Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 148: Chương 148: (2)




Đến trường một hồi Tần Tình lập tức cảm nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh từ những công việc chồng chất nặng nề sau hai tháng.

Thể xác và tinh thần mệt nhọc không thể nào diễn tả được, đột nhiên Tần Tình nhớ tới đã qua hai ngày vẫn nhận được một cái tin nhắn nào từ Văn Dục Phong.

........Chẳng lẽ vì mình đi vội vàng quá nên anh ấy giận dỗi?

Tần Tình nghĩ như vậy, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Văn Dục Phong thì điện thoại liền rung lên.

Vừa nhìn thấy tên, Tần Tình ngẩn ra, tiếp cuộc gọi: “Thất Trường?”

—— Thất Trường là người lớn tuổi nhất cùng phòng ký túc xá với Tần Tình thời đại học, vốn dĩ bọn họ gọi là “lão đại”, nhưng có vào lần khi gọi ở nơi công cộng thì nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường, cho nên cả đám tỏ vẻ đổi một cái xưng hô khác.

“A, là tớ.” Âm thanh của Thất Trường vang lên: “Tình Tình, nghe nói cậu về trường rồi?”

“Ân, mới về hôm trước.”

“Tớ hỏi những đứa khác trong phòng, nếu ở thành phố T có thời gian, lão nhị bên kia cũng nói muốn xin nghỉ để về đây —— buổi tối hôm nay chúng ta ra ngoài tụ tập không?”

Tin tức này ập tới bất ngờ làm Tần Tình cảm thấy ngoài ý muốn, cô nhìn một đống giấy tờ tài liệu biện hộ trong tay, xem xét lại vài lần liền đáp ứng.

“Được, vậy các cậu chọn thời gian địa điểm, tớ nhất định sẽ đến đúng giờ.”

“Địa điểm tớ sẽ gửi qua di động cho cậu, đến lúc đó không gặp không về?”

“Ân, không gặp không về.”

Tần Tình tắt điện thoại, còn chưa kịp buông xuống thì một lần nữa vang lên.

Tần Tình ấn nhận: “Thất Trường, còn có chuyện gì khác sao?”

“.......”

Đầu bên kia trầm mặc vài giây.

Động tác lật tài liệu trên tay Tần Tình dừng lại.

Cô cơ hồ dâng lên một dự cảm xấu, vừa định nhìn xem tên người gọi thì âm thanh quen thuộc mang theo một chút bất đắc dĩ vang lên chấn động bên tai ——

“ 'Thất Trường'?........Chậc, xem ra hai ngày qua một chút em cũng không nhớ rõ anh còn tồn tại a.”

Tần Tình chột dạ một chút.

——

Học chính quy bốn năm, nghiên cứu sinh ba năm, xác thật cô có thói quen ngâm mình rất lâu trong đống tư liệu nên không hề có trạng thái để ý chuyện bên ngoài.

Đến nỗi bạn trai..........Trình bày và phân tích không viết, Tần Tình liền không nhớ tới.

Sự trầm mặc chột dạ này đã thể hiện được đáp án, Văn Dục Phong thở dài một hơi, sau đó mới nói:

“Điềm Điềm —— em nên cảm thấy may mắn vì hiện tại em không ở trước mặt anh.”

Tần Tình: “Thực ra hai phút trước em định gọi điện cho anh......Anh phải tin em.......”

“Nga.”

“Thì ra đường dây bên em bận hết hai phút, sau đó anh mới gọi được tới?”

Tần Tình: “......................”

Hết đường chối cãi.

Tần Tình đang cố gắng vắt hết óc để nghĩ ra biện pháp “cứu lại” một chút, thoạt nhìn vừa mới bắt đầu đã không đến một tuần liền phải “yêu xa”, cô nghe thấy phía đối diện vang lên âm thanh trầm thấp chậm rãi——

“Anh nhớ em, Điềm Điềm.”

“........”

Đột nhiên bày tỏ khiến cho Tần Tình có chút bất ngờ, sau khi hoàn hồn lại thì cảm xúc ngọt ngào trong lòng đã bao vây kín không còn kẽ hở.

Ánh mắt Tần Tình mềm mại: “Em cũng nhớ anh, Văn Dục Phong.”

“Ân —— nếu chúng ta đã nhớ nhau như vậy, em mau xuống lầu đi.”

Tần Tình: “??”

Văn Dục Phong: “Hiện tại anh đang ở dưới ký túc xá của em.”

Tần Tình: “!!”

Tiêu hóa tin tức này vài giây, Tần Tình lập tức ném tài liệu trong tay xuống, nhảy từ trên ghế xuống. Sau đó cô cũng không quay đầu mà chạy ra tới cửa sổ, nhìn từ trên lầu ba xuống dưới.

Tầm mắt đảo một vòng, Tần Tình vẫn chưa nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc kia.

Hô hấp Tần Tình gấp gáp —— nếu anh ấy lừa mình, vậy cô cũng rất muốn.......

“Anh đoán em chạy nhầm hướng rồi.”

Tiếng cười khàn khàn như khếch đại trong không khí truyền tới.

Gương mặt Tần Tình đỏ lên.

——

Xác thực là lúc chạy ra cửa cô đã nhầm hướng.

“Anh, anh đợi em một chút!”

Không đợi kịp Văn Dục Phong trả lời lại, Tần Tình cúp điện thoại phóng thật nhanh quay lại phòng ngủ bắt đầu đổi giày.

Bạn cùng phòng bị một phen động tác của Tần Tình làm cho cả kinh không nhẹ, thật vất vả mới đem biểu tình ngạc nhiên thu liễm lại ——

“Tiểu Tình, cậu đây là.......?”

——

Trước nay cô chưa từng thấy qua vị nghiên cứu sinh được các nam sinh trong trường tôn sùng là nữ thần không bình tĩnh đến mức này.

Mà lúc này, Tần Tình đã đổi xong giày chạy ra tới cửa, chỉ còn lại âm thanh không che giấu nổi sự sung sướng truyền tới ——

“Bạn trai tớ đến tìm.”

Qủa táo trên tay bàn cùng phòng mới cắn được hai miếng liền rơi xuống đất, cô cũng không nhặt lên lại, vội vàng cầm lấy điện thoại click mở diễn đàn của trường đem cái tin tức khiến cho người ta khiếp sợ này phát ra ——

【 trời thấy còn thương, bảy năm hoài nghi xu hướng giới tính của bạn cùng phòng thế nhưng thực sự có bạn trai 】

【 Cần gọi xe cứu thương không, các fan nam của Tần nữ thần! 】

Vì thế, lúc Tần Tình chạy tới chỗ Văn Dục Phong, nhiều nam sinh ở viện nghiên cứu sinh đã mài đao soàn soạt chuẩn bị nhìn thấy phong phạm của “tình địch“.

...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.