05.Bảo bối
Edit: Chocopieyogurt
Mạnh Sơ Vũ không biết mình mất bao lâu, đỉnh đầu ong ong mới máy móc ngồi xuống đối diện Chu Tuyển, máy móc đưa tập tài liệu ôm trước ngực qua.
Đợi cô hồi hồn, Chu Tuyển đã nhận túi tài liệu, mở dây buộc quấn trên nắp túi, rút tài liệu bên trong ra.
Nghe tiếng lật giấy sột soạt một lúc lâu, Mạnh Sơ Vũ mới hơi hơi có cảm giác__ cấp trên mới sắp cùng cô ở chung sớm chiều chính là vị từng chứng kiến “trò hề” của cô hai lần, anh em tốt của đối tượng mờ ám tiền nhiệm.
Trung Quốc hơn mười triệu người.
Tỷ lệ hơn một phần mười triệu, như vậy mà cô còn đụng trúng.
Xổ số Đại Vương nghe xong cũng phải nói một câu trâu bò.
Hôm nay trước khi đến đây cô còn nghĩ đến cái gì.
Đến phải thể hiện thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bắn phát súng đầu tiên trong kiếp sống nằm vùng của cô?
Cũng không biết nội ứng nhà ai còn chưa kịp nằm vùng đã bị người đối diện nhìn ra hết gốc gác trước...
Tay Mạnh Sơ Vũ đặt trên đầu gối nắm chặt lấy gấu váy, cúi đầu nhắm chặt mắt.
Giây tiếp theo.
“Bao lâu thì có thể chỉnh sửa xong?” Người đối diện mắt cũng không nâng lên, lật tài liệu nói.
Mạnh Sơ Vũ ý thức được, nhìn về phía tài liệu trong tay anh: “Đây là đã được chỉnh lý, kiểm tra qua rồi...”
“Tôi là nói,“ Chu Tuyển nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, “Cảm xúc của cô.”
“....”
Mạnh Sơ Vũ nhìn gương mặt không mấy thiện cảm này, mơ hồ nhớ lại phản ứng đầu tiên của anh khi thấy cô hôm nay.
Đoán chừng lúc trước người đàn ông này nghe Giản Thừa nói cô làm việc ở Vĩnh Di, hơn nữa cô xuất hiện ở đây hôm nay, lại mở miệng gọi “Nhâm”, cho nên từ đầu anh ta đã đoán được thân phận của cô.
Sau đó anh thở dài, anh lắc đầu, anh không nói gì mà uống ngụm trà.
“.”
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt lên phần váy bị mình nắm nhăm nhúm: “Cảm ơn Chu...” Miệng cô như bị ủi qua một lượt, “...Tổng quan tâm, tôi rất tốt.”
“Vậy bắt đầu đi.”
Chỉ có tốn nửa giờ bàn giao những hạng mục liên quan đến việc nhậm chức mà bởi vì tinh thần Mạnh Sơ Vũ quá mức căng thẳng, nên cô kiệt sức đến mức cảm thấy như mình mới chạy cầu thang mười lần.
Lúc nói chuyện nghiêm chỉnh còn có thể nhất thời mê hoặc chính mình, vừa nói xong thì cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than lại dâng lên.
Hơn nữa phong cách trang trí của phòng trà này giống với nhà hàng đồ Nhật tên Matsushima ở Nam Hoài một cách thái quá.
Vì để kéo dài không khí giải quyết việc chung, Mạnh Sơ Vũ đặt câu hỏi: “Anh có còn thắc mắc gì không?”
Chu Tuyển đang đọc tài liệu nhanh như gió, thuận miệng đáp “Không”, qua hai giây dường như lại nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Trở về gửi cho tôi một bản lý lịch sơ lược.”
“...”
Anh không có thắc mắc về tài liệu.
Mà có thắc mắc về cô.
Mạnh Sơ Vũ nghẹn lời, bày ra một nụ cười: 'Được, không thành vấn đề.”
Chu Tuyển hạ mắt xuống lần nữa.
