Trong lúc Thương Ngạn còn đang không ngừng do dự giữa hai cái tên lưu trong danh bạ là Tô Miêu và Tô Miêu Miêu, cửa phòng bị người ta gõ gõ.
Cánh cửa mở ra. Người vừa rời đi lại xuất hiện.
Thương Nhàn không đi vào, chỉ cầm tay nắm cửa, nửa người trên dựa vào khung cửa, nói vọng vào từ bên ngoài.
“Em thay một bộ quần áo, lát nữa xuống lầu một chuyến.”
“……”
Thương Ngạn khảy con số trên màn hình điện thoại không biết đã bao nhiêu lần, nghe vậy, lòng bàn tay dừng lại, anh nhíu mày, ngẩng đầu.
“Xuống lầu?”
Thương Nhàn: “Ừ.”
Thương Ngạn: “Hai năm em không về, luật trong nhà đã bắt đầu có điều mới à?”
Thương Nhàn cạn lời, cười nhạo, “Thế nào, em ăn đòn chưa đủ, muốn tiếp tục nữa à?”
Thương Ngạn: “Nếu không phải gia pháp thì là gì?”
“……”
Đôi mắt Thương Nhàn xoay chuyển, cô không nói thật, hàm hồ giải thích: “Lát nữa trong nhà sẽ có khác, là bề trên của chúng ta, xuất phát từ phép tắc, em cũng nên xuống dưới lộ mặt.”
Thương Ngạn vừa nghe, không có hứng thú.
“Không đi.”
Sau khi xác nhận tên ghi chú là “Tô Miêu Miêu”, anh đặt điện thoại qua một bên, lười biếng ngữa đầu tựa vào đầu giường bọc da mềm mại.
Vết thương trên lưng bị cộm khiến anh nhíu mày.
“Hiện tại em là người bệnh, tàn phế rồi.”
Thương Nhàn híp mắt: “Thật sự không xuống?”
Thương Ngạn: “Không.”
Thương Nhàn: “Nghe nói vị trưởng bối đó còn dẫn theo con gái tới cùng, cực kì xinh đẹp.”
“……”
Thương Ngạn cười nhạo, ngữ điệu lành lạnh, mang theo sự khinh miệt trào phúng.
“Em là loại người thấy sắc nảy lòng tham ư?”
Thương Nhàn sâu xa không chớp mắt nhìn Thương Ngạn vài giây, chậm rãi gật đầu, lui ra ngoài.
“Đúng không? Chị cũng thấy em trai của mình không phải như thế.”
“Vậy được rồi, em đừng bao giờ, đừng bao giờ xuống dưới.”
Nói xong, Thương Nhàn xít một tiếng, đóng cửa phòng ngủ lại.
Thương Ngạn ngồi trên giường khựng lại hai giây.
Anh nheo mắt.
——
Câu cuối cùng và biểu cảm của Thương Nhàn, kết hợp với ánh mắt của chị ấy đều thật sự rất có ý nghĩa.
Dựa theo thói hư tật xấu của cô ấy, xét thấy mấy ngày gần đây mình đã gây ra phiền phức trong nhà, Thương Ngạn không hề cảm thấy chị ấy sẽ để mình hài lòng như ý.
Buông tha cho anh dễ dàng như vậy?
Thương Ngạn nghi hoặc trong lòng ngồi về giữa giường.
Mang theo sự khó hiểu, Thương Ngạn nằm xuống. Sau khi nghe thấy tiếng khách vào cửa truyền đến từ dưới lầu, qua một hồi lâu sau, anh không nhịn được nỗi bất an trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài.
……
Lầu một, phòng khách.
Bởi vì mối liên hôn giữa Thương gia và Tô gia, hàng năm Thương Thịnh Huy và Lạc Hiểu Quân đều sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ của bà nội Tô.
Đồng lứa với bọn họ ở Tô gia, con dâu trưởng đã qua đời từ sớm vì bệnh, còn con gái duy nhất của Tô gia, năm đó vì chuyện kết hôn đã làm trái ý ba mẹ, đã đoạn tuyệt quan hệ dọn ra Tô gia.
Do đó, Giang Như Thi là con dâu thứ hai của Tô gia vẫn luôn quản lý những chuyện này, vài năm nay đã trở thành bạn với Lạc Hiểu Quân.
