Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 158: Chương 158: Chương 83




Cuối tháng, Tần Tình kết thúc mọi chuyện ở trường, cùng Văn Dục Phong trở về Thanh Thành.

Toàn bộ hành lý đã đóng gói đều được Văn Dục Phong gửi về nhà Tần Tình còn chưa kết thúc thời hạn thuê, Tần Tình thu dọn đơn giản liền lôi kéo Văn Dục Phong rời khỏi phòng thuê.

“Trưa nay không cần về nhà ăn cơm sao?”

Văn Dục Phong lo lắng hỏi.

“Không.” Tần Tình cười đến mức đôi mắt đều cong thành hình trăng khuyết: “Em đã nói với gia đình là buổi chiều mới về tới Thanh Thành.”

“......To gan.” Văn Dục Phong cười nhẹ: “Vậy cũng tốt. Sau khi ăn cơm trưa xong thì cùng anh đi mua quà đi?”

Tần Tình sửng sốt: “Quà?”

“.......”

Văn Dục Phong không vội vã nói tiếp, từ trên ghế lái xoay người sang, nhìn Tần Tình chăm chú.

“Nhìn đường, đừng nhìn em.” Tần Tình theo bản năng mở miệng, ánh mắt cô cũng khẽ động: “A, không phải là anh muốn mua quà.......để tới nhà em chứ?”

Bị Tần Tình hờn dỗi, Văn Dục Phong đành phải thu hồi tầm mắt lại, nhìn thẳng phía trước rồi đáp nhẹ.

“Ân.”

Sau hai giây, anh liếc nhìn kính chiếu hậu bên ngoài xe, môi mỏng cong lên: “Nếu không?”

“Anh định chọn quà ra mắt.....”

Tần Tình nghĩ tới khả năng Lê Tĩnh Hà tỏ thái độ phản đối, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Cô vươn tay xoa xoa trán: “Chuyện này thật sự rất quan trọng, để em nghĩ lại.”

“Bà nội có đặc biệt thích gì không?”

Tần Tình nhớ tới phản ứng của bà nội khi bênh vực Văn Dục Phong trước mặt mẹ, không khỏi khẽ cười lên: “Anh, tính không? Em thấy bà nội đặc biệt vừa lòng với anh từ lâu rồi, có vẻ như bà hận không thể để anh làm cháu nội bà mới tốt.”

Văn Dục Phong nhìn phía trước, biểu tình bất động, ngữ khí bình tĩnh:

“Cháu rể và cháu trai không có gì khác biệt.”

“.......” Tần Tình bị nghẹn một chút, sau đó mới không nhịn được nhỏ giọng phản đối: “Khác biệt lớn ấy chứ.”

Sau đó cô liền ngẩng đầu cẩn thận suy nghĩ một lát, mở miệng: “Những năm trước em luôn cảm thấy bà nội là một người phụ nữ trẻ nghệ thuật, thích đọc sách đọc báo, cũng trồng đủ loại hoa cỏ. Bất quá hiện tại......”

“Hiện tại làm sao vậy?”

Tần Tình nhịn không được cười: “Tốc độ bà nội cập nhập thời đại thông tin quá nhanh, những từ ngữ trên mạng bà còn dùng thuần thục hơn em. Bình thường bà cũng không có ở nhà đọc sách, thường đi dạo với những người bà cùng tuổi. Cho nên hiện tại bà nội thích cái gì, em cũng không rõ lắm.”

Tâm tình Văn Dục Phong có chút thay đổi, liền quyết định, sau đó nghiêng đầu sang ——

“Còn chú thì sao?”

Tần Tình hơi nhíu mày: “Ông ấy rất thích chơi cờ vây, bất quá theo như em quan sát thì đa số ông ấy dành nhiều thời gian xem các chương trình bóng đá khi ở nhà........ còn cái bàn cờ kia để ở phòng chứa đồ không biết đã bám mấy tầng bụi rồi.”

Nói tới chuyện này, Tần Tình ngước mắt nhìn: “Anh sẽ chơi cờ sao?”

“......”

Văn Dục Phong bật cười: “Cờ năm quân tình không?”

Tần Tình: “.......”

Nhìn thấy khuôn mặt Tần Tình dần nhăn lại, Văn Dục Phong cười trấn an: “Đừng lo lắng.”

Thần sắc Tần Tình buông lỏng, vui đùa nói: “.......Đến lúc đó ba em mời anh đánh một ván cờ, sau đó anh liền lấy cờ năm quân ra —— tưởng tượng tới cảnh này em có thể không lo lắng sao.”

“Vậy không bằng em về nhà trước đem bàn cờ trong phòng chứa đồ hủy thi diệt tích?”

“......Cũng không phải không thể.”

Tần Tình nghiêm túc tính toán phương án này khả thi như thế nào, biểu tình của Văn Dục Phong liền bất đắc dĩ.

“Em cứ vậy mà không tin tưởng anh?”

“Là do chính anh nói anh chỉ biết chơi cờ năm quân.”

“....Quy tắc cờ vây ít nhiều anh cũng học qua một ít.” Văn Dục Phong buông tiếng thở dài, nhìn Tần Tình bằng ánh mắt tủi thân: “Huống chi, không tính anh sẽ thắng, mà là sẽ luôn thua.”

“Anh nghĩ kỹ nha, ba em rất ghét bị nịnh nọt.”

“Vậy anh sẽ tranh thủ thua không quá khó coi.”

“.....Được, chủ đề tiếp.”

“Chờ một chút.” Văn Dục Phong hơi nhíu mày, đánh gãy lời nói của Tần Tình.

Tần Tình hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Văn Dục Phong không vội trả lời, chỉ đánh tay lái sang bên phải, sắc mặt nghiêm túc đem xe đậu vào một bãi đậu xe ở phía trước gần đó.

Sau đó anh lấy điện thoại ra.

Toàn bộ quá trình Tần Tình đều ngơ ngác nhìn, cho tới khi cô nhìn thấy Văn Dục Phong bấm vào mục ghi chú trong điện thoại, các mục ghi chú được sắp xếp rất hợp lý.

“Chắc chắn là như vậy.”

“......A?”

Văn Dục Phong ngước nhìn: “Sở thích uống rượu và hút thuốc của chú như thế nào?”

Tần Tình: “........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.