“Anh muốn…… Ra nước ngoài sao.”
Văn phòng Tổ Huấn Luyện lâm vào im lặng.
Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch liếc nhau, đáy mắt cả hai đều hiện lên sự bất an.
“Ngạn ca, chúng tôi trước, ờm, đi ra ngoài trước.”
Nói đoạn, hai người liền cuống quít trốn khỏi văn phòng với bầu không khí tràn đầy quỷ đị này, đuổi theo hướng hai nam sinh kia rời đi.
Thương Ngạn hoàn hồn.
Anh dời tầm mắt từ ngoài cửa lên cô gái.
Tô Mạc Mạc nhìn thẳng anh hai giây, bỗng dưng hiểu ra, rũ mắt xuống.
“Em không có ý khác…… Chỉ hỏi chút thôi.”
“Chỉ hỏi chút thôi?” Thương Ngạn cười nhẹ ra tiếng, “Khó có thể làm được, anh còn đang chuẩn bị giải thích cho em nghe đây.”
Người Tô Mạc Mạc thành thật nghe theo lời anh, cô ngẩng đầu nhìn Thương Ngạn.
Thương Ngạn cong khóe miệng.
“Đúng là trước kia chưa quyết định…… Thật ra thì cái nào cũng không sao.”
Tô Mạc Mạc nghe vậy thì ngẩn ra, “Sao lại không sao chứ?”
“……”
Cảm xúc trong mắt Thương Ngạn lóe lóe, nhưng không giải thích, chỉ duỗi tay xoa nhẹ mái tóc cô gái.
“Chuyện này sau này anh sẽ nói cho em.”
Tô Mạc Mạc gật đầu, “Vậy bây giờ đã quyết định rồi sao?”
“Ừ.”
“…… Ồ.”
“‘Ồ’?” Thương Ngạn nhướng mày, “Vậy là hết rồi?”
Tô Mạc Mạc: “……?”
Thương Ngạn đối diện với ánh mắt “vậy thì còn gì nữa” của Tô Mạc Mạc, Thương Ngạn tức giận đến bật cười.
“Không phải mới hỏi xong sao, anh có muốn ra nước ngoài hay không, sao mới chớp mắt mà đã quên rồi?”
“……” Tô Mạc Mạc trầm mặc hai giây, cúi đầu, giọng điệu nghiêm túc nói: “Anh đã nói rất đúng, đó là con đường của mình, không cần nghe theo người khác.”
Thương Ngạn hiếm khi có lúc mơ hồ, nghe cô nói xong thì càng không hiểu, “…… Ai muốn nghe theo người khác?”
Tô Mạc Mạc nghẹn thở, “Đừng nghe người khác nói, người khác cũng đừng nên nói…… Nếu anh nói cho em quyết định của anh là gì, có thể em sẽ không nhịn được.”
Thương Ngạn rốt cuộc cũng hiểu ra logic của cô gái, anh mỉm cười.
Thừa dịp văn phòng không có ai, anh cũng lười giả làm thầy giáo —— Thương Ngạn cúi người về phía trước, một tay chống xuống mặt bàn sau lưng cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Không nhịn được việc gì?”
“……” Tô Mạc Mạc mím môi, nhìn xuống đất, không chịu lên tiếng.
Thương Ngạn cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cô.
“Sợ em sẽ ảnh hưởng đến anh sao.”
Cô gái trầm mặc vài giây rồi mới chậm chạp gật đầu.
Thương Ngạn cười.
“Anh sẽ nghe theo em.”
Tô Mạc Mạc sửng sốt, lập tức nhíu mày, “Vừa nãy anh còn nói, đó là con đường của mình, nên đừng nghe theo người khác.”
Thương Ngạn: “Anh lừa bọn họ.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Thương Ngạn: “Hơn nữa, em cũng được coi là ‘người khác’ ư?”
Tô Mạc Mạc cứng họng.
Thương Ngạn không nhẫn tâm tiếp tục chọc cô nữa.
Anh mỉm cười, thẳng người dậy.
“Yên tâm đi. Anh không ra nước ngoài.”
“……” Nghe thấy đáp án này, Tô Mạc Mạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. “Tại sao?”