Nhưng kiểu tới cửa thăm hỏi như này là lần đầu tiên —— cũng khó trách trong lòng Lạc Hiểu Quân và Thương Thịnh Huy đầu rất mơ hồ.
Chỉ có một mình Thương Nhàn biết rõ đầu đuôi câu chuyện, đang ở trên sô pha trong phòng khách, cười như thục nữ.
Chuyện khiến vợ chồng Lạc Hiểu Quân kì quái nữa là cô gái đi cùng Giang Như Thi đến đây.
Lúc đón khách ở huyền quan, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái, vợ chồng hai người đã bị kinh diễm rồi.
——
Cô gái nhỏ người đáng yêu, mặc áo lông dệt màu trắng gạo, váy xòe màu xám nhạt, quần legging bao bọn cẳng chân mảnh khảnh, trên chân mang một đôi giày da nhỏ tối màu.
Hơn nữa cặp mắt đen láy, cánh mũi nho nhỏ, môi đỏ trên làn da trắng như bạch ngọc, đẹp như búp bê được chế tác tinh xảo diễm lệ nhất cất chứa trong tủ kính.
Đường nét không nhìn ra được nửa điểm tì vết.
Nhưng trong ấn tượng của bọn họ, trước giờ không nhớ Tô gia có một cô gái xinh đẹp như thế từ lúc nào.
Trừ phi là……
Vợ chồng hai người không hẹn mà cùng nhớ đến lời đồn trước kia của Tô gia, hai người im lặng không nói, chậm rãi chờ đợi.
Sau khi ngồi xuống và hàn huyên vài câu.
Quả nhiên Giang Như Thi chủ động mở lời. Bà áy náy trong lòng chuyển sang bên cạnh, nhìn cô gái trầm mặc lặng lẽ này.
“Mạc Mạc, chào hỏi với chú dì và chị gái đi.”
“……”
Tô Mạc Mạc như lọt vào trong sương mù, không biết làm sao đã vào tới nhà họ Thương, nhìn ba người đối diện, lúc này còn có một loạt cảm xúc không chân thật.
Không thấy anh ấy……
Cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chào chú, chào dì, chào chị.”
Ngữ điệu của cô không nhanh không chậm, ngoan ngoãn đáng yêu.
Lạc Hiểu Quân gật đầu, thuận thế nói tiếp, nhìn về phía Giang Như Thi.
“Vị này chính là……?”
Giang Như Thi không tiếng động thở dài, cười giương mắt.
“Đây là con gái của tôi, Tô Mạc Mạc…… Năm đó vì nguyên nhân sức khỏe, con bé vẫn luôn tĩnh dưỡng trong viện điều dưỡng ở nơi khác.”
Suy đoán trong lòng được chứng minh, biểu cảm của Lạc Hiểu Quân vẫn dịu dàng, không lộ ra nét lạ thường nào.
“Thì ra là vậy.” Bà cười khẽ, khóe mắt hơi cong nhìn cô gái, “Là cô bé rất xinh đẹp, thoạt nhìn ngoan ngoãn điềm tĩnh, so với tính cách hấp tấp của Nhàn Nhàn nhà tôi, quả thật là không giống nhau.”
Đã quen với việc ba mẹ giẫm lên người mình để thể hiện sự khiêm tốn, Thương Nhàn vững vàng cười.
Giang Như Thi cũng kéo dài thời gian, nói ra lí do đến đây.
“Thật ra đêm nay tôi mạo muội đến thăm, cũng là vì Mạc Mạc.”
“Hả?”
Lạc Hiểu Quân lộ ra sắc mặt khó hiểu.
Giang Như Thi: “Tôi nghe nói, con trai út Thương Ngạn của nhà mọi người đã về rồi?”
“……”
Lạc Hiểu Quân và Thương Thịnh Huy liếc nhau, đều thấy rõ sự kinh ngạc và nghi ngờ tương tự trong mắt nhau.
Chuyện kia của Thương Ngạn đã được bọn họ đè xuống, theo lý thuyết Giang Như Thi sẽ không biết, bà là người người có quăng tám sào cũng liên quan đến việc này.
Hơn nữa cho dù Thương Ngạn đã về nhà, Giang Như Thi còn dẫn theo con gái xấp xỉ tuổi với con trai út nhà họ, có phải là muốn……
Trong lòng Lạc Hiểu Quân có chút dở khóc dở cười.
