Họp lớp ở Trung học Nhất Sư có một truyền thống, đó là những cựu học sinh sau khi xác nhận tham gia đều được nhà trường dán danh sách lên bảng thông báo, để cho những người khác đều biết nhau.
Trong hai danh sách có “bảng vàng” và “danh sách đen” nổi tiếng của Trung học Nhất Sư.
Khác với bảng vàng và danh sách đen thông thường tuyên dương những danh hiệu hoặc thông báo hình phạt mà học sinh đã nhận trong tháng, thì bảng vàng và danh sách đen của hội cựu học sinh sẽ hiển thị những danh hiệu và hình phạt mà các học sinh trong danh sách đã từng đạt được.
Và những danh hiệu và hình phạt được liệt kê này đều đã mất đi ý nghĩa do thời gian đã bào mòn đi. Mang đến cho mọi người những ký ức năm tháng không bao giờ có thể quay trở về được.
Tuy nhiên, ngay cả khi những vinh quang và trừng phạt này không còn mang hào quang khen ngợi hay trách phạt như xưa, bảng vàng vẫn đăng mấy danh sách của các cuộc họp trước đó, duy nhất chỉ có một danh sách đen với một ít thông tin.
—— nhưng mà, lần này hiển nhiên là một ngoại lệ.
Nhìn những nét chữ dày đặc trên danh sách đen duy nhất, và hầu như đều bắt đầu bằng ba chữ “Văn Dục Phong”, các cựu học sinh đến xem đều không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Lúc này đây, các cựu học sinh trước khóa 37 đã không cần đến sự “phổ cập kiến thức” của người khác nữa, có thể nhìn thấy phong thái của vị học đệ từ những “Thành tích vĩ đại” trên bảng đen năm đó. truyện tiên hiệp hay
“Vị học đệ này rất được nha.” Một nam nhân tuổi cũng hơi lớn chỉ lên danh sách đen kia, sau đó chuyển sang vị trí cuối cùng trên bảng vàng, cười nói: “Trước một năm rưỡi cơ bản đều nằm trên danh sách đen, sau đó liên tục liên tục xuất hiện trên bảng vàng? Thật đáng tiếc vì tôi không gặp được người này một lần, bằng không cũng có thể quan sát người này gần hơn một chút....... Cũng không biết hiện tại vị học đệ này như thế nào a.....”
Lời người này nói ra làm cho những người xung quanh cũng bàn luận không ít, có một người phụ nữ mặc váy cổ trắng, trang điểm tinh xảo, nhếch đôi môi đỏ mọng.
“Tôi năm nay đã 35 tuổi, lúc ấy học năm ba, toàn khối đều biết đến một đứa trẻ lớn lên đặc biệt đẹp trai, đánh nhau rất tàn nhẫn —— nếu có thời gian bọn tôi đều chạy đến đó xem cậu nhóc ấy chơi bóng rổ để giải tỏa áp lực.”
Có người bắt đầu, những người phía sau đều sôi nổi thảo luận những sự tích mình chứng kiến hoặc nghe thấy của vị giáo bá này.
Thẳng cho tới khi không biết có ai trong đám người lên tiếng ——
“Có tên trên đây, tức là lần này cậu ta cũng đến. Nghe nói mấy lần trước cũng mời cậu ta rất nhiều lần, nhưng cũng chưa từng xuất hiện......”
“......Vừa rồi hình như tôi mới nhìn thấy anh ta.”
Có người mới gia nhập cũng tiếp lời: “Nhìn thấy đứng ở cây hòe bên cạnh cổng trường, mặc đồng phục, bên người còn có một cô gái nhỏ đặc biệt xinh đẹp.”
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều bắt đầu phấn chấn.
..........
Tần Tình và Văn Dục Phong đang đi về phía tòa nhà dạy học ở góc phía Tây Nam theo những thông tin về điểm hẹn tập hợp khóa 37 mà trường đưa lúc bước vào cổng.
Mới đầu đi một đoạn đường đều thấy bình thường, càng về sau Tần Tình cảm thấy cổ quái.