Thương Ngạn liếc mắt nhìn cô đầy thâm ý.
“Em nghĩ xem vì sao.”
“?”
“……”
Thương Ngạn bị cặp mắt trong suốt sạch sẽ của cô gái nhìn, sắc mặt hiếm khi mất tự nhiên, anh ho nhẹ,
nghiêng người tránh đi, “Không phải em nói muốn đuổi theo anh sao, anh phải ở trong nước thì em mới có được cơ hội đó.”
Dường như Tô Mạc Mạc có hơi cạn lời, nhìn Thương Ngạn.
“Chỉ vì chuyện này?”
“…… Hình như em có chút thất vọng?” Thương Ngạn xoay người quan sát cô, gương mặt đẹp đẽ mang theo nét cười như không cười, “Vậy, nhóc con, em còn muốn nghe lí do gì?”
Tới phút cuối cùng, có lẽ anh sợ cô nghĩ không xa được như thế.
Người này cố ý ép giọng trở nên khàn khàn quyến rũ, ân cần dụ dỗ ——
“Chỉ cần em muốn, sư phụ sẽ nói hết cho em nghe, được không?”
“……”
Gương mặt Tô Mạc Mạc đỏ lên, hô hấp nghẹn vài giây.
Cô vừa định đáp lời, cửa văn phòng Tổ Huấn Luyện sau lưng bất ngờ bị người nào đó cẩn thận gõ gõ.
Ngô Hoằng Bác đứng bên ngoài xác định bên trong không có tiếng động gì từ lâu thì mới yên tâm đi vào, kết quả vừa đẩy cửa ra một cái liền cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Thương Ngạn bên kia liếc qua đây.
Trong lòng Ngô Hoằng Bác run lên, cả người cứng đờ tại chỗ.
“Ờm, hay là tôi……” Biều cảm cậu ta xấu hổ, duỗi tay chỉ ra ngoài, “Đi ra ngoài thêm một lát?”
Thương Ngạn thay đổi sắc mặt, ý cười dưới đáy mắt một lần nữa trở nên nhạt nhẽo chây lười.
“Đuổi theo bọn họ?”
Sắc mặt Ngô Hoằng Bác khẽ biến đổi, không được tự nhiên gật đầu.
“Khuyên được rồi?”
“……” Ngô Hoằng Bác lắc đầu, cười khổ, “Ngạn ca nói đúng, ai cũng có con đường của mình, nếu bọn họ đã có ý định như vậy, tôi biết ép buộc ở lại cũng không tốt.”
Thương Ngạn trầm ngâm một lát, mở miệng.
“Cuối tuần kêu bọn họ ra, cũng mời thầy Hoàng, cùng nhau ăn bữa cơm chia tay.”
Ngô Hoằng Bác ngẩn người, cặp mắt nhìn Thương Ngạn có chút chấn động: “Ngạn ca…… Bọn họ nói những lời đó, cậu không để ý sao?”
“Để ý cái gì.” Thương Ngạn cười nhạo, ánh mắt bạc bẽo, “Không phải là những thứ tôi nên có sao.”
Ngô Hoằng Bác nhíu mày, rất nhanh thả lỏng ra, muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng mới ủ rũ cụp đuôi, buồn bã nói:
“Ngạn ca, nếu cậu mà nói như vậy, vậy bọn tôi không phải người rồi…… Tôi vào tổ cũng đã hơn một năm, một năm này cậu tận tâm tận lực giúp bọn tôi bao nhiêu, bọn tôi đều thấy hết, nếu không phải do bọn tôi liên lụy, bằng thực lực của cậu, cậu cũng không cần vội vàng chạy qua chạy lại giữa hai nơi…… Còn cung cấp địa điểm, giúp bọn tôi trang bị máy móc huấn luyện, bàn ghế, có vài cuộc thi trường học không ủng hộ, cũng là cậu vì để bọn tôi có cơ hội rèn luyện nên đã tự bỏ tiền mang bọn tôi đi ……”
Nói thế, Ngô Hoằng Bác không kiềm được hít hít mũi, vừa căm hận vừa thất vọng bực bội mắng ——
“Do bọn họ bị mỡ heo che mắt, nên mới có thể trách cậu như vậy, tôi biết cậu chưa từng xem thường bất kì kẻ nào trong bọn tôi, trước kia bọn tôi phạm phải mấy sai lầm nhỏ nhặt, cũng là cậu kiên nhẫn hướng dẫn lại…… Mặc dù sẽ mắng vài lời, nhưng tôi biết cậu làm vậy là để rèn luyện trí nhớ của bọn tôi, Ngạn ca đối với bọn tôi vừa là thầy vừa là bạn, bọn tôi ——”
“…… Được rồi.”