Mạnh Sơ Vũ không lắm miệng tự rước lấy nhục nữa nhưng lại ngồi đến mức phát hoảng, qua một lát thì tìm cớ đi toilet.
Chờ đến khi bóng cô mất hút, Nhâm Húc đã tiễn khách trở về, ở một bên nhắc Chu Tuyển: “Chu tổng, lý lịch của trợ lý Mạnh tôi đã chuyển cho anh từ sớm.”
Nhâm Húc nhớ rất rõ, hơn một tháng trước, bên Vĩnh Di gửi đến lý lịch sơ lược của ba người trợ lý được đề cử, muốn hỏi xem Chu Tuyển vừa ý ai.
Nhưng Chu Tuyển lúc này lại giống như mất ký ức: “Vậy à?”
“Đúng vậy, lúc ấy anh lấy tập của trợ lý Mạnh từ trong lý lịch của ba người trợ lý, nói là muốn người này, tôi còn khó hiểu sao anh lại chọn người trẻ tuổi thế.”
“Tôi chọn à?”
“?” Nhâm Húc trừng mắt nhìn, “Vậy___là tôi chọn?”
“Thì ra là thế.”
“....”
Trong phòng trà yên lặng ba giây.
“Là,“ Nhâm Húc bình tĩnh gật gật đầu, “Là tôi chọn, anh luôn không thèm để ý loại việc nhỏ này, trước hôm nay hoàn toàn không quan tâm trợ lý mới của anh là vị nào.”
*
Trong toilet, Mạnh Sơ Vũ đứng trước bồn rửa tay cầm điện thoại đùng đùng gởi cho Trần Hạnh một đống tin nhắn, nhưng rề rà mãi vẫn không nhận được hồi âm.
Tuy rằng không ai phản ứng, nhưng màn hình đầy dấu chấm than cũng coi như trút hết ấm ức cô nghẹn hết nửa giờ.
Tính toán thời gian vừa đủ, Mạnh Sơ Vũ nhìn gương tập nở một nụ cười giả tạo rồi trở lại phòng trà.
Đúng lúc Chu Tuyển đặt nét bút cuối cùng kí tên lên tài liệu, đóng nắp bút kí lại.
Mạnh Sơ Vũ lần nữa ngồi xuống đối diện anh, nhận tài liệu, nhanh chóng kiểm tra qua một lần, cũng không có tâm trạng thưởng thức nét chữ phóng khoáng, cứng cáp, tiếp tục cứng nhắc hỏi: “Xin mạo muội hỏi Chu tổng, từ thứ hai trong tên của anh đọc là “Jun” hay “Juan”?”
“Juan.” (1)
(1) Tuyển trong tiếng Trung đọc là [juàn]
“Vâng.”
Mạnh Sơ Vũ như trút được gánh nặng thu lại tài liệu xong đang muốn tạm biệt, thì lại nghe Nhâm Húc bên cạnh hỏi: “Trợ lý Mạnh, nhà của cô và Chu tổng rất gần nhau phải không?”
Đâu chỉ là “rất” gần.
Để thuận tiện, công ty đã cấp nhà cho cô và Chu Tuyển đều ở khu Vọng Giang gần khu công nghiệp Sâm Đại.
Chẳng qua cô sống trong căn hộ một người ở tiểu khu bên ngoài, mà Chu Tuyển thì lại ở trong khu nhà cao cấp.
Khi trước, lúc chọn phòng ở cô nghĩ nếu muốn theo sát cho tốt không bằng chọn căn có ban công gần sông.
Cho nên căn phòng của cô mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ban công của Chu Tuyển, cấp trên cấp dưới tan làm cách song cửa sổ nhìn nhau uống trà cũng không phải là không được.
Mạnh Sơ Vũ mang theo nỗi hối hận chỉ có tự mình hiểu, nói “Đúng.”
“Vậy thật tốt quá,“ Nhâm Húc cười rộ lên, “Chi bằng bây giờ cô tiện thể dẫn Chu tổng qua xem nơi ở được chứ? Tạm thời tôi có chút công việc cần phải làm, có thể không có cách nào theo Chu tổng.”