——
Loại chuyện này, nếu dựa theo ước định thì đều là người lớn hai nhà có ý nên liên hệ, nào có ai nói trắng ra như vầy chứ?
Không khí trầm mặc vài giây.
Giang Như Thi thấy vẻ mặt quỷ dị của vợ chồng Thương gia, bỗng dưng hiểu ra.
Bà cười khổ: “Nhìn tôi này, bởi vì đã lâu không gặp con gái, cảm xúc dao động nên không chú ý biểu đạt lời nói rõ ràng —— Hiểu Quân, chị đừng hiểu lầm, tôi mang Mạc Mạc qua đây là vì con bé là bạn học với Thương Ngạn. Sau khi xảy ra chuyện này, tôi thấy nó lo lắng quá mức, nên mới……”
Giang Như Thi còn chưa nói xong.
Cầu thang bằng gỗ đối diện với phòng khách đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng dép lê bằng bông.
Nghe cực kì lười biếng.
Tiếng bước chân dừng lại, ánh mắt của mọi người đồng thời dời qua.
Người giúp việc trên lầu dừng chân, chủ động gọi một tiếng: “Tiểu thiếu gia.”
“…… Ừ.”
Nam sinh tùy tiện đáp, mang theo sự khàn khàn nửa tỉnh nửa ngủ, nhưng sự chây lười rời rạc này lại cực kì dễ nghe.
Cùng lúc đó, một đôi dép lê màu xám đậm xuất hiện trong tầm nhìn từ cầu thang bằng gỗ.
Xuống chút nữa, một bóng người lộ ra.
Bên dưới của người nọ là quần dài ở nhà màu đen, li quần rất thẳng, để lộ ra ưu thế của cặp chân dài đó.
Tiếp theo, tầm nhìn bị cầu thang che đi một nửa, vòng eo hẹp gầy xuất hiệm, lộ ra áo thun màu trắng không có hoa văn. Cũng là phong cách cực đơn giản, vật liệu may mặc củng khá mỏng, theo động tác của anh, đường cong ngực bụng xinh đẹp dưới áo thun như ẩn như hiện.1
Cuối cùng, nam sinh nửa cúi đầu lười nhác đi ra, mái tóc có phần hỗn độn và gương mặt tuấn mỹ hiện ra.
Lạc Hiểu Quân khẽ nhíu mày, nhìn qua Thương Nhàn, thấp giọng hỏi: “Trong nhà có khách đến, sao không kêu nó thay bộ quần áo khác rồi xuống?”
“……”
Thương Nhàn vô tội nhún vai.
Sau đó cô ấy quay qua, kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của nam sinh sau khi phát hiện ra “niềm vui bất ngờ” mà cô đã chuẩn bị này.
Cũng không để cô ấy chờ lâu lắm.
Thương Ngạn vừa xuống lầu liền tùy tiện nhấc mắt lên, vọng qua bên phòng khách.
Ánh mắt đầu tiên đụng ngay vào con ngươi tràn đầy nôn nóng của cô gái.
Thân hình nam sinh cứng đờ tại chỗ.
【 Em là loại nguời thấy sắc nảy lòng tham ư? 】
…………
Bây giờ anh đúng rồi.
Thương Ngạn thở dài trong lòng.
Vào giờ phút này, tất cả những cảm xúc khó nói lập tức tập kích cùng một lúc ngay một giây khi vừa thấy được cô gái.
Đủ kiểu khác nhau, làm anh thậm chí không biết nên có phản ứng gì, cũng là sự buồn rầu và luống cuống tay chân lần đầu tiên trong đời.
Vì vậy anh chỉ có thể đứng không nhúc nhích.
Đứng hình tại chỗ.
Thương Nhàn……
Chị thật sự được lắm.
Nhận được ánh mắt bất hảo của em trai, Thương Nhàn trầm mặc quay đầu đi, bình tĩnh cầm ly nước uống một ngụm, chặn lại ý cười.
“Thương Ngạn?”
Lạc Hiểu Quân thấy con mình đứng cả buổi không có phản ứng, khó hiểu nghiêng đầu, “Còn không mau qua đây chào dì Giang?”
Thương Ngạn hoàn hồn, đi tới. Tô Mạc Mạc đã sớm kìm chế cảm xúc cúi đầu.
