Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 22: Chương 22: Chương 23




“Tôi đang trêu anh.”

Edit: Chocopieyogurt

Mạnh Sơ Vũ cực kì đau đớn ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển, nhìn thấy trong mắt anh có một tia dao động nho nhỏ.

Một chốc sau, ánh mắt này lại biến mất, trở lại một con ngươi đen tuyền tĩnh lặng.

Khẩn trương và lo lắng lúc nãy cùng nhau biến đâu mất.

“Tôi thổi thổi ___cho cô?” Chu Tuyển nhấn mạnh hỏi lại một lần.

Hỏi thì là “Tôi thổi thổi cho cô.”

Nghe thấy lại là “Cô còn rất đắc ý nhỉ.”

Trầm mặc nhìn nhau ba giây, Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng rút tay về: “...Nếu anh không thổi thì đừng cầm tay tôi, tôi tự thổi, anh đi bàn công việc với Đàm Tần được rồi.”

Nói xong thì quay lưng đi, thổi một hơi lên lớp thuốc bỏng mát lạnh màu xanh nhạc trên mu bàn tay.

Phía sau im lặng một lát, bỗn nhiên truyền đến tiếng bước chân đang tới gần.

Lấy lùi làm tiến quả thật là pháp bảo giành chiến thắng.

Người xưa quả thật không lừa cô.

Mạnh Sơ Vũ ung dung chờ, một giây sau, trong lòng bàn tay nhiều thêm một tuýp thuốc phỏng,

Chu Tuyển: “Được, cô từ từ thổi, tôi đi làm việc đây.”

“...”

*

“Tớ nói với cậu, lúc ấy tớ không có gương, tớ mà có gương, khẳng định có thể nhìn thấy mặt tớ xanh còn hơn thuốc bỏng trên mu bàn tay tớ nữa!”

Tan làm, ăn cơm tối tắm rửa xong, Mạnh Sơ Vũ nằm bò trên ban công cửa sổ nhà trọ, hầm hừ nói chuyện điện thoại với Trần Hạnh.

Đầu kia điện thoại, Trần Hạnh “chậc” một tiếng: “Không phải, có sao thì tớ cũng không tin đâu, trên thế giới này sao còn có thể có một thẳng nam kiên cường không hiểu phong tình thế chứ?”

“Đương nhiên không có, có cũng sẽ không phải Chu Tuyển! Anh ta chính là nhìn ra tớ diễn với anh ta.” Mạnh Sơ Vũ nói đến đây thì thở dài, “Cho dù tớ đau là diễn, nhưng thay anh ta chắn tai họa là thật, phối hợp chút thì có sao chứ...”

“Chính là thế, nói vậy điều cậu nghe ở góc tường lúc trưa là thật à? Tớ còn đang cảm thấy không chừng Chu Tuyển ở trước mặt bạn bè thì giả vờ, còn giả vờ trước mặt cậu hình như không có ý nghĩa gì, rất nhiều đàn ông không thích giữ thể diện thế đó.”

Mạnh Sơ Vũ không chút nghĩ ngợi lắc lắc đầu: “Mặt nạ của Chu Tuyển không mang tại nơi nhàm chán thế đâu, anh ta cũng không cần dựa vào việc này để giữ thể diện, nếu anh ta là loại đàn ông cấp thấp này tớ còn để ý anh ta sao?”

“Cho nên bây giờ cậu chấp nhận sự thật tàn khốc là người đàn ông cao cấp này không thích cậu?”

“Ừm,“ Mạnh Sơ Vũ hất hất cằm, “Anh ấy không thích tớ, tớ có thể khiến anh ta thích tớ, nếu anh ta đơn giản quá, không phải tớ trực tiếp thất tình sao?”

Đầu kia điện thoại Trần Hạnh trầm tư khoảng mười giây, phát hiện quy luật ngoài ý muốn này không chê vào đâu được.

“Quả thật, nói về vận mệnh thì còn phải phục chị Mạnh của tớ.”

“Chứ còn gì.” Mạnh Sơ Vũ nhàm chán dựa vào bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm ban công tối tăm ở tầng bảy đối diện, nghĩ thầm: “Sao vẫn chưa về...”

Lúc cô bị phỏng thì đã qua thời gian tan ca, sau khi trở lại văn phòng thì nghe Đàm Tần truyền lời, nói Chu tổng cho văn phòng tổng giảm đốc không còn chuyện gì thì về sớm đi.

Ý là bọn họ sẽ thảo luận đến tối, không cần vất vả chờ đợi.

Mạnh Sơ Vũ đầu tiên là bị thương tổn về thể xác, thấy Chu Tuyển vô tình như vậy, tinh thần lại thêm tổn thương, cũng không muốn tăng ca, quẹt thẻ rồi đi mất.

