Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 17: Chương 17: Chương 18




Ngủ ngon.

Edit: Chocopieyogurt

Trong quán rượu đêm ồn ào, tất cả mọi âm thanh đều lắng xuống.

Tiếng người huyên náo ngừng lại.

Bước chân hỗn loạn như giẫm lên thảm tiêu âm.

Âm thanh cũng giống như pháo bị ngâm vào trong nước, hoàn toàn ngưng bặt.

Mà trong tất cả những tiếng động bị dập tắt đó, một tiếng thình thịch vang lên từ trong lồng ngực, từng chút từng chút vọng thật mạnh vào màng nhĩ Mạnh Sơ Vũ.

Cho đến khi người phục vụ mang theo hòm thuốc cấp cứu vội vàng chạy tới, lớn tiếng hô câu gì đó, đôi tai chìm trong tiếng tim đập của Mạnh Sơ Vũ mới hở ra một khoảng trống.

Thanh âm xa xôi này lại tuôn ra như dời sông lấp biển.

Đôi tay Mạnh Sơ Vũ để trên bả vai Chu Tuyển khẽ buông lỏng, nhanh chóng đứng dậy từ trên người anh, chừa chỗ cho người phục vụ, tránh ra vài bước đứng ở phía xa xa.

Thấy người phục vụ kéo ra một cuộn băng vải, ngồi xổm xuống cầm máu miệng vết thương của Chu Tuyển.

Thấy Chu Tuyển vẫn lười biếng dựa vào ghế sô pha như cũ nhìn cô, đầu ngón tay hờ hững phủ lên chiếc khăn lụa.

Nghe giọng hát còn đang tiếp tục giữa quán bar, một câu “ I think I've gota crush on you” không biết trúng vào hồng tâm ai.

*

Không phải Mạnh Sơ Vũ chưa từng thấy qua hỗn loạn trong quán bar, nhưng đứng ngoài quan sát với tự mình trải qua rốt cuộc không giống nhau, trong cảnh hỗn loạn thật sự không có manh mối nào rõ ràng.

Cuối cùng nghe nói có người báo cảnh sát, người đàn ông đi với Chu Tuyển cùng Trần Hạnh và Đường Huyên Huyên đến đồn công an viết biên bản.

Mạnh Sơ Vũ chỉ đủ lo lắng cho Chu Tuyển, đợi người phục vụ sơ cứu vết thương cho anh xong, lại lôi anh ra khỏi quán bar, lên chiếc xe Trần Hạnh để lại, định đến bệnh viện gần đây.

Ghế sau của Panamera không rộng rãi cho lắm, Mạnh Sơ Vũ mở cửa xe ghế phó lái cho Chu Tuyển, đợi anh ngồi ổn định thì lại vòng qua ghế lái.

Thấy Chu Tuyển dựa đầu lên ghế nhắm mắt. trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, Mạnh Sơ Vũ nhỏ giọng hỏi: “Rất khó chịu sao?”

Chu Tuyển hé mắt nhìn một cái.

Mạnh Sơ Vũ còn tưởng rằng anh sẽ nói “Chảy máu nhiều như vậy chẳng lẽ còn có thể thoải mái sao”, kết quả chỉ nghe anh khàn giọng trả lời “Vẫn ổn“.

Câu “Vẫn ổn” này vào tai Mạnh Sơ Vũ, so với “Không thoải mái” thì còn khó chịu hơn.

Mạnh Sơ Vũ mím môi, không nói lời nào cài dây an toàn, mau chóng khởi động xe.

Đến lúc nhấn ga mới phát hiện, trước người Chu Tuyển trống trơn.

“An toàn...” Cô nói được một nửa thì mở dây an toàn của mình, rướn người sang, khó khăn kéo dây an toàn bên hông Chu Tuyển.

Tựa hồ là cảm giác được cô đến gần, Chu Tuyển cúi đầu nhìn.