Thương Ngạn nghe vậy cũng nhức cả đầu.
“Cậu đang đọc diễn văn trao giải hay đang làm lễ truy điệu vậy?”
Ngô Hoằng Bác ngẩng phắt đầu lên, lúc này mới nhìn thấy vành mắt cậu ta đã đỏ lên: “Không phải đâu Ngạn ca, đây là lời từ đáy lòng ——”
“Cậu chờ tới lễ truy điệu sau này của tôi rồi bộc lộ đáy lòng như vậy cũng kịp.”
Thương Ngạn cười nhạt.
“Bây giờ, thu lại mấy giọt nước mắt cá sấu của cậu đi, luyện tập Python của cậu đi —— còn nói ba cái lời đó, ngay cả thần tiên cũng không cứu vớt cậu được đâu.”
“…… À.”
Ngô Hoằng Bác ủ rũ cụp đuôi đáp, vừa xoay đi thì đã xoay lại ——
“Ngạn ca, tôi nghe nói hôm nay cậu đạp một nam sinh khối 12 vào bồn…… Ờm.” Ngô Hoằng Bác cố kỵ ngó Tô Mạc Mạc bên cạnh, tự động im tiếng lược bỏ từ kia, tiếp tục hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Thương Ngạn nhíu mày.
“Một người.”
Ngô Hoằng Bác: “?”
“Một người còn lại còn chưa kịp xử lí, có cậu nhắc tôi.” Trên mặt Thương Ngạn không có cảm xúc, chỉ nhếch miệng, cặp mắt rét run, “Ngày mai bổ sung cho tên đó.”
Ngô Hoằng Bác: “…………”
Có phải cậu ta mới dùng một câu đã hại người ta rồi không.
Ngô Hoằng Bác không dám bép xép nữa, mặt mày xám tro lùi về bàn máy tính của mình.
Thương Ngạn im lặng lạnh lùng đi vào gian trong cùng cô gái.
Máy tính và đồ đạc trên bàn bị anh đẩy hết qua một bên, trong lúc sắp xếp lại, Thương Ngạn đột nhiên thấy Tô Mạc Mạc chận rãi đi đến đằng trước cửa sổ, kéo tấm màn trong phòng lại, cuối cùng còn xác nhận xem coi đã khóa cửa chưa.
Thương Ngạn dừng động tác trong tay.
Qua vài giây, anh thấp giọng cười nhẹ.
“…… Nhóc con.”
“?”
Tô Mạc Mạc rụt tay lại, vừa quay đầu vọng qua phía sau thì thấy nam sinh đã dừng làm việc, ôm cánh tay nghiêng người dựa vào bàn, gương mặt anh tuấn mang theo ý cười nghiền ngẫm.
——
“Rốt cuộc em đang chuẩn bị thực hiện dã tâm hay điều gì chưa thỏa mãn với sư phụ thế?”
Tô Mạc Mạc: “……………………”
Trong vài giây, hai bên sườn của gương mặt cô gái chậm rãi hồng lên. Con ngươi đen nhánh bực bội trừng người tên sư phụ không đứng đắn này một cái.
Tô Mạc Mạc trầm mặc thêm một lúc mới dịch đến trước Thương Ngạn, giọng nói dịu dàng:
“Sư phụ, chuyện Ngô Hoằng Bác cửa nói đã xảy ra trong buổi họp ở phòng đa chức năng à?”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cả ngày hôm nay gần như Thương Ngạn không hề rời khỏi tầm mắt của cô, điểm khác thường duy nhất là biều hiện từ sau khi đi ra từ toilet của phòng đa chức năng.