Bây giờ hơn chín giờ, cô rảnh rỗi lại tự bôi thuốc cho mình, muốn ra nhìn thử ban công Chu Tuyển thì phát hiện căn hộ của anh vẫn chưa sáng đèn.

“Chậc, cô gái cậu quả thật thay đổi quá nhanh, mới hai ngày trước còn sợ bản thân thay đổi lòng dạ quá nhanh, hôm nay đã ___” Trần Hạnh bắt chước giọng điệu than vãn của Mạnh Sơ Vũ, “ 'Sao vẫn chưa về nữa' “.

“Không phải là tớ lo bản thân mình buồn lo vô cớ sớm quá sao? Chuyện ngày mai ngày mai lo, hôm nay tớ phải nắm lấy trái tim của anh ta trước.”

Vừa dứt lời, lầu bảy tòa nhà đối diện sáng đèn.

Mạnh sơ Vũ nhìn chằm chằm nơi đó, từ từ đứng thẳng dậy: “Con mồi của tớ đã quay lại.”

“Định thế nào? Đang đêm chén luôn.”

“Như vậy sao được, cậu chưa nghe qua câu “thợ săn chuyên nghiệp thường xuất hiện với dáng vẻ của con mồi sao? Tớ mới không...”

Mạnh Sơ Vũ còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy ban công lầu bảy đối diện bị người mở ra.

Cô đang đứng trước cửa sổ không kịp lui lại, trực tiếp đối diện với Chu Tuyển với khoảng cách bằng một con đường.

Tại sao lại có một người về nhà thì đi thẳng đến ban công.

Lúc này cô sẽ không trở thành biến thái nhìn trộm chứ.

Ý nghĩ lướt qua trong đầu Mạnh Sơ Vũ, sau một giây yên lặng thì di chuyển tầm mắt, một tay cầm điện thoại, tay kia làm động tác mở rộng ngực đi đi lại lại trên ban công.

Trên ban công đối diện, Chu Tuyển bước một bước đến, chậm rãi rũ mắt cầm bình tưới cây, tưới nước cho hoa cỏ trên ban công.

*

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Sơ Vũ tỉnh dậy từ tiếng báo thức, như mọi ngày rời giường rửa mặt ăn sáng, cảm thấy mùa dâu sắp đến, bỏ lại sữa đậu nành vào tủ lạnh không uống, sau đó rời nhà đi làm.

Đợi khi đến công ty, nghe Đường Huyên Huyên hỏi “Chị Sơ Vũ tay chị đỡ hơn chút nào không”, Mạnh sơ Vũ lúc này mới nhớ đến chuyện có chút bất thường trong buổi sáng bình thường này.

Khó trách cô cứ cảm thấy sáng hôm nay cứ thiếu bước gì đó.

Thì ra là cô không nhớ bôi thuốc bỏng.

Nhưng mà__

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn xuống.

Mu bàn tay cô không đau thì cũng thôi đi, tại sao đỏ cũng không đỏ thế?

Tối hôm qua sắp ngủ cô còn suy nghĩ, Chu Tuyển hỏa nhãn kim tinh như vậy, lần sau nếu cô giả vờ đáng thương, tuyệt đối không thể nông nổi làm quá như vậy nữa.

Kết quả bây giờ ngay cả cơ hội “lần sau” cũng mất rồi.

Nhìn nhìn mu bàn tay vừa trắng vừa mềm, tốt đến mức không thể tốt hơn, cô sao còn có thể mượn đề tài để nói nữa.

Thuốc trị bỏng kia của Đàm Tần sao lại hiệu nghiệm thế chứ.

Mạnh Sơ Vũ dằn lòng thở dài, cười đáp Đường Huyên Huyên một câu: “Yên tâm, đã không sao rồi.”

Đường Huyên Huyên thấy Mạnh Sơ Vũ phải chịu tai bay vạ gió này, tới gần nhỏ giọng nói: “Chị Sơ Vũ chị đi theo Chu tổng thật là xui quá, nếu không thì hôm nay em quay lại phòng sát vách kia ngồi nhé, chị cũng đã thay em một tuần rồi.”

“Đừng đừng đừng.” Mạnh Sơ Vũ vội từ chối, thấy vẻ mặt thắc mắc của Đường Huyên Huyên, cũng khó nói cô ây bây giờ muốn đến chỗ Chu Tuyển thì có bao nhiêu điều không may, “Gần đây phải điều chỉnh cơ cấu tổ chức và nhân sự, còn có chuyện về hiệu suất chị cũng phải tham gia, ngồi chỗ đó tiện hơn.”

“Được ạ, lúc nào cần em ngồi chị cứ nói với em nha.”

