: “Cậu muốn chủ động làm phản sao??”
Liêu Lan Hinh hiểu rõ liếc qua hướng nào đó.
Vài giây sau, cô ấy cúi đầu cười ra tiếng.
“Trễ rồi.”
“?”
“Thương Ngạn đến đây, Mạc Mạc.”
Tác giả có lời muốn nói: Tô Miêu: Muốn chạy QAQ
Hết chương 30
___
Lần này vẫn là 378 nha.
#xanh