Vừa động, cằm không thể tránh né được mà nhẹ nhàng cọ qua đỉnh đầu cô.

Da đầu đột nhiên bắt đầu ngưa ngứa. Mạnh Sơ Vũ ngừng thở một lát, động tác lôi kéo nhanh hơn một chút.

Lạch cạch một tiếng, dây an toàn được cài xong, Mạnh Sơ Vũ ngồi lại, từ từ nhẹ nhàng thở ra hơi thở vừa nãy.

*

Ở bệnh viện, xử lý xong miệng vết thương cho Chu Tuyển thì đã gần rạng sáng.

Ra khỏi bệnh viện, Mạnh Sơ Vũ nhận được điện thoại của Trần Hạnh, nghe nói các cô viết xong biên bản thì người đinh tán và người mặc áo khoác thừa nhận đã cùng nhau đánh thuốc mê___ một người dây dưa bắt chuyện, một người thừa dịp chuẩn bị, nhưng kiên trì tỏ vẻ mình chỉ là đùa giỡn, cũng chưa có ý tiến thêm một bước nữa.

Kết quả cụ thể còn phải đợi cánh sát đối chiếu với báo cáo kiểm nghiệm thuốc mê rồi mới nói tiếp, có điều vì không có gây thương tích thực tế cho các cô, nên đoán chừng cuối cùng có lẽ là bồi thường cho xong việc.

Mạnh Sơ Vũ nghe xong đống chuyện lung tung này, lại nhìn nhìn Chu Tuyển, trong lòng càng phiền.

Mấy ngày hôm trước cô còn đang suy nghĩ, tại sao đến phiên cô chỉ có mở đầu anh hùng cứu mỹ nhân chứ không có kết cục anh hùng cứu mỹ nhân.

Hiện tại mở đầu hay kết cục gì cũng có, cô lại hối hận.

Mặc dù theo lời bác sĩ cấp cứu, vết thương của Chu Tuyển chỉ ở mức độ “rất nhẹ”, nhưng không thể tránh khỏi bị uốn ván, phải khâu lại, sau đó phải uống thuốc, chăm sóc, thay thuốc, cắt chỉ.

Một đường từ bệnh viện về Vọng Giang phủ, toàn bộ quãng đườngg Mạnh Sơ Vũ giống như cải trắng héo úa không rên một tiếng, cho đến khi đỗ xe vào tầng hầm của tiểu khu, trước khi phải tạm biệt, mỡi nhịn không được thở dài với Chu Tuyển.

“Người không biết còn tưởng rằng tôi mới vừa chuẩn đoán ra giai đoạn cuối.” Chu Tuyển nhắm mắt một đường lúc này cuối cùng mới mở ra mà nói một câu.

Mạnh Sơ Vũ nghẹn lại: “ Do tôi chưa từng bị thương thế này trước đây nên nhìn có chút sợ không được sao...”

Thấy Chu Tuyển không nói tiếp, cô lại tiếp tục tự mình phát sầu: “Tay phải còn ổn chứ, bây giờ anh thấy thế nào, có đau không, có ảnh hưởng sinh hoạt bình thường không?”

“Cái gì là sinh hoạt bình thường.”

“Chính là anh lát nữa lên nhà phải tắm rửa, thay quần áo, vân vân.”

“Tôi muốn nói có ảnh hưởng thì cô tính làm sao đây?”

“Tôi...”

“Vậy cô hỏi làm gì.” Chu Tuyển liếc nhìn cô một cái, cởi dây an toàn.

Mạnh Sơ Vũ vội xuống xe giúp anh mở cửa, vừa giải thích: “Ý tôi là nếu có ảnh hưởng, nếu không thì gọi trợ lý Nhậm tới chăm sóc anh?”

“Hơn nửa đêm rồi, người ta không ngủ sao?”

“Thật ra tôi có thể không ngủ, nhưng tôi thật sự không tiện cho lắm...” Mạnh Sơ Vũ nhìn nhìn anh, “Nếu tôi là đàn ông, xảy ra chuyện thế này tôi khẳng định sẽ bên cạnh chăm sóc anh hai mươi tư giờ.”

