Tần Cần ngửa đầu nhìn anh, góc độ này giống y như lần đầu tiên anh nhìn cô.
Hứa Trì không thể không thừa nhận mới rồi anh quá vội vàng.
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Trì vươn tay ôm cô, chuyển chủ đề câu chuyện sang chỗ khác.
“Anh đói rồi.”
Không biết vì sao, Tần Cần nhìn khuôn mặt của anh, cảm giác anh nói anh “đói bụng” là đang nói...
Càng nghĩ mặt càng lại đỏ hơn, Tần Cần cố ý giả vờ bình tĩnh, đặt tay lên vai anh, cố ý nói. “Hứa tiên sinh, em cần phải nhắc nhở anh, nói thì phải nói rõ, nếu không...em sẽ nghĩ sai..”
Hứa Trì ôm eo cô, cong môi nói. “Trong mối quan hệ nam nữ, nói thế này hiểu sai cũng phải.”
Được rồi, Tần Cần không trốn thoát được, khuôn mặt đỏ ửng như con tôm luộc.
“Em tới bếp nhìn một lát, quay lại nhanh thôi.”
Tần Cần nói xong luôn ra khỏi ngực của anh, nhanh chân trốn khỏi phòng làm việc đầy mùi mờ ám.
Đóng cửa phòng làm việc, Tần Cần dựa vào vách trường trên hành lang thở phào một hơi, lại nở nụ cười.
A Huy đi ra khỏi nhà kho kế bên, thấy Tần Cần dựa vào tường cời ngây ngô, nghi ngờ gọi. “Chị Tần Cần?”
Nghe A Huy gọi, Tần Cần tỉnh táo lại, vội vàng ho khan che đi sự xấu hổ.
“Mày ở đây làm gì?” Tần Cần mất tự nhiên, đổi đề tài.
“Anh Hạ Duy bảo em đi lấy lót cốc, ừm, là cái này này.” A Huy vừa nói vừa giơ lót cốc cho Tần Cần xem.
Tần Cần nhìn logo Kapler bên trên, gật đầu nói. “Rất đẹp, cần giúp gì không?”
A Huy cầm hộp nhỏ trong tay, cười lắc đầu nói. “Không cần không cần, không nặng là bao.”
“Hôm nay bác sĩ Hứa khó lắm mới tới đây, chị Tần Cần phải dành thời gian chăm sóc bạn trai chứ.” A Huy trêu chọc.
Tần Cần gật đầu cười, trước đây đều là cô nhổ nước bọt chửi Từ Phỉ Na “thấy sắc quên bàn”, bây giờ cô có Hứa Trì rồi, cái gì cũng vứt ra sau đầu.
Đi mấy bước, A Huy đột nhiên kéo Tần Cần dừng lại.
“Gì thế?” Tần Cần không hiểu.
“Chị Tần Cần, mới rồi khi chị đi vào bếp, bác sĩ Hứa và anh Hạ Duy đứng ở quầy bar nói chuyện phiếm, em nghe vài câu, cảm giác có chút mùi thuốc súng...”
“Có chút mùi thuốc súng?”
“Đúng vậy, bọn em đều cảm thấy anh Hạ Duy đối với chị... Chị biết bọn em luôn trêu chọc chị và anh ấy, nhưng em cảm thấy bầu không khí hôm nay khác lạ hơn mọi ngày...”
A Huy vừa dứt lời, Tần Cần đã thấy Hạ Duy đi về phía bọn họ.
“Em đi làm việc đây.” A Huy chạy trước.
Tần Cần thấy Hạ Duy tới gần, không vòng vèo với anh ta, hỏi thẳng. “Em nói này, anh và Hứa Trì nói gì với nhau?”
Hạ Duy sửng sốt, lập tức cười, nói. “Nói chuyện lung tung thôi.”
“Nói chuyện lung tung?” Tần Cần không tin.
Hạ Duy không có cách nào, nhún vai giải thích với cô. “Anh muốn thử anh ta, không ngờ bác sĩ Hứa này hình như thật lòng với em.”
Tần Cần chống nạnh liếc mắt nhìn Hạ Duy, lẩm bẩm nói. “Em nói này...”
Tần Cần giả vờ đánh anh ta một cái, làm như rất che chở cho Hứa Trì, nói. “Thử anh ấy làm gì, sao anh không thử em? Chẳng vui gì cả.”