Liên tưởng đến những lời hồi sáng của Thương Ngạn……
“Ừ.”
Thương Ngạn không chút để ý đáp.
Anh khoanh tay ôm ba lô của cô qua, đặt lên mặt bàn đã được dọn dẹp xong.
Tô Mạc Mạc ngầng đầu nhìn anh, đầu mày nhơi nhíu, “Sư phụ, đánh nhau là không tốt.”
Trong giọng nói mang theo sự trịnh trọng, ân cần xen lẫn một chút dụ dỗ, muốn khuyên anh nên cải tà quy chính.
Thương Ngạn mỉm cười, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh bàn, ôm tay cười như không cười.
“Sao lại không tốt?”
“Sẽ bị giáo viên điểm danh phê bình, nghiêm trọng hơn nữa còn có thể ghi lại vào học bạ……”
Tô Mạc Mạc nghiêm túc suy nghĩ thêm một lát nữa rồi rút ra kết luận.
“Hơn nữa mọi người sẽ rất sợ anh, vậy nên rất không tốt.”
Thương Ngạn hạ mi mắt, nhân tiện cúi người.
“Không phải em không sợ anh sao.”
“Ừm.”
“Vậy đủ rồi.” Thương Ngạn cười nhạt, trên mặt là ý cười mỏng manh, “Anh quan tâm đến người khác làm gì?”
Tô Mạc Mạc giật mình tại chỗ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe Thương Ngạn nói vậy.
Trước kia Tô Mạc Mạc vẫn luôn cho rằng là vì Thương Ngạn kiêu ngạo không thèm quan tâm người khác, nhưng qua hôm nay, sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, dường như cô đã bừng tỉnh, lĩnh ngộ được thêm một việc.
Anh không để ý, nhưng cũng không phải không thất vọng.
Từ đó suy ra, có phải là anh đã thất vọng quá nhiều lần rồi không?
Cũng giống như cô, đã quen với sự không thích và ghét bỏ của người khác, chẳng sợ ban đầu có bao nhiêu thất vọng nơi đáy lòng, nhưng cuối cùng tất cả đã bị sự lạnh nhạt đóng băng lại.
Nên cô cũng đã quen với nó.
Không hi vọng, sẽ không thất vọng.
Anh cũng thế.
Lồng ngực của Tô Mạc Mạc đột nhiên nhói lên.
Tô Mạc Mạc không biết lý do vì sao, nhưng tựa như lại biết phương pháp giảm đau.
——
Cô tiến lên, duỗi tay vòng qua eo của nam sinh đang ngồi cạnh bàn.
Cô nhẹ ôm lấy anh.
Cả người Thương Ngạn đột nhiên cứng đờ.
Qua một lát sau, anh mới hoàn hồn, quan sát cô gái trước người.
Cảm xúc trong con ngươi đen nhánh phập phồng rồi lắng đọng lại, không biết đã xẹt qua bao nhiêu ý muốn riêng tư không muốn nói với người ngoài.
Anh im lặng vài giây, chỉ khàn giọng cười, dời mắt đi ——
“Nhóc con, em có biết là em đang quấy rối sư phụ không?”
Tô Mạc Mạc không để ý tới trò đùa của anh.
Cô gái vùi mình trước người anh, giọng nói rầu rĩ.
“Thương Ngạn.”
“Để thuận tiện cho ý đồ gây rối, ngay cả xưng hô sư phụ mà em cũng bỏ luôn sao?”
“Thương Ngạn.”
“……”
“Thương Ngạn.” Cô gái nhỏ giọng gọi lần nữa.
Ý cười tản mạn trên mặt Thương Ngạn phai nhạt đi.
Anh bất đắc dĩ rũ mắt, nâng tay xoa nhẹ mái tóc dài suôn mượt của cô gái đang vùi trong lòng mình.
“Ừm. Anh đây.”
Tô Mạc Mạc chậm rãi buộc chặt cánh tay.
“Em sẽ không bao giờ ghét anh, sẽ không nghi ngờ anh, sẽ không sợ anh ………… Càng sẽ không làm anh thất vọng.”