Một tiếng cười vọng ra từ xoang mũi Chu Tuyển, anh đi về phía thang máy.

Mạnh Sơ Vũ nhìn theo bóng dáng anh vài giây, lại vội vàng theo sau, gọi một tiếng: “Chu Tuyển.”

Chu Tuyển dừng bước, quay đầu lại, nhướng mi: “Muốn nói cảm ơn thì khỏi.”

Câu “Cảm ơn” đến bên miệng Mạnh Sơ Vũ thì bị dội trở về.

Nghĩ thầm, hai chữ này thật sự quá nhẹ, đối với mình thì giống như là giảm bớt gánh nặng, còn đối với Chu Tuyển một chút hữu ích cũng không có.

Quả thật nói so với không nói thì càng thiếu thành ý.

Mạnh Sơ Vũ nhăn mặt: “Ai bảo tôi muốn nói cảm ơn chứ.”

“Nếu không thì?”

“Tôi muốn nói...” Mạnh Sơ Vũ nhanh chóng động não, không quá thoải mái đưa hai tay ra sau, giương mắt nhìn anh nói, “Ngủ ngon___.”

Đuôi lông mày Chu Tuyển nhướng lên.

Không đợi anh có phản ứng, Mạnh Sơ Vũ đã xoay người, vội vàng chui vào trong xe, quay đầu xe lái đi mất.

*

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Sơ Vũ theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy, trở mình muốn tiếp tục nhắm mắt một chút nữa thì liếc mắt thấy Trần Hạnh nằm trên chiếc gối bên cạnh, chuyện trắc trở tối hôm qua lại ùa về trong đầu cô như một bộ phim điện ảnh.

Tối hôm qua Trần Hạnh còn về nhà muộn hơn cô, sau khi về thì mệt không nói nổi lời nào, tẩy trang tắm rửa xong liền đi ngủ.

Hai người đến bây giờ cũng chưa có nói qua nửa câu.

Nghĩ như vậy bỗng dưng Mạnh Sơ Vũ có chút khó ngủ, nhoài người về phía tủ đầu giường cầm điện thoại.

Trong đầu còn chưa nghĩ đến muốn nòi gì, tay đã mở khung trò chuyện với Chu Tuyển ra.

Con trỏ nhấp nháy, Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm khung trò chuyện, cứ cảm thấy nên ân cần thăm hỏi một câu, nhưng lại không biết mở miệng sao cho thích hợp.

Kéo lên trên, trước mắt toàn là “Chu tổng” và “Anh” (2), tin nhắn lúc trước toàn là nói chuyện công việc.

Phía sau nhiều tin nhắn giải quyết công việc như vậy nói tiếp cái gì cũng cảm thấy không phù hợp cho lắm, Mạnh Sơ Vũ gõ vài chữ rồi xóa, cuối cùng đặt điện thoại xuống.

Trần Hạnh bên cạnh ngáp dài quay đầu qua: “Mới sáng sớm gửi tin nhắn cho ai thế?”

“Không có gửi mà,“ Mạnh Sơ Vũ lắc đầu, “Tớ chỉ xem giờ thôi.”

“Ồ, xem giờ cũng cần mở khung trò chuyện với Chu Tuyển, nhập mấy chữ rồi xóa hả.”

“....”

Thế này mà còn bị bẫy sao?

Mạnh Sơ Vũ không nói gì liếc nửa con mắt:“Sao cậu có thị lực giống anh ta thế? Các người đều tốt nghiệp trường cảnh sát đấy à?”

“Hở?” Trên mặt Trần Hạnh lộ ra vẻ thích thú, “Cậu khen tớ thị lực tốt thì cứ khoe đi, tại sao còn phải khen cả Chu Tuyển vào cùng?”