Nụ cười trên mặt Hạ Duy vẫn không tan, hỏi cô. “Được, vậy anh hỏi em, sao em lại ở bên anh ta? Em thật sự thích anh ta?”
Hình như đây là lần đầu tiên Tần Cần bị người ta hỏi chuyện này.
Nhưng cô vẫn rất nghiêm túc, suy nghĩ một lát rồi trả lời. “Chuyện tình cảm thật sự khó giải thích. Em muốn ở bên anh ấy, thực sự rất muốn, thậm chí đi ngủ rồi còn muốn bên anh ấy...”
“Ôi chao, anh nói chuyện yêu đương đi rồi biết.”
Tần Cần nghĩ tới tốc độ tiến triển của cô và Hứa Trì, khuôn mặt đỏ ửng, chỉ khoát tay với Hạ Duy.
“Sau này không được thử anh ấy nữa! Cũng đừng khiến anh ấy hiểu lầm hai chúng ta có chuyện gì! Anh không biết đâu, bọn A Huy đều nghĩ chúng ta yê nhau, như vậy không được, rất không được.” Tần Cần nghiêm túc nói.
Tần Cần nói xong cũng đi tới bếp chờ đồ ăn.
Hạ Duy đứng ở hành lang, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Tần Cần nhắc tới chuyện của hai người.
Anh ta từng mong muốn ở bên cô, nhưng sau mọi chuyện xảy ra, anh ta không thể nói với cô, có thể đây là vấn đề nhiều năm mà anh ta vẫn giữ trong lòng.
Nhìn bóng lưng của Tần Cần, tình cảm nào đó trong lòng Hạ Duy cũng từ từ thu hồi.
****
Ăn cơm trưa xong, hơn bốn giờ chiều Tần Cần và Hứa Trì mới rời khỏi quán bar. Khách khứa bắt đầu tới quán bar, hai người cũng đi.
Anh và cô tới nhà Tần Cần lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày, cuối cùng xếp đầy một vali.
Tần Cần định khóa cửa, nhớ tới chuyện chưa nói với Từ Phỉ Na mình tới nhà Hứa Trì ở, cô quay vào trong phòng tìm một tờ giấy viết mấy câu, dánh trên nhà của Từ Phỉ Na, thừa dịp Hứa Trì còn chưa đọc được, cô kéo anh vào thang máy.
“Em viết gì đó?” Hứa Trì xách vali cho cô, tò mò hỏi.
Tần Cần nhấn số tầng, giả vờ thần bí, nói. “Chuyện bí mật của phụ nữ, không nói cho anh biết được.”
Hứa Trì thấy cô cười xấu xa, không hỏi thêm nữa, xoa đầu cô, cười hỏi. “Bác sĩ bảo hôm kia anh tới kiểm tra lại, em có đi cùng anh không?”
“Có, đương nhiên là đi rồi.” Tần Cần cầm tay anh, siết chặt hơn, giọng nói còn tỏa ra mùi dấm. “Tiền Giai Nghiên kia đang làm việc ở bệnh viện đó, em sợ cô ấy có “ý đồ quấy rối” anh...”
Hứa Trì cúi đầu nở nụ cười.
Tần Cần vẫn chưa biết, ngoại trừ cô ra, không ai có cơ hội quấy rối anh.
Tất cả chuyện mà cô làm với Hứa Trì, tất cả cơ hội, nhân tố thành công đều là vì anh đồng ý để cô làm vậy.
Cái quyền đặc biệt này chỉ một mình Tần Cần mới có.
***
Buổi tối, Tần Cần chính thức dọn vào nhà anh.
Ăn cơm tối xong, để tránh cho xấu hổ, Tần Cần đi tắm trước.
Tắm rửa xong, điện thoại di động Tần Cần để trên bồn rửa mặt đột nhiên vang lên.
[Hứa Trì: Nhớ sấy tóc, máy sẩy ở ngăn kéo đầu tiên, bên phải.]
Tần Cần kéo ngăn kéo, thấy cái máy sấy màu hồng nhạt đang yên lặng nằm bên trong.
Màu hồng nhạt...Lẽ nào trước đây có cô gái nào tới đây...
Điện thoại di động lại vang lên.
[Hứa Trì: Hôm trước mới mua.]