Cô gái nói nhỏ.
“Em thề.”
“……”
Thương Ngạn bỗng dưng cứng họng.
Hiển nhiên anh chưa từng lường trước được, tất cả những tâm tư của mình sẽ bị Tô Mạc Mạc nhìn thấy dễ dàng như vậy.
Anh quan sát cô.
Tô Mạc Mạc không ngẩng đầu, cũng bỏ lỡ sắc mặt gần như chật vật hiếm thấy của Thương Ngạn trong nháy mắt này.
Chờ khi cô muốn buông tay ra để đứng dậy, lồng ngực kề sát mặt cô bỗng động đậy, giọng nói của nam sinh truyền vào lỗ tai, đã xen lẫn ý cười biếng nhác của ngày thường, cười một cách vô tâm ——
“Có phải em quên rồi không, em là người của anh, đây không phải là chuyện em nên làm được sao?”
Tô Mạc Mạc: “………………”
Tất cả dịu dàng đau lòng vì người này trong lòng, đều biến mất trong nháy mắt.
Không còn thừa tí nào.
Tô Mạc Mạc ghét bỏ căng chặt khuôn mặt, buông tay ra, lùi lại phía sau.
Nhưng vừa rút về được một nửa, cổ tay cô bị người ta kéo về, sau cổ bị bàn tay ấm áp đè vào, cả người bị đè chặt vào ngực của người nọ.
Lồng ngực anh khẽ động.
Hấp dẫn và trầm thấp:
“Sư phụ là thú bông hình người sao. Muốn ôm thì ôm, muốn đi thì đi?”
“……”
Tô Mạc Mạc bất ngờ được ôm, gương mặt cô không nhịn được hơi nóng lên.
Cô giãy giụa hai cái trong vô vọng, chỉ càng bị người đó ôm chặt thêm.
Đến khi người đó thỏa mãn lưu luyến thả tay ra, cô gái nhảy ra cách anh nửa mét, tức giận trừng anh.
Thương Ngạn cười khẽ, rũ mắt.
“Nhóc con, sau này em cũng không thể như vậy được.”
Tô Mạc Mạc: “?”
Thương Ngạn: “Quyến rũ sư phụ như vậy, nếu ở thời xưa là sẽ bị phạt ở trong chuồng heo.”
Tô Mạc Mạc: “…………”
Hừ.
Lúc nãy rõ ràng là anh ôm cô không chịu thả.
*
Người chủ trì cho ngày kỉ niệm thành lập trường đã được chọn, Thư Vi của khối 12 và một nam sinh khác.
Thông tin này vừa truyền ra, toàn trường đều khiếp sợ.
——
Thương Ngạn đã tham tuyển, vậy mà lại không nằm trong danh sách cuối cùng, đương nhiên chuyện này nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Tất cả những chuyện xảy ra trong đại sảnh của phòng đa chức năng vào ngày tuyển chọn đã bị bọn học sinh trong trường mồm năm miệng mười bàn luận rất nhanh.
Còn về tin tức Thương Ngạn đá mấy nam sinh khối 12 cũng nhanh chóng lan truyền trong đám học sinh.
Vài ngày sau, Thương Ngạn nhiều lần bị gọi lên phòng giáo vụ, chính là bằng chứng cho tính chân thật của sự việc này.
Cuộc sống buồn tẻ thời học sinh, chuyện vui thích nhất chính là đi tám chuyện, trong khoảng thời gian ngắn, các loại phiên bản được suy đoán không ngừng được lan truyền.
“Trước mắt đã có ba cái.”
Trong giờ ra chơi, tại phòng học của lớp 11-1, Tề Văn Duyệt giơ ba ngón tay biểu thị con số cho Tô Mạc Mạc ——
“Phiên bản thứ nhất, nói Ngạn ca vẫn còn tình cảm với Thư Vi, ngay tại đại sảnh ở lễ đường của trường đã hiểu ra, tìm lại chân tình.”
Liêu Lan Hinh ngồi cạnh lười biếng nói, “Có tình cũ cái rắm…… Nối lại tình xưa từ cái đám hồ nhão trong não của bọn họ sao.”