Nam sinh dừng lại, thần thái lười nhác đã được thu lại, lúc này, anh trần ổn cúi người.
“Chào dì Giang.”
Giang Như Thi có chút bất ngờ.
Thương Thịnh Huy vẫn luôn không thay đổi cảm xúc mà mí mắt còn giựt giựt, ông kinh dị nhìn qua vợ mình.
Lạc Hiểu Quân cũng ngó qua.
——
Con trai mình nuôi dạy mười mấy năm có tính nết như thế nào, bọn họ đều hiểu rõ.
Lễ phép bình thường đối với trưởng bối thì vẫn có, nhưng bọn họ có bao giờ thấy Thương Ngạn có nề nếp hành lễ như thế với trưởng bới chứ?
Thương Thịnh Huy có chút lo lắng.
Có phải là vì trận gia pháp hôm qua, ông đã xuống tay quá nặng nên đã tổn thương đầu óc của con trai rồi không?
“Cháu là Thương Ngạn phải không? Đừng khách sáo như vậy, mau ngồi đi.” Giang Như Thi nói: “Dì nghe Mạc Mạc nhắc qua, con bé ở trường đã được con chăm sóc, dì còn muốn cảm ơn con đấy.”
Thương Ngạn: “Dì khách sáo rồi, là chuyện con nên làm.”
Mí mắt Thương Thịnh Huy lại giựt một phát.
Ông không cảm xúc quay đầu, nhìn qua con trai út của mình.
…… Không giống như thần chí không rõ mà.
Lúc này, trên sô pha chỉ còn lại hai chỗ trống, một chỗ cạnh Thương Nhàn, đối diện với Tô Mạc Mạc và Giang Như Thi, chỗ còn lại liền với Tô Mạc Mạc, là sô pha vuông góc.
Thương Ngạn không chút do dự, mặt không đổi sắc ngồi xuống cạnh Tô Mạc Mạc.
Tô Mạc Mạc: “…………”
Cô gái lén ngẩng đầu liếc qua anh một cái.
Từ góc độ của cô nhìn qua, Thương Ngạn mắt đang nhìn thẳng nói chuyện với Giang Như Thi, gương mặt góc cạnh, bộ dáng ít nói ít cười, nghiêm túc làm việc.
Lạc Hiểu Quân dời mắt qua.
“Thương Ngạn, con quen biết em gái Mạc Mạc trong nhà dì Giang à?”
Xưng hô “em gái Mạc Mạc” này khiến Thương Ngạn ngẩn ra, anh lập tức cầm lòng không đậu nâng khóe môi.
Nghe có vẻ……
Nếu lấy cái này làm tên danh bạ, có vẻ có chút tình thú.
Đương nhiên Lạc Hiểu Quân không biết giờ khắc này, con trai mình đang liên tưởng tới chuyện thiếu nhi không nên nhìn, bà chỉ thấy Thương Ngạn chựng lại một chút, sau đó mới gật đầu.
“Dạ, chúng con là bạn cùng lớp, trùng hợp cũng đều nằm trong Tổ Huấn Luyện máy tính. Lần này là chúng con cùng về thành phố A.”
“……”
Ánh mắt Lạc Hiểu Quân cứng ngắc.
Nói chuyện đều thoả đáng, nghiêm cẩn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
——
Cùng với dáng vẻ uể oải lười biếng ngày thường của con trai mình, ngoại trừ bề ngoài thì khác nhau hòan toàn.
Cặp mắt Lạc Hiểu Quân chợt lóe, nhìn qua cô gái vẫn luôn im lặng ngồi đó.
“Mạc Mạc, anh trai này trong nhà dì là người khó dạy dỗ nhất, ở trong trường, nó có bắt nạt con lần nào không?”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, theo bản năng giương mắt nhìn Thương Ngạn.
Cho dù không biết được nguyên nhân, nhưng Tô Mạc Mạc có thể cảm nhận được, Thương Ngạn không muốn để ba mẹ anh biết được quan hệ thân thiết của bọn họ.
Tô Mạc Mạc cũng tình nguyện che giấu thay anh.
Vì thế, cô đắn đo hai giây rồi nhỏ giọng nói: “Không có. Thương Ngạn là tổ trưởng của Tổ Huấn Luyện máy tính, đối xử với các tổ viên đều rất diu dàng, rất săn sóc.”