Tần Cần bật cười, cái gọi là bạn trai hiểu ý mình là thế sao?
Tần Cần cầm điện thoại di động, định trả lời anh, Từ Phỉ Na đã gọi tới.
Trước khi chuông vang lên, Tần Cần nhấn nút nghe.
Tần Cần còn chưa lên tiếng Từ Phỉ Na ở đầu bên kia đã nhổ nước bọt.
“Này, cái loại người như cậu, mẹ kiếp, cái gì mà “Lòng của chị em ở đây nhưng người không ở đây”? Còn gì mà “Tình hình tiến triển quá thuận lợi, thấy sắc quên bạn là chuyện thường, đứng nhớ nhung“...”
“Tần Cần, cậu là đồ không có lương tâm! Chạy tới nhà Hứa Trì ở chung, còn làm bài thơ tặng tớ! Tình chị em chúng ta kết thúc từ đây!”
Tần Cần che miệng cười trộm, đợi Từ Phỉ Na nói xong mới nói. “Trước đây cậu thường nói thế mà, khó lắm tớ mới được như bây giờ, cậu nên chúc phúc tớ chứ!!”
“Tớ nhổ vào.” Từ Phỉ Na cầm điện thoại di động ngồi trong phòng khách, cười. “Tớ nói này, cậu tiến triển quá thuận lợi rồi phải không? Cái gì cũng làm rồi?”
Tần Cần liếc mắt, nghiêm túc nói. “Đồng chí Từ Phỉ Na, chúng tớ yêu đương nghiêm túc, không có chuyện ngày đầu tiên đã làm tới bước ấy đâu.”
Từ Phỉ Na đột nhiên dừng lại, nhiều chuyện hỏi. “Cậu và bác sĩ Hứa ngủ hai phòng khác nhau sao?”
“Đúng vậy.” Tần Cần đỏ mặt sờ vành tai nóng bừng, nhỏ giọng nói. “Đây là tớ yêu cầu. Mấy hôm trước cậu còn bảo - phụ nữ yêu đương phải nên dè dặt còn gì.”
Từ Phỉ Na hừ một tiếng, uốn nắn. “Chuyện “rụt rè” phải có chừng có mực, “rụt rè” quá không được.”
Tần Cần ngẩn người, hình như là vậy.
Hai người nấu cháo điện thoại hơn 30 phút, trước khi cúp máy, Từ Phỉ Na còn tò mò hỏi. “Bây giờ mới 9 giờ, hai người định làm gì tiếp theo?”
Tần Cần cầm máy sấy, vẫn chưa có ý tưởng gì. “Tớ chưa sấy tóc xong, sấy xong thì sẽ về phòng.”
Từ Phỉ Na nghe cô nói, nhỏ giọng mắng. “Đồ ngu ngốc.”
“Sao lại mắng tớ.” Tần Cần phồng má tủi thân hỏi.
“Thời gian còn cả đêm, cậu định vào phòng nhìn trần nhà cả đêm?”
“Nhưng mà...”
“Chủ động chút đi, tìm chuyện hai người có thể cùng nhau làm.” Từ Phỉ Na nói.
Cúp điện thoại, Tần Cần vừa sấy tóc vừa suy nghĩ.
***
9 rưỡi tối, Tần Cần lặng lẽ chạy ra ngoài.
Không thấy bóng dáng anh ngoài phòng khách, cô khẽ bước tới cạnh salon, ôm lấy chăn lông ngắn nhìn về phía phòng sách.
Trong lòng cô thầm mặc niệm - không thể phụ lại thời gian tốt...
Sau khi tẩy não mình, Tần Cần đứng dậy tới phòng sách.
Cửa thư phòng không đóng kín, Tần Cần dựa vào tường giơ tay gõ cửa.
[cộc cộc]
Nghe tiếng gõ cửa, Hứa Trì ngẩng đầu nhìn, thấy cái đầu nhỏ của Tần Cần lộ ra ngoài, vẻ mặt dò xét. “Anh xong việc chưa?”
Hứa Trì buông bút, lập tức trả lời. “Xong rồi.”
Hai tay Tần Cần vắt chéo sau lưng, nắm chặt chăn da lông ngắn, mềm giọng hỏi. “Anh có muốn xem phim phóng sự không?”
Tần Cần xin thề với trời, cái cớ vụn này cô phải nghĩ 30 phút mới ra.