Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 59: Chương 59: Chương 42




Ba người trở lại lớp học, chỉ còn cách tiết thứ nhất của buổi chiều khoảng 10 phút.

Lúc đó giáo viên tiết đầu còn chưa vào lớp, các học sinh trong lớp còn chưa đến đầy đủ.

Trong lớp học trước tiết còn có chút ồn ào, chẳng qua tất cả mọi người nhìn thấy Văn giáo bá của bọn họ cầm theo cây chổi đi vào cửa lớp học, trong nháy mắt liền tắt tiếng.

Cả lớp yên tĩnh vài giây, người có phản ứng đầu tiên chính là ủy viên trực nhật ban sáu. Ngôn Tình Hài

Hắn túm lấy tay áo bạn ngồi cùng bàn một trận ——

“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào* —— sao lại thế này?? Tớ rõ ràng không có phân công Dục ca trực nhật........... Đây là tiểu nhân nào muốn hãm hại tớ?!”

*Ngọa tào: theo Tiếng Việt là ĐM

Bạn ngồi cùng bàn với hắn còn chưa kịp nói một câu trấn an, liền cảm giác được có một bóng ma từ trên đỉnh đầu phủ xuống.

Bạn ngồi cùng bàn trầm mặc hai giây, gặp tai họa đến vợ chồng cũng phải cạch mặt nhau, mặt không chút biểu tình mà gạt tay của ủy viên trực nhật, đồng thời xê dịch ghế sang bên cạnh —— để cho thấy hắn quyết tâm phân rõ giới hạn.

Văn Dục Phong đứng bên cạnh bàn hai người không biết vài giây vừa rồi trong lòng bọn họ trải qua quá trình liều chết đấu tranh như thế nào, chỉ trầm giọng nói:

“Bắt đầu tuần sau, phân công tôi vào tổ vệ sinh với Tần Tình để trực nhật.”

Nghe trong lời nói của Văn Dục Phong như có như không ý cười, ủy viên trực nhật dại ra một lát, theo bản năng nói: “Dục ca như thế nào đột nhiên phải trực nhật?”

Hỏi xong thì ủy viên trực nhật mới thấy hối hận ——

Hắn đã ăn gan hùm mật gấu sao?

Bằng không sao lại dám nói ra loại câu hỏi nghi ngờ này??

May mắn là tâm tình của nam sinh xác thực lúc này rất vui vẻ.

Đối với vấn đề này, hắn cũng nhẹ hạ mi mắt, khóe môi hơi cong lên ——

“Có người dạy tôi 'giữ vệ sinh lớp là vinh dự, mỗi người phải có trách nhiệm', tôi cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý.”

Lớp học ngay lúc này đang rất yên lặng, các bạn học đối với những lời này và từ “cô ấy” là chỉ ai, một loại không cần nói cũng biết ăn ý.

“...........”

Nhìn qua vị trí của Tần Tình, chỉ là đương sự không cảm nhận được những ánh mắt sôi nổi kia hướng tới mình.

...............

Văn Dục Phong xin Thẩm Lương chuyển chỗ ngồi, tuy rằng với danh nghĩa để “Tần Tình phụ đạo”, nhưng thật tâm là không có một chút ý tứ nghiêm túc học tập.

Thẳng tới chiều nay, có một việc khiến cho hắn hoàn toàn thay đổi.

Hôm nay yêu cầu toàn trường tự học cuối tuần, Văn Dục Phong đã không đến đúng giờ, mà chậm một tiết tự học.

Thời điểm hắn đi vào trong lớp học, theo bản năng nhìn về phía cuối lớp.

Sau đó trên khuôn mặt thanh tuấn đang mỉn cười liền đình trệ.

Vài giây sau, Lý Hưởng đang ghé trên bàn học chơi di động đến vui vẻ bỗng nhiên cảm giác được hàn ý lành lạnh từ phía sau lưng bò đi lên.

Hắn theo bản năng thẳng sống lưng, đứng lên.

Tập trung nhìn lại, người đứng trước mặt hắn quả nhiên là Văn Dục Phong.

“Dục ca.”

Lý Hưởng không biết vì sao sắc mặt nam sinh này khó coi, nhưng biết trước hết chịu thua tại thời điểm này tuyệt đối là một lựa chọn tốt.

Mặt của Văn Dục Phong không chút biểu tình: “Cô ấy đâu?”

“........”

Lý Hưởng ngây ngốc một chút liền phản ứng lại.

“Hai phút trước khi vào tiết học, hình như có một học sinh ở ban bảy đưa tới tờ giấy cho bạn học mới, tớ thấy bạn học mới nhìn nó một hồi lâu, còn viết rất lâu, vừa hết tiết liền đã viết xong và cầm tờ giấy chạy đi, hẳn là đi tìm —— ngao........”

Lý Hưởng còn chưa nói xong, liền gào lên.

Sau khi gào xong hắn theo bản năng trừng mắt người ngồi bên phải mình, hung tợn trừng Triệu Tử Duệ một phen.

Triệu Tử Duệ cho hắn một ánh mắt “Tự cầu nhiều phúc“.

Đến giờ phút này, Lý Hưởng đột nhiên nhớ tới chính mình mới vừa nói những gì.

“.......”

Mồ hôi lạnh trên người hắn toát ra chảy xuống dưới.

Văn Dục Phong nghe xong toàn bộ, cuối cùng mặt không chút biểu tình nhìn hai người một cái, liền quay đầu đi.

Hắn chậm rãi ngồi xuống bàn học.

Không biết có phải do Tần Tình đi quá vội vàng hay không, chính giữa bàn học bày ra rất nhiều giấy nháp màu xanh.

Trên mặt giấy đều có những chữ viết màu đen tinh tế.

........ giấy nháp màu xanh.

Dưới đáy lòng của Văn Dục Phong cười lạnh.

Trên thực tế, từ lúc đầu tuần, hắn liền phát hiện Lâm Văn Thao kia luôn gửi giấy cho Tần Tình.

Tần suất không tính là nhiều, nhưng ít nhất một chuyến là gửi hai ba tờ.

—— chẳng qua hắn chưa bao giờ biết, thì ra mỗi lần cô gái nhỏ đều đặc biết chạy tới trả lời lại?

“........”

Nghĩ đến chuyện này, đôi mắt đen của nam sinh liền trầm xuống.

—— hắn còn chưa cùng cô gái nhỏ của hắn viết thư từ, hai người này đã thực hiện trước??

Mang theo áp suất thấp đầy người, Văn Dục Phong trở lại vị trí, còn Lý Hưởng bị dọa đến nuốt nước miếng, nhìn chăm chú.

Hắn ngồi thẳng tắp tại chỗ đến ba phút, cũng chưa chờ được thân ảnh Tần Tình xuất hiện trước cửa lớp học.

Ba phút đi qua, nội tâm trống trải không biết đã đấu tranh dữ dội một trận đến trời đất xoay chuyển, lúc sau tầm mắt nam sinh rốt cuộc cũng thu hồi, thong thả nhìn xuống đống giấy màu xanh trên bàn.

........... Liền xem một cái.

Văn Dục Phong tự nói như vậy với chính mình.

Sau đó hắn nhìn một phút.

Một phút sau, mặt Văn Dục Phong càng không chút biểu tình mà xoay trở về.

——

Xem không hiểu.

- ---------------------

Tác giả có lời mún nói:

Dục ca:......... Thương lòng tự tôn.

...........................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.