Thương Ngạn: “……”
Anh dự tính rằng, nếu Ngô Hoằng Bác nghe thấy câu này, có lẽ cậu ta sẽ “cảm động” đến mức khóc lóc thảm thiết mất.
Có vẻ Lạc Hiểu Quân cũng bị cách hình dung này của cô làm nghẹn lời. Thương Nhàn bên cạnh lại cười ra tiếng ——
“Thương Ngạn dịu dàng? Săn sóc người khác?” Thương Nhàn cười xua tay, không lưu tình hủy diệt hình tượng của em trai, “Mạc Mạc, cách khen ngợi của em thật đáng yêu.”
Thương Ngạn mặt không cảm xúc lạnh mắt lườm Thương Nhàn.
Tô Mạc Mạc có chút bối rối.
May thay, Lạc Hiểu Quân nhanh chóng dời đề tài này đi.
Hai nhà hàn huyên thật lâu trong phòng khách.
Toàn bộ hành trình, Thương Ngạn đều nghiêm chỉnh ngồi, lễ phép đúng mực, có một nói một, vững chắc đến độ làm Thương Thịnh Huy quỷ dị một mực nhìn anh.
Tô Mạc Mạc cũng không có cơ hội giao lưu với Thương Ngạn.
Mắt thấy đã sắp đến lúc quay về, sau khi kết thúc một đề tài, Giang Như Thi chuyển sang Tô Mạc Mạc.
“Mạc Mạc, con lấy đồ mình đem theo đưa cho chú dì đi, bọn họ sẽ xử lý.”
“…… Dạ.”
Tô Mạc Mạc hoàn hồn, vội vàng lấy thư hòa giải từ trong túi văn kiện ra.
Cô gái đứng lên, chuẩn bị đi qua trước mặt Thương Ngạn, đưa thư hòa giải đã có chữ kí cho vợ chồng Lạc Hiểu Quân.
Giang Như Thi ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nói:
“Hai ngày này, để chuẩn bị cho thư hòa giải này, Mạc Mạc đã phải chạy đi nhiều nơi, phí không ít sức lực…… Nếu có thể giúp cho chuyện của Thương Ngạn, vậy thì không còn gì tốt hơn.”
“……”
Cả người Thương Ngạn bỗng dưng cứng dờ.
Anh nghiêm nghị ngước mắt, tất cả những sự khéo léo và vô hại được ngụy trang đó biến mất hơn phân nửa trong một khoảnh khắc.
“Đây là cái gì?”
Anh nhìn cô.
Cảm xúc trầm trọng lạnh lẽo.
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, không kịp hoàn hồn, đồ trong tay đã bị Thương Ngạn giật lấy.
Ba chữ thư hòa giải lọt vào mắt, hệt như kim châm, khiến đồng tử Thương Ngạn co rụt lại.
Anh trực tiếp lật tới tờ cuối cùng.
——
Chữ kí của Cố Linh hiện lên ngay trong mắt.
Thương Ngạn cứng người.
Bầu không khí tựa như hồ nhão dính dính vào nhau, đình trệ không chảy đi, trầm mặc không thở nổi.
Thương Thịnh Huy và Lạc Hiểu Quân phản ứng lại, giọng nói của ông lạnh lùng, xen lẫn tia cảnh cáo.
“Thương Ngạn.”
“……”
Thương Ngạn bị gọi hoàn hồn.
Anh bất chấp phản ứng của Thương Thịnh Huy và Lạc Hiểu Quân.
Anh chỉ ngẩng đầu, nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, gằn từng chữ một, gần như nghiến răng nghiến lợi ——
“Em đi tìm Cố Linh?”
Tô Mạc Mạc giật mình gật đầu.
Cặp mắt cô gái vô tội, trong suốt sạch sẽ, mang theo sự khó hiểu, hiển nhiên không rõ vì sao anh lại nổi giận.
“…… Ai cho em đi tìm tên đó?!”
Gân xanh hằn lên hai bên thái dương của nam sinh.
Tô Mạc Mạc ngây ra vì bị rống.
——
Từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên Thương Ngạn nổi giận với cô.
Sắc mặt Lạc Hiểu Quân lập tức lạnh đi.
“Thương Ngạn, sao con có thể nói chuyện như vậy với Mạc Mạc?”
“……”
Thương Ngạn hít sâu một hơi, giọng nói run run.
