Editor: Sa Hạ
Trưởng phòng ngủ cùng tam cô nương đều cảm thấy không yên tâm, trước sau nhìn chằm chằm Tần Tình, Tần Tình cũng 'không phụ sự kỳ vọng' mà quay cuồng lăn lộn vài vòng; lão nhị thấy không có chuyện gì liền nhàm chán dựa vào ghế nhìn những vị khách lui tới trong quán bar.
Tiếp tục giằng co như vậy trong năm phút, đôi mắt lão nhị rất nhanh liền mở không nổi, thở dài quay lại, ủ rũ cụp đuôi.
“Những anh chàng đẹp trai chất lượng đêm nay không được rồi, ngoài trừ người tớ biết đã rời đi, những người còn lại đều mới tới, không một ai có thể nhìn thấy........”
Trưởng phòng nghe vậy, đem Tần Tình đỡ dậy, lơ đãng nhìn ra cửa:
“Đại khái đêm nay cậu......”
Lời nói cô dừng lại, sau đó ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một phương hướng: “Lão nhị......Hiện tại thẩm mỹ của cậu có phải quá nghiêm khắc đến mức biến thái rồi hay không? Người như vậy còn nhìn không vừa mắt, còn muốn lên trời luôn sao?”
“A?”
Lão nhị nghe xong lời này liền quay mặt lại.
Cô đang dựa người trên sô pha lưng liền cứng đờ ra vài giây, sau đó không đè nén được biểu tình đang kích động ——
“Ôi chao —— gặp phải một cực phẩm như vậy, a a a tam cô nương mau giữ chặt tới lại, không thôi tớ không màng hình tượng mà nhào tới đó mất!”
“Giá trị nhan sắc này thật sao nha, ở trong trường chúng ta cũng có thể được xem là hotboy rồi.”
Tam cô nương đánh giá thật kỹ, sau đó nhìn về phía lão nhị với vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu nhào tới đi, chỉ cần không quay lại bàn chúng ta sau khi bị đá văng là được.”
Loại chuyện hoa si này phải cần có đồng minh thì mới high được, vừa thấy tam cô nương tạt cho một gáo nước lạnh, lão nhị liền héo rũ lùi trở về.
“Làm sao mà 'cũng có thể' được chứ, rõ ràng là một sự nghiền áp.......Quên đi, cực phẩm như vậy cũng không tới lượt tớ có thể mơ ước, đứng từ xa ngắm đã mắt cũng tốt......”
“Khó có được cậu tự hiểu lấy mình như vậy.” Tam cô nương trêu đùa.
Trưởng phòng ngồi một bên trước sau đều trầm mặc thì đột nhiên mở miệng.
“Tớ cảm thấy cậu.........Nói không chừng còn có chút hy vọng?”
“A? Vì sao?” Lão nhị vội vàng ngẩng đầu.
“.......” Trưởng phòng thu hồi tầm mắt, nâng cằm ra hiệu hướng về quầy bar gần cửa.
“Vị cực phẩm kia của cậu, vừa mới ở quán bar bên kia xoay nửa vòng, hiện tại đã đến đây.”
Như là sợ lão nhị không kích động, cô liền tạm dừng một lát rồi bổ sung: “Hơn nữa hình như là đến bàn của chúng ta.”
“??!!”
“.....Tới đây.” Trưởng phòng đè thấp âm thanh, lão nhị đè xuống sự kích động.
Trưởng phòng vừa dứt lời, một bóng đen thon dài bị ánh đèn mơ hồ kéo đến bao phủ trên bàn bọn họ.
Nam sinh thu hút một đám người khác phái trong quán bar ngừng lại trước bàn bọn họ, biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặt thanh tuấn.
Nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến cô gái nhỏ đang gục trên bàn, cảm xúc lạnh lẽo trong đôi mắt đen kia đột nhiên liền mềm mại xuống.
Tâm trạng lo lắng suốt dọc đường rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nam sinh nghiêng tầm mắt đi, đảo qua ba nữ sinh còn đứng ì bên cạnh bàn.
“Các cô là.......bạn học Tần Tình?”
Ba người nghe người kia gọi tên Tần Tình, không khỏi kinh ngạc nhìn nhau.
“Đúng vậy.” Ba người sôi nổi gật đầu: “Anh là......”
Chỉ là không đợi các cô hỏi xong, Tần Tình vẫn luôn nằm gục trên bàn dường như cảm nhận được điều gì.
Cô mơ mơ màng màng từ trên bàn ngồi dậy.
“Tớ đây là.......Ở đâu đây...........”
Không đợi ba người bạn cùng phòng trả lời, Tần Tình đã nhíu mày ngẩng mặt nhìn lên ——
“......Ai đang cản ánh sáng?”
Văn Dục Phong rũ mắt, tâm tình vừa phứt tạp vừa bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
“A......”
Tần Tình nheo đôi mắt lại, giống như không nhìn thấy rõ người dưới ánh đèn.
Cô chầm chậm chống đỡ mặt bàn đứng thẳng người lên, điểm mũi chân hướng lại gần nam sinh: “Anh lớn lên........Có chút quen mắt.........”
Nam sinh thở dài.
Không biết có phải do ảo giác hay không, ba người đều cảm thấy tiếng thở dài này giống như một chút rung động không thể nhận ra.
Rất nhanh anh liền nhếch môi lên, những cảm xúc khổ sở phức tạp cũng dần tan biến. Nam sinh nhìn cô gái nhỏ rồi bật cười khẽ.
“Em đã quên anh rồi sao?”
Chân mày Tần Tình càng nhíu chặt hơn: “Em.......Anh đừng động loạn.....”
“Chóng mặt sao?”
Nghe vậy, Văn Dục Phong liền duỗi tay đỡ lấy cô gái nhỏ, cau mày lo lắng hỏi:
“Anh làm em......chóng mặt.” Tần Tình mơ mơ màng màng lắc lắc đầu.
Chân của cô mềm nhũn thiếu chút nữa đập xuống bàn.
Văn Dục Phong phản ứng kịp thời, ôm người bế bổng lên.
Anh cau mày nhìn về phía ba người bạn cùng phòng của Tần Tình: “Cô ấy đã uống bao nhiêu?”
“.......Nửa ly.” Tam cô nương đem chứng cứ cầm lên trên tay: “Trời đất chứng giám —— đúng nửa ly. Ngoại trừ nửa ly này, một giọt cũng không uống thêm.”
“......”
Văn Dục Phong bất đắc dĩ nhìn về phía cô gái nhỏ trong ngực mình.
Lúc này Tần Tình càng say nặng hơn, khuôn mặt nhỏ càng nhăn chặt hơn nữa.
“Em đau đầu quá..........Khó chịu.......”
“Để anh đưa em về được không, Điềm Điềm?”
“Không......Đừng cử động..........”
“Anh bế em, được không?”
“......” Cô gái nhỏ dựa vào trong ngực anh trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt mở to tròn, nhìn anh do dự: “Không, anh không được khiêng em.......”
Văn Dục Phong liền sửng sốt.
Một lát sau anh liền bật cười, duỗi tay xoa xoa mái tóc dài của cô gái nhỏ.
“Được, không khiêng, anh ôm Điềm Điềm trở về.”
..................