Tề Văn Duyệt dựng ngón tay cái với bạn cùng bàn của mình.
“Mình cũng thấy rất vô nghĩa. Còn phiên bản thứ hai, nói Tô Mạc Mạc ỷ mình được sủng nên kiêu ngạo, ngỗ nghịch với Ngạn ca của chúng ta, đã thất sủng, cái danh “học trò nhỏ” cũng sắp không giữ được. Mấy kẻ ven đường đang xoa tay hằm hè, chuẩn bị thay thế bổ sung lên sân khấu bất cứ lúc nào.”
Vừa nói xong, Tề Văn Duyệt không đợi Liêu Lan Hinh lên tiếng, đã chủ động giảm âm lượng và lẩm bẩm:
“Mình cũng thấy cái danh “học trò nhỏ” cũng sắp không giữ được —— nói gì đi nữa cũng thấy ánh mắt Ngạn ca nhìn bảo bối Mạc Mạc mấy ngày nay cũng càng ngày càng nguy hiểm —— nhưng mà với mức độ gần như như hình với với của Ngạn ca và Mạc Mạc dạo gần đây, mấy cậu ấy muốn lên sân khếu thay thế, đoán chừng tới kiếp sau cũng là hy vọng xa vời.”
Tô Mạc Mạc: “………………”
Liêu Lan Hinh: “Vậy cái thứ ba thì sao, là như thế nào?”
“Cái này nghe nói có vẻ lộ ra từ mấy người ở đó —— hình như trong mấy người dự tuyển của khối 12, có vài người đồn đãi vớ vẩn về bảo bối Mạc Mạc, còn nói sẽ chụp ảnh của Mạc Mạc…… Kết quả đúng lúc để Ngạn ca nghe thấy, một người trong đó bị đá đến hôn mê, mấy ngày còn lại thì hai ngày sau cũng gặp chuyện.”
Liêu Lan Hinh gật đầu, “Ít nhất cái này vẫn còn có tính logic.”
Tề Văn Duyệt chuyện sang Tô Mạc Mạc: “Bảo bối Mạc Mạc, cái nào là chân tướng vậy?”
Tô Mạc Mạc giật mình hỏi lại: “Chân tướng chuyện gì?”
Tề Văn Duyệt nghẹn lời.
“Ờm, việc này……”
Tề Văn Duyệt đang gấp gấp nhìn khắp nơi, đột nhiên thoáng thấy bóng người ở cửa trước phòng học, cô nàng vui vẻ ra mặt, hệt như thấy được chúa cứu thế ——
“Aiz, Ngạn ca đã về, không nói không nói.”
Nói xong, Tề Văn Duyệt vội vàng nhưng không hoảng hốt cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ “tôi muốn học tập nghiêm túc” với sách giáo khoa.
Tô Mạc Mạc đành xoay người lại.
Thương Ngạn bước đến, ngồi xuống.
Tô Mạc Mạc hỏi: “Giáo viên tìm anh đến phòng giáo vụ là vì chuyện vào ngày tuyển chọn à?”
Thương Ngạn vô thức nhíu mày, ánh mắt hơi lóe.
“…… Ừ.”
Anh lập tức nghiêng qua, xoa đỉnh đầu cô gái, “Đừng lo lắng, không có sao hết.”
Tô Mạc Mạc chậm chạp gật đầu.
Thấy chỉ còn hai phút nữa là đến giờ học, phòng học dần yên lặng đi.
Giữa sự im ắng này, có một chuỗi tiếng “cộp cộp” của giày cao gót không nhanh không chậm truyền đến từ hành lang dài.
Đám học sinh tò mò ngó qua.
Tựa như muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, một bóng người xuất hiện trước cửa lớp.
——
Người phụ nữ với gương mặt và cách trang điểm tinh xảo diễm lệ, dáng người với đường cong quyến rũ dựa vào khung cửa.
Môi đỏ hé ra, dưới sự tĩnh mịch của cả lớp, cô vươn ngón tay ra chỉ vào lớp học ——
“Thương Ngạn, ra đây.”
Hết chương 48
___
Đoán xem ai nào:)
#xanh