Anh cứng đờ hai giây, bỗng dưng đứng dậy, không nói một lời nắm lấy cánh tay của cô gái trước mặt, trực tiếp giữ chặt lấy người.
Không để những người còn lại kịp phản ứng, Thương Ngạn đã lôi kéo Tô Mạc Mạc không quay đầu lại vào một căn phòng bên cạnh.
“Rầm” một tiếng, cửa khép lại.
Theo sát là tiếng khóa cửa từ bên trong truyền ra.
Bốn người ở phòng khách hoàn hồn lại, ngây ngẩn cả người.
Thương Nhàn là người phản ứng đầu tiên, quay đầu vội vàng trấn an ba mẹ đang sắp bùng nổ ——
“Ba, mẹ!” Cô cũng không rảnh quan tâm đến xưng hô, “Còn có dì Giang, chuyện này có ẩn tình, hơn nữa Thương Ngạn sẽ tuyệt đối không làm gì đó với Mạc Mạc, bọn họ chỉ nói chuyện —— phiền mọi người đừng gấp, nghe con từ từ nói.”
Thương Nhàn vừa trấn an bên này, vừa đau lòng mắng mỏ thằng em không khiến mình bớt lo chút nào, sau đó còn phải quay đầu đi lấy chìa khóa dự phòng từ chỗ người giúp việc.
Sau đó, dưới ánh mắt khiến da đầu tê dại của ba vị trưởng bối, Thương Nhàn nói ra hết đầu đuôi câu chuyện mà mình biết được……
Cùng lúc đó, bên trong cánh cửa đang khóa.
Sau khi tiến vào, Thương Ngạn liền buông tay Tô Mạc Mạc ra, xoay người khóa cửa phòng.
Sau đó anh dừng hành động, cơn tức muốn hộc máu bị anh nỗ lực kiềm nén, anh chống trán lên cửa, vì quá nôn nóng nên giọng anh rè rè.
“Có phải em muốn làm anh tức chết không…… Nhóc con.”
Đèn bên trong không được bật, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Tô Mạc Mạc chỉ nghe thấy hô hấp nặng nề và kịch liệt của nam sinh.
Cô không hiểu rõ lắm.
“Sao anh lại tức giận?”
“……”
Thương Ngạn quay người lại, anh giơ tay bật đèn. Theo ánh sáng, anh đi đến trước mặt Tô Mạc Mạc ——
“Tự em đi tìm thằng cặn bã đó, anh không nên giận à?”
Tô Mạc Mạc vô thức lui hai bước, đến khi vòng eo mảnh khảnh bị giữ lại.
Cô lo sợ không yên quay đầu nhìn, phía sau là bàn hội nghị dài và bức tường ——không có đường lui.
Cô bất an quay về, cúi đầu.
“Nhưng phải làm thế thì anh mới không……”
Thương Ngạn bực bội, duỗi tay bế cô gái lên bàn dài, anh khom người để chiều cao của cô bằng mình.
Anh nắm cổ tay cô.
Tuy cảm xúc có dao động, nhưng động tác của nam sinh vẫn được dùng lực độ nhỏ nhất.
Anh xắn cổ tay áo lông của cô lên, vết máu bầm trên đó vẫn chói mắt trên làn da trắng tuyết như trước.
Thương Ngạn giơ cổ tay Tô Mạc Mạc lên, hận đến cắn răng ——
“Em đã quên những ý tưởng và hành vi mà tên đó có với em à? —— Sao em có thể tự đi tìm tên đó!”
“…………”
Gương mặt Tô Mạc Mạc cứng ngắc.
Cứ đối diện như thế vài giây, vành mắt cô gái không tiếng động đỏ lên.
Tròng mắt đen nhánh nhiễm một tầng nước, đảo quanh hốc mắt nửa vòng, mắt thấy đã sắp trào ra nhưng bị chủ nhân của nó ra sức ngăn lại.
Khuôn mặt diễm lệ đỏ lên, dáng vẻ ấm ức muốn khóc ——
“Thương Ngạn, anh thật khốn kiếp.”
Giọng cô gái không giấu được tiếng khóc nức nở.
Hôm nay là lần đầu tiên anh nghe cô mắng người, ngữ điệu như đang đọc thuộc bài, không lên xuống trầm bổng quá nhiều.
Nhưng vẫn đủ để lòng anh đau đớn.