“Cậu nghĩ cho rõ ràng đi, tớ đang khen bọn cậu chắc? Tớ đang mắng các cậu đấy.”

“Là mắng hay khen không quan trọng, quan trọng là cậu sáng sớm vừa mới mở mắt ba câu đã không rời nổi người ta.” Trần Hạnh đảo mắt nhìn cô, xuống giường đi vệ sinh.

Mạnh Sơ Vũ cũng ngồi dậy, nói với bên kia phòng tắm: “Tớ không phải nghĩ lại chuyện tối qua nên sợ sao, lại nghĩ đến anh ta nữa.”

“Vậy tớ cũng sợ nè, nhưng tớ không nghĩ giống cậu, tớ chỉ nghĩ muốn vặt đầu hai tên ngốc kia xuống.”

“Quả thật...” Cuối cùng cũng có thể đưa ra kết luận với chị em của mình, Mạnh Sơ Vũ một chút cũng không nhịn nổi, “Xấu xí ngu ngốc! Đồ đàn ông bại hoại! Cặn bã xã hội!”

Trần Hạnh tiếp lời: “Thiên lôi đánh xuống! Không được chết tử tế!”

Đề tài quay quanh Chu Tuyển bị lệch xa, hai người cùng chung mối thù mắng đã đời một trận, nỗi sợ hãi sau khi mắng chửi cũng mất đi một nửa.

Mạnh Sơ Vũ dừng lại thì nhớ đến Đường Huyên Huyên, nghĩ cô và Trần Hạnh coi như cũng ổn, nhưng cô gái nhỏ kia lần đầu tiên đến quán rượu chắc chắn đã bị dọa đến choáng váng, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi cô rời giường chưa, đang làm gì.

Đường Huyên Huyên trả lời lại sau mấy giây: “QAQ em dậy rồi, tỉnh lại không ngủ được nữa, đang viết một đoạn gửi Chu tổng.”

Mạnh Sơ Vũ: “?”

Đường Huyên Huyên gởi đến một ảnh chụp màn hình, Mạnh Sơ Vũ quét mắt qua khung chữ nền màu xanh.

Thấy cô hỏi thăm vết thương của Chu Tuyển, sau đó biểu đạt ý xin lỗi vì gây phiền phức cho anh tối hôm qua, hơn nữa cam đoan về sau sẽ chú ý, ít đi đến nơi thế này.

Quả nhiên mới rời khỏi vườn trường chưa lâu, mở đầu, thân đoạn, kết đoạn hoàn toàn là mẫu tiêu chuẩn của giấy cam đoan, giữa những hàng chữ tràn ngập hy vọng muốn sống của cấp dưới sau khi rước lấy phiền toái cho cấp trên.

Mạnh Sơ Vũ dở khóc dở cười, lại nhìn về phía khung tin nhắn màu trắng.

Mới sáng sớm, Chu Tuyển vậy mà chỉ mấy phút sau đã trả lời tin nhắn: “Không cần bỏ sở thích giải trí bình thường, việc này trách nhiệm không phải của cô.”

Bàn tay cầm điện thoại của Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng siết chặt.

Kỳ thật lập trường của cô và Đường Huyên Huyên có chút cùng loại, chẳng qua Đường Huyên Huyên thiếu chút kiêng dè, gọn gàng dứt khoát nói ra những lời này với Chu Tuyển, mà cô muốn nói lại không biết nói ra thế nào mà thôi.

Mặc dù Chu Tuyển nói những lời này với Đường Huyên Huyên, nhưng Mạnh Sơ Vũ luôn cảm thấy cô cũng phải nhận được một chút an ủi.

Anh cũng không nói gì mà “Về sau đừng ra ngoài muộn thế này”, “Đừng ăn mặc hở hang thế này.”

Mà là nói “Việc này không phải trách nhiệm của cô.”

Di động rung lên, cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Sơ Vũ.

Đường Huyên Huyên bỗng nhiên gửi đến một biểu cảm cảm động khóc lớn qua: “Trời ơi, tại sao Chu tổng lại tốt thế này chứ!”