Nghệ thuật giao tiếp ở nơi làm việc là gì?
Người ta đã nói thuận tiện rồi nếu không đồng ý thì bạn chính là không hiểu chuyện.
Mười lăm phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Nhâm Húc, Mạnh Sơ Vũ xuống gara ngầm lái chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen lên mặt đất, đỗ ở cửa phòng trà chờ Chu Tuyển đi xuống.
Còn chưa thấy người đâu, điện thoại của cô trong túi đặt trên ghế phó lái đột nhiên vang lên một cuộc gọi từ Wechat.
Lấy ra thì thấy là Trần Hạnh.
Đoán chừng là nghe cô chửi bậy nên gọi đến.
Mạnh Sơ Vũ cảnh giác nhìn ghế xe phía sau, lúc này mới nhận điện thoại, vội vàng nói: “Bây giờ tớ có chút việc, tối nói với cậu sau!”
Nói xong cũng chưa chờ Trần Hạnh trả lời lại đã vội bấm tắt máy.
Một chuỗi động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, vừa đúng lúc Chu Tuyển mở cửa xe ở ghế sau ra.
Mạnh Sơ Vũ tựa như không có việc gì xảy ra ném điện thoại lên chỗ bảng điều khiển trung tâm, không rõ Chu Tuyển có nhìn thấy hành vi ngu ngốc do phản xạ có điều kiện từ bóng ma tâm lý mà ra của mình hay không.
Chờ anh ngồi xuống hàng ghế sau, Mạnh Sơ Vũ sợ anh nhắc đến chuyện không nên nhắc, hắng hắng giọng nhìn gương chiếu hậu tranh nói trước: “Anh thắt dây an toàn vào đi.”
Chu Tuyển liếc nhìn cô một cái không nói lời nào kéo dây an toàn qua.
“Tôi lái xe hơn ba năm, kỹ năng lái của tôi rất tốt, chỉ là để bảo đảm an toàn thôi...” Mạnh Sơ Vũ kiếm chuyện để nói, tiếp một câu nhạt nhẽo, rồi đạp chân ga khởi động xe.
Mạnh Sơ Vũ học bốn năm đại học ở Hàng thị, năm bốn thực tập ở Sâm Đại gần một năm, bởi vì sau khi tốt nghiệp muốn về quê, lúc ấy mới được vị lãnh đạo xem trọng cô điều đến tổng bộ Nam Hoài.
Trong thời gian thực tập cô thường xuyên chạy ở bên ngoài, nên coi như quen thuộc với nơi này, lái xe cở bản không cần điều hướng, chỉ là như thế này thì không gian chật chột kín mít lại càng yên lặng.
Sự ngột ngạt tỏa ra từ nội thất màu tối và người đàn ông một thân quần áo đen phía sau có cảm giác làm hơi điều hòa trong xe giống như ngưng tụ thành trạng thái rắn.
Trước kia, Mạnh Sơ Vũ đi theo Thái tổng hơn năm mươi tuổi cũng chưa từng cảm nhận được cảm giác áp bách như vậy.
Cô nhìn bảng điều khiển, thử hỏi: “Anh có muốn nghe nhạc một lát không?”
“Không muốn.”
Mạnh Sơ Vũ nháy mắt mấy cái: “Vậy anh không để ý nếu tôi mở điều hướng chứ?”
“Để ý.”
“...Được.” Mạnh Sơ Vũ gật đầu cười, thôi không vùng vẫy nữa.
May thay Chu Tuyển xem ra chưa có ý “ôn chuyện cũ” với cô, có lẽ thấy kỹ năng lái xe của cô vượt qua bài kiểm tra, một lát sau đã nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau.
Lúc này Mạnh Sơ Vũ mới ý thức được, một nửa cảm giác áp bách trong xe đều đến từ ánh mắt đen thâm trầm kia của anh.