Do đó, khí thế cao ba mét đến tận nóc nhà của Thương Ngạn đột nhiên bị chậu nước đá này tạt qua, lập tức ngay cả ba xăng ti mét cũng không còn.1
Anh thả cổ tay cô ra, hoảng hốt ôm người vào lòng, bàn tay đỡ cổ, ôm chặt lấy cô.
“Đừng khóc…… Anh không nên nổi giận với em, là anh sai rồi, em đừng khóc, được không?”1
“……”
Cô gái nắm áo thun trên người nam sinh, buồn bã tựa vào lồng ngực anh, nước mắt nhanh chóng thấm ướt quần áo của anh.
Cô gái mềm giọng nức nở nói.
“Anh bị cảnh sát bắt đi, anh bảo em phải làm sao bây giờ?…… Thầy Hoàng đi tìm người phụ trách đó, ông ấy nói anh đã tự hủy hoại mình…… Em bị hù chết…… Em chỉ có thể đi tìm người giúp đỡ mà…… Nếu Cố Linh không đồng ý hòa giải, anh có biết là anh phải thật sự ngồi tù không……”
Thương Ngạn đành ôm cô gái chặt thêm, anh hôn nhẹ trán cô, bất đắc dĩ thấp giọng: “Anh biết.”
“……”
Người trong lòng bỗng dưng cứng đờ.
Thương Ngạn chỉ trấn an hôn cô.
“Đương nhiên anh biết.”
Cô gái nghẹn ngào, ngẩng đầu, “Vậy anh còn……”
“Bởi vì là em, anh không nhịn nổi.”
Thương Ngạn khom người áp sát bên tai cô, thấp giọng thở dài.
“Biết em đã trải qua những gì, cả ngày đó, anh gần như điên mất…… Anh không dám tưởng tượng, lỡ như xảy ra kết quả tệ hơn, anh còn có thể làm gì để cứu em trở về —— mỗi lần nghĩ đến đây, anh chỉ muốn giết hắn.”
Giọng nói Thương Ngạn trầm khàn, không thể che được sự hung ác.
Tô Mạc Mạc sợ tới trợn tròn mắt, cuống quít duỗi tay để anh ngẩng đầu, “Thương Ngạn ——”
“Anh không làm vậy, em đừng sợ.”
Thương Ngạn than thở.
“Anh biết, anh đã nghĩ đến chuyện sau thi đấu từ lâu…… Nhưng cho dù có thêm một lần, một trăm lần, anh vẫn sẽ làm vậy.”
Tô Mạc Mạc siết chặt quần áo anh.
Thương Ngạn cúi đầu, nhắm mắt hôn thái dương cô gái.
Anh thấp giọng lẩm bẩm.
“Nếu không làm vậy, cả đời này trong lòng anh sẽ không vượt qua con đường đó, Mạc Mạc.”
“…………”
Cô gái nắm chặt áo thun của anh, nước mắt chảy ra càng mãnh liệt.
Cuối cùng, cô chỉ dùng sức vùi vào lòng anh, gào khóc, “Thương Ngạn…… Anh có bệnh!”
“Ừ, anh có bệnh.” Thương Ngạn chậm rãi nhíu mày, “Đừng khóc được không?”
“……”
“Em cắn anh đi, chỉ cần đừng khóc, nha?”
“…………”
Cô gái đờ người, chậm rãi ngừng khóc.
Thương Ngạn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì đã cảm thấy xương quai xanh bên phải tê rần.
——
Sau khi cô nín khóc, quả thật cắn xuống.
Thương Ngạn giật mình, không nhịn được mỉm cười.
“Anh có bệnh.”
“Gặp gỡ em, anh mãi mãi không khỏe lên được.”
“……”
Ngay lúc này, bên cạnh hai người, cửa phòng đột nhiên bị kéo ra từ bên ngoài.
Tiếng trấn an của Thương Nhàn đồng thời vọng vào ——
“Ba mẹ, dì, con bảo đảm với mọi người, bọn họ thật sự không có gì……”4
Âm cuối vặn vẹo, biến mất.
Bốn người cùng nhìn thấy.
Cô gái ngồi trên bàn mặt đầy nước mắt cắn xương quai xanh của nam sinh.
Còn tiểu thiếu gia của Thương gia vẫn bất động đứng đó, mặt mày tràn đầy dịu dàng, để mặc cô gái phía trước cắn mình.