Mạnh Sơ Vũ đang gõ chữ muốn nói “Cũng được”, bên kia lại gửi tiếp một câu: “Chị Sơ Vũ, chị nói xem Chu tổng không phải là có chút...”

Mạnh Sơ Vũ: “Có chút?”

Đường Huyên Huyên: “Em chỉ là tùy tiện đoán...Chị đừng cười em đó.”

Mạnh Sơ Vũ: “Em nói đi.”

Đường Huyên Huyên: “Em là muốn nói, anh ấy không phải là có một chút...thích em chứ?”

“???”

Mạnh Sơ Vũ xốc chăn lên xuống giường, hai tay nhanh chóng gõ chữ: “Sao em lại nghĩ ra được thế này?”

Đường Huyên Huyên: “Em chỉ đoán mò thôi...Tối hôm qua em không phải luôn chú ý đến người tới gần chị và Chu tổng sao? Cứ có cảm giác Chu tổng nhìn em mãi? Còn có tối hôm qua sau khi Chu tổng ngăn cản người đàn ông kia, còn dịu dàng như thế hỏi em có sao không...”

Mạnh Sơ Vũ: “Chẳng le không phải anh ấy đang nhìn chị? Không phải dịu dàng với chị?”

Mạnh Sơ Vũ gửi tin nhắn này đi, đọc xong một lần thì lập tức thu hồi.

Đường Huyên Huyên: “Chị Sơ Vũ chị rút tin gì thế?”

Mạnh Sơ Vũ: “Ý của chị là, nơi như quán bar này không khí đặc biệt mờ ám, em thấy ai đều sẽ cảm thấy người đó đang nhìn em, nghe ai nói đều sẽ cảm thấy dịu dàng hơn ngày thường, đây là chuyện hết sức bình thường.”

Đường Huyên Huyên: “Vậy là em nghĩ nhiều rồi! Vẫn ổn vẫn ổn, em đối với Chu tổng giống như đối với ông nội em, ngộ nhỡ anh ấy thích em, em cũng không biết làm sao bây giờ!”

“...”

Mạnh Sơ Vũ trấn an Đường Huyên Huyên hai câu, nghĩ nghĩ lại mở khung trò chuyện Wechat của Chu Tuyển ra, thử thăm dò gửi đi một câu: “Chu tổng, anh tình chưa?”

Một phút đồng hồ trôi qua, không ai trả lời.

Hai phút trôi qua, không ai trả lời.

Mười phút trôi qua, không ai trả lời.

Mạnh Sơ Vũ lại mở khung chat với Đường Huyên Huyên ra: “Chu tổng gửi em tin nhắn cuối cùng là lúc mấy giờ?”

Đường Huyên Huyên: “Bảy phút trước.”

Bảy phút trước ___ Đó không phải là ba phút sau khi cô gửi tin nhắn sau?

Anh ta trả lời tin của Đường Huyên Huyên, không trả lời cô.

Không phải có ý gì với Đường Huyên Huyên thật đấy chứ.

Mạnh Sơ Vũ nhíu mày.

Trần Hạnh từ phòng tắm đi ra, đánh giá ánh mắt cô: “Sao thế?”

Mạnh Sơ Vũ nói việc này với Trần Hạnh.

“Nhìn cậu xem, nhìn cậu xem.” Trần Hạnh nhìn điện thoại cô, “Câu hỏi này vốn chính là vô nghĩ, người ta không tỉnh thì không trả lời cậu được, tỉnh rồi trả lời cậu một câu “Dậy rồi” có ý nghĩa gì? Vấn đề đã không thể phát triển như vậy rồi, cậu còn gọi “Chu tổng”, trông chờ người ta trả lời cậu cái gì?”

“Nếu không thì tớ gọi thế nào”

Trần Hạnh: “Gọi chồng ơi, bảo đảm anh ta lập tức trả lời cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.