Mạnh Sơ Vũ ra hiệu “OK” với Đường Huyên Huyên, cầm máy tính bản và tài liệu đi đến đối diện.

*

Tới gần tổng kết quý ba, trong lòng Mạnh Sơ Vũ muốn nắm được Chu Tuyển, nhưng chuyện trong tay phải làm cũng thật sự quá nhiều.

Cả ngày cô và các trưởng phòng phải tranh thủ thời gian bàn vấn đề về hiệu suất, giải đáp thắc mắc cho những người cũ muốn tranh công thể hiện với Chu Tuyển. Họ đều là những tiền bối có trình độ cao hơn cô, cô cũng không thể qua quít, ngay cả đi vệ sinh cũng phải tận dụn thời gian, không có đi Chu Tuấn vẽ vời cảm giác tồn tại, chỉ có thể bận rộn cùng hắn xuyên qua vách kính, càng không có cách nào đến trước mặt Chu Tuyển bày ra cảm giác tồn tại, chỉ có thể bận rộn cùng anh xuyên qua một vách tường.

Tới chạng chạng, Mạnh Sơ Vũ cuối cùng cũng rảnh rỗi một chút, sợ lát nữa lại có trưởng phòng tìm tới, thừa dịp có thời gian tranh thủ đi vệ sinh.

Vừa vào cửa thì đúng lúc gặp Đường Huyên Huyên ôm bụng đi ra.

“Đây là sao thế, đau bụng đi ngoài hay là đau bụng tới tháng?” Mạnh Sơ Vũ giữ người lại.

“Dì cả đột nhiên đến trước...” Khuôn mặt Đường Huyên Huyên trắng bệch vô lực nói.

“Uống thuốc giảm đau chưa?”

“Uống rồi, nhưng mà chưa có tác dụng.”

“Được rồi, bây giờ cũng tan làm rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi, có người đến đón em sao?”

Đường Huyên Huyên méo miệng gật đầu: “Bố em nghe nói em không thoải mái đã đến đón em rồi, nếu để một mình em, ngay cả trạm xe em còn không lết tới nổi. Chị Sơ Vũ, em thật hâm mộ thể chất không đau bụng đến tháng của chị quá.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn theo Đường Huyên Huyên đi ra khỏi nhà vệ sinh, nắm chặt băng vệ sinh đi vào trong, bỗng dừng một chút.

Mạnh Sơ Vũ cô sao có thể nói là người không đau bụng đến tháng chứ?

*

Trên bằn làm việc trong văn phòng, Phùng Nhất Minh mắt thấy Đường Huyên Huyên sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì sắc mặt trắng bệch, trán đầy mô hôi, chống đỡ tắt máy tính tan làm.

Qua một lát, Mạnh Sơ Vũ đi ra sau, sắc mặt cũng trắng hơn vài phần so với lúc đi vào, lưng hơi khom xuống, nhìn giống hệt bộ dáng của Đường Huyên Huyên.

Trong nhà vệ sinh có quỷ hay gì?

Phùng Nhất Minh nghĩ là chuyện của con gái người ta, không hỏi nhiều, nhìn văn phòng tổng giám đống ai cũng đi mất, đứng dậy chào hỏi Mạnh Sơ Vũ, xách túi tan làm.

Đi vào thang máy mở khung trò chuyện với Chu Tuyển trên điện thoại.

Trong phòng cách vách của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ ngồi trước máy tính, một tay ôm bụng một tay lướt chuột xem tài liệu, qua một lát thì mơ hồ cảm thấy một tầm mắt quét qua từ bức tường thủy tinh đối diện.

Mạnh Sơ Vũ giả vờ không thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bàn tay ôm bụng dịch chuyển lên bàn phím đánh vài chữ, sau đó lại nhăn nhó, đưa tay xuống ôm bụn.

Mỗi nếp nhăn giữa hai hàng lông mày đều có vẻ thống khổ, nhưng động tác lại tỏ ta cẩn thận dè dặt.

Năm phút sau, Chu Tuyển đi ra từ văn phòng.

Mạnh Sơ Vũ xóa dòng chữ “Mạnh Sơ Vũ thận trọng, cô có thể” trên màn hình.

“Còn chưa đi?” Chu Tuyển cầm theo áo khóa đứng ở cạnh cửa.

“Tôi...” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhin anh, lộ ra vẻ mặt khó nói, “Đi ngay đây, anh đi trước đi.”

Chu Tuyển nhìn bàn tay lặng lẽ giấu dưới bàn của cô: “Có chuyện cứ nói.”

Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “Tôi không sao đâu.”

“Vậy cô ôm bụng là đang ấp trứng à?”

“....”