Cô càng nhích lại gần Văn Dục Phong hơn ——
“Anh có cảm thấy rất nhiều người đang nhìn chúng ta hay không?”
“......”
Văn Dục Phong không nói chuyện, mí mắt hơi nhấc lên, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng quanh đám người.
Tần Tình có thể chú ý tới tình huống, hắn tự nhiên đã sớm phát hiện.
Hơn nữa qua những quan sát trước mắt, Văn Dục Phong đoán được đại khái rằng những người nhìn chằm chằm bọn họ dường như đều từ cùng một hướng.
Văn Dục Phong nhìn ra xa, tầm mắt dừng trên bảng thông báo bên cạnh tượng đài số 1, ngụ ý tinh thần học tập chăm chỉ.
Dường như nghĩ tới cái gì, ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe lên.
Anh rũ mắt, tiêu điểm dừng lại trên người cô gái nhỏ: “Anh có chút việc, muốn qua xử lý một chút.”
“.......”
Tần Tình chớp chớp mắt, đột nhiên bừng tỉnh: “Vậy em đi tới nơi tập hợp trước?”
Văn Dục Phong cười: “Hoặc là, em cũng có thể đi qua chung với anh.”
Tần Tình nhăn mũi: “Trực giác nói cho em biết anh không phải đi làm chuyện tốt lành gì.......Em muốn coi như không nhìn thấy là tốt nhất.”
“Ân, vậy em đến chỗ tập hợp trước đợi anh, anh sẽ qua đó nhanh thôi.”
“Được.”
Tần Tình đáp ứng, sau đó liền đi tới khu dạy học.
Mới vừa đi được hai bước, lại bị Văn Dục Phong kéo tay quay lại chỗ cũ.
——
“Nếu có người đến gần em......?”
Ánh mắt đen của nam sinh nhìn chằm chằm, vẻ mặt không vui.
Tần Tình không nhịn được cười.
—— tư thế này rất giống có người đến gần mình vậy.
“Văn Dục Phong, dấm chua của anh nhiều quá, không tốt cho dạ dày.”
“.....” Văn Dục Phong không nói lời nào, đầu ngón tay nhẹ nhéo nhéo thịt trên cổ tay Tần Tình.
Tần Tình đầu hàng trước ánh mắt ấy, cười xin tha: “Được được được, em nhất định không để ý đến bọn họ —— ngoại trừ anh thì ai em cũng sẽ không nói chuyện, không để ý tới, được chưa?”
Văn Dục Phong mím môi, ánh mắt chưa đầy ý cười.
“......Không được.” Anh cầm lấy cổ tay cô lên, quơ quơ vòng tay hoa hồng vàng trước mặt: “Em nói cho bọn họ em đã có bạn trai —— lại sẽ kết hôn ấy.”
Tần Tình bị ánh mắt của anh trêu chọc một hồi lâu làm cho ngẩn ngơ mới lấy lại tinh thần.
Sau khi lý trí quay về, Tần Tình chuyển ánh mắt: “Ai muốn cùng anh kết hôn.......” Nói vậy nhưng khóe môi cô lại cong lên.
Văn Dục Phong buông lỏng tay ra: “Phải nhớ rõ lời anh nói mấy lần mới đi vào.”
“Anh đi nhanh đi.” Tần Tình cười đẩy anh ra.
“.......”
Nói xong, Tần Tình đi đến khi dạy học phía Tây Nam dưới sự dõi theo của Văn Dục Phong.
Nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ biến mất, ý cười trong mắt anh dần tắt, cho tới cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn.
Tầm mắt anh chuyển đến đám người tụ tập bên phải bảng thông báo cách đó mấy chục mét.
Ngay cả bây giờ, có rất nhiều ánh mắt từ nơi đó rơi vào trên người anh và Tần Tình đã rời đi.
Văn Dục Phong khẽ nheo mắt lại, đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó nhấc chân đi về phía bên đó.
Nửa phút sau, mọi người vây quanh bảng thông báo mới phát hiện bên cạnh có thêm một người đàn ông chân dài, ngũ quan thanh tuấn.
——
Bù chương cho mn đây!!