Nhìn anh giống như đang ngủ, Mạnh Sơ Vũ di chuyển cái lưng cứng ngắc của mình, bàn tay nắm chặt vô lăng cũng thả lỏng.
Cho đến khi gần đến địa điểm đã định, trong không gian xe có thể nghe tiếng kim rơi đột ngột vang lên một hồi rung vang dội.
Mạnh Sơ Vũ giật mình một cái nghiêng đầu nhìn về phía bảng điều khiển, liếc mắt nhìn thấy thông báo người gọi là “Giản Thừa”, nhất thời ngay cả chân ga cũng quên dẫm.
Chu Tuyển ngồi phía sau dường như bị đánh thức, mở mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Mạnh Sơ Vũ ngay lập tức đưa tay ra ngắt máy.
Trong xe nháy mắt đã khôi phục lại yên tĩnh.
Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng nuốt xuống, đang suy nghĩ xa như vậy hẳn là không thấy rõ màn hình điện thoại nhỉ, chợt nghe thấy một tiếng cười phát ra từ khoang mũi quen thuộc, khiến cho cô đến nay trong lòng còn sợ hãi.
“...”
Cô chầm chậm nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Chu Tuyển trong kính chiếu hậu.
Chu Tuyển nhướng mày: “Tra nữ___ có nguyên tắc?”
Mạnh Sơ Vũ nghẹn họng: “Tôi không liên hệ với anh ấy...Tôi cũng không biết vì sao anh ất đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.”
“Tùy cô.”
Nghe ra sự không tín nhiệm trong giọng nói của anh, Mạnh Sơ Vũ nhíu nhíu mày: “Thứ sáu trước, sau khi nói chuyện với anh xong, sáng hôm sau tôi đã nói rõ ràng với anh ấy, còn chuyển khoản cho anh...”
“Nhìn đường.” Chu Tuyển hất cằm về hướng ngã tư phía trước.
Mạnh Sơ Vũ thu hồi lại ánh mắt, nắm chặt tay lái, tim đau đến mức co quắp.
Không quá một phút, bảng điều khiển lại rung lên.
Vẫn là Giản Thừa gọi đến.
Mạnh Sơ Vũ thở hắt ra một hơi, vừa muốn bấm tắt máy thì đã nghe Chu Tuyển mở miệng trước: “Sang bên.”
Xem ra anh ta có ý cho cô thời gian giải quyết việc riêng, Mạnh Sơ Vũ do dự, đến ven đường đỗ xe, nhận điện thoại, “alo” một tiếng.
Trong ống nghe yên lặng vài giây, rồi một giọng nam hơi ngọng vang lên: “Sơ Vũ em...đồng ý nghe điện thoại của anh rồi...”
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, chần chừ hỏi: “Giản Thừa? Anh uống rượu sao?”
GIản Thừa không đáp, chỉ lầm lũi nói tiếp: “Sơ Vũ, mấy ngày nay em đi anh đã nghĩ, đã nghĩ rất nhiều...Anh vẫn không muốn cứ vậy mà buông tay em...Hiện tại em cũng chưa có người mình thích, hẳn là anh có quyền được cố gắng...”
“Giản Thừa, anh uống nhiều rồi,“ Mạnh Sơ Vũ xấu hổ cắt lời Giản Thừa, nhìn Chu Tuyển từ kính chiếu hậu, không biết anh nghe được bao nhiêu, “Anh đang ở đâu, bên cạnh có bạn không?”
“Sơ Vũ, ngày mai em có hay không có...thời gian, anh mua vé tàu cao tốc đến Hàng thị.”
Mạnh Sơ Vũ đau đầu ôm trán, đang cân nhắc nói thế nào mới có thể khiến Giản Thừa nghe hiểu, ghế sau bỗng nhiên vang lên tiếng mở khóa “lạch cạch”, tiếp đó trong nháy mắt. một luồng hơi thở nam tính cực kỳ xâm lược tiến lại gần____
“Bảo bối, muộn thế này rồi ai còn gọi điện?”