“Anh có thể nói chuyện dễ nghe chút không, tôi đau bụng kinh, đau bụng kinh được chưa!” Mạnh Sơ Vũ lộ vẻ mặt xấu hổ.

Chu Tuyển tiến đến: “Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi, nhưng thuốc giảm đau cần thời gian mới có tác dụng, tôi phải chờ có hiệu quả rồi mới đi, nếu không trạm xe tôi cũng không tới được...”

Chu Tuyển nhìn cô hôi lâu, hất hất cằm về phía dưới lầu: “Đưa cô về.”

“Thật à?” Mạnh Sơ Vũ mím môi, hai mắt nhìn anh.

“Giả đó, cô ở đây đợi tiếp đi.”

“Vậy không đợi, không đợi.” Mạnh Sơ Vũ khép máy tính lại, đứng dậy cười cười với anh, “Cảm ơn Chu tổng.”

*

Mạnh Sơ Vũ “thân tàn chí kiên” (2) theo sát Chu Tuyển tới bãi đỗ xe mới phát hiện Nhâm Húc không ở đây.

(2) Thân tàn chí kiên: Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, tàn mà không phế

Nhưng lái xe hôm nay hiển nhiên không thể là “bệnh mỹ nhân” cô được.

Thấy Chu Tuyển mở cửa ghế lại, Mạnh Sơ Vũ hợp lẽ thường lên ghế phó lái.

Lần thứ hai ngồi vị trí này, đã không còn loại cảm giác sợ hãi khi ngồi ghế phụ bên cạnh sếp lần trước nữa.

Mạnh Sơ Vũ vừa lên xe liền chỉnh ghế ngả ra, nhắm mặt lại nghiêng đầu “hấp hối” dựa trên ghế.

“Đai an toàn.” Chu Tuyển nhắc cô một câu.

“Hả?” Mạnh Sơ Vũ chậm rãi mở mắt ra, “Ừ” một tiếng, tay kéo được một nửa thì trượt, dây an toàn cạch một tiếng thu trở về.

Chu Tuyển nghiêng đầu nhìn cô, nghiêng người dựa qua, kéo dây an toàn không nghe lời kia qua, rũ mắt nhìn Mạnh Sơ Vũ phía dưới.

Mạnh Sơ Vũ ngước mắt lên nhìn chằm chằm hầu kết lăn lộn của Chu Tuyển một chốc: “Chu tổng, anh rất khát sao?”

Chu Tuyển không nhanh không chậm gài dây an toàn lại, nhân lúc còn ở phía trên cô: “Cô thấy sao?”

Lạch cạch một tiếng dây được cài lại, Mạnh Sơ Vũ bị giữ trên ghế ngồi, nhìn bóng người trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có chút hối hận vì chỉnh ghế xuống quá thấp.

Tư thế này thì chỗ nào mà cô muốn bắt Chu Tuyển chứ, là cô bị Chu Tuyển bắt thì có.

Mạnh Sơ Vũ không mở đầu hắng hắng giọng: “Tôi cảm thấy...Nếu anh khát thì qua phía sau lấy bình nước, tiện tay lấy cho tôi một bình...”

Chu Tuyển rũ mắt nhìn cô nằm im bất động.

Mạnh Sơ Vũ cảm thấy hô hấp như bị đè nén, có chút không thở nổi, cười gượng đẩy anh ra: “Lấy giúp tôi đi mà, tôi muỗn uống đước...”

“Vậy cô còn đau bụng nữa hay không?” Chu Tuyển nhìn vào mắt cô hỏi.

Mạnh Sơ Vũ nghẹn lại: “Bây giờ hình như không đau nữa.”

“Ồ, thuốc giảm đau có tác dụng?”

Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày.

Mạnh Sơ Vũ muốn nói “đúng vậy”, nhưng nhìn bộ dáng biết hết mọi chuyện của Chu Tuyển, lại sinh ra một cảm giác thất bại.

Được, cô lại bị phát hiện.

Cái gì mà “thợ săn chuyên nghiệp thường xuất hiện với dáng vẻ của con môi” chứ, kế sách này ở trước mặt Chu Tuyển căn bản không thể phát huy tác dụng..

Cô tự nhận chút kinh nghiệm ám muội dư dả cũng chỉ đủ để đối phó với mấy người đàn ông đụng phải trước kia.

Mạnh Sơ Vũ bị tư thế áp chế này kích động, trong lòng vừa tức vừa hận, nói: “Vốn là không đau, cũng không uống thuốc giảm đau!”

Chu Tuyển gật gật đầu: “Vậy cô đang làm gì đây?”

“Nhìn không ra à?” Mở đầu rất tốt, lời tiếp theo hình như cũng không khó lắm, Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt: “Tôi đang trêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.