Anh gật gật đầu, đồng thời dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé bên cạnh trấn an: “Nghe chú.”
“......”
Tần Tình bị nắm lấy, không thể rút tay về, nhìn Văn Dục Phong hơi tức giận.
Tần Kinh Quốc bên kia đã hài lòng quay đi, Văn Dục Phong nhanh chóng cúi thấp xuống bên tai Tần Tình cười nhẹ: “Điềm Điềm ngoan, anh sẽ cố gắng không uống say.”
Tần Tình đỏ mặt, ánh mắt khó chịu đẩy anh ra, chính mình đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.
..........................
Ước chừng một giờ sau, nhìn khuôn mặt ba Tần đỏ bừng đang thao thao bất tuyệt kể lại tuổi trẻ của mình ngày xưa, Tần Tình chỉ muốn che mặt.
——
Muốn rót cho người ta, kết quả đối phương mặt không đỏ mỉn cười ngồi đối diện, chính mình thì đã......Mất mặt quá.
Nghĩ như vậy, Tần Tình nhìn Văn Dục Phong có chút kỳ lạ.
Không chỉ Tần Tình kinh ngạc, Lê Tĩnh Hà và bà nội Tần đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hằng năm Tần Kinh Quốc ở bên ngoài xã giao, tửu lượng như thế nào thì bà là người rõ nhất.
Ngày thường, bất kể là trên bàn tiệc nào, không có mấy người so sánh với tửu lượng của ông.
Càng không cần phải nói tình huống trước mắt một đối một thế này.
Trong trường hợp ngại ngùng này, mặc dù trong lòng có tò mò, bà nội Tần và Lê Tĩnh Hà cũng ngượng ngùng nên không hỏi.
Lê Tĩnh Hà chủ động nói vài câu với Văn Dục Phong, liền đứng dậy đỡ Tần Kinh Quốc trở về phòng.
Bà nội Tần nhìn hai người Tần Kinh Quốc và Lê Tĩnh Hà rời đi, một bên vừa dọn chén đĩa một bên nói với Tần Tình: “Con đưa Tiểu Dục về đi.”
Tần Tình do dự: “Không cần chào hỏi sao?”
“Không cần.” Bà nội Tần mỉn cười: “Chuyện này qua đi, tương lai hai đứa chỉ cần lo cho chính mình là được.”
Tần Tình ngẩn ra hai giây, hồi phục lại tinh thần rồi chớp mắt, hàng mi cong như mang theo một nụ cười rạng rỡ ——
“Thật sự? Mẹ con nói?”
“Ừm.”
Bà nội Tần cười tủm tỉm gật gật đầu.
“.......Cảm ơn bà nội!”
Tần Tình hô nhỏ, cười nhào tới ôm lấy bà nội Tần một cái nhiệt tình.
“Được rồi, con đừng làm cho bà buồn nôn, đưa Tiểu Dục về đi.”
Bà nội Tần ra vẻ ghét bỏ kéo Tần Tình ra.
“Ân!”
Tâm trạng Tần Tình đang tốt nên không chấp, thấy bà nội đã vào phòng bếp, cô liền tươi cười đi tới chỗ Văn Dục Phong ngồi.
“Đi thôi, em tiễn anh.”
Văn Dục Phong dường như nghe thấy giọng nói của cô, chậm rãi ngước mắt lên.
Tần Tình khựng lại.
...... Này sẽ không, cũng say đi?
Vừa bắt gặp ánh mắt của Văn Dục Phong, nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này vẫn đen láy rõ ràng, Tần Tình cho rằng mình nghĩ nhiều rồi.
Cô chào bà nội Tần xong liền cùng Văn Dục Phong đã mặc xong áo khoác đi ra cửa.
Lúc ra khỏi nhà, trong đầu Tần Tình vẫn vang lên câu nói cuối cùng của bà nội Tần, khóe miệng không kiềm được cứ cong lên.
Mãi cho tới khi cửa thang máy sắp đóng lại, Tần Tình mới phát hiện Văn Dục Phong lúc này hình như an tĩnh cực kỳ.
Cô cảm thấy kỳ quái mà xoay người nhìn về phía người đằng sau.
Không quay đầu cũng không sao, nhưng khi quay lại, một bóng người che phủ.
Tần Tình còn chưa phản ứng lại, cô đã bị ép vào vách thang máy.
“......Văn, Văn Dục Phong?”
Bị người đàn ông cao lớn có đôi chân dài làm cho choáng váng, vài giây sau Tần Tình mới hoàn hồn, nỗ lực thò đầu ra.
Tựa hồ như cảm giác được người dưới thân không an phận, đôi mắt đen láy trên gương mặt thanh tuấn của người đàn ông khẽ nheo lại, anh hơi cúi đầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả lên cổ của cô gái nhỏ.
Thân hình Tần Tình cứng đờ, chỉ cảm thấy da gà đều nổi lên khắp người.
Hô hấp nóng rực càng lúc càng gần........
Nóng kinh khủng.
Không biết như thế nào khiến cho Tần Tình nghĩ tới con thỏ đang chuẩn bị thả vào trong nồi nước sôi để hấp chín.