Phiên ngoại (1)
Trong sân bóng, hai chàng trai mặc áo bóng rổ đang tranh giành quả bóng trên vòng rổ.
[Bịch-]
Ném vào rổ thành công, ghi điểm.
Hứa Trì chụp bóng rổ, nhìn Tần Phóng đã thua hơn mười lần, cười hỏi. “Sao hôm nay uể oải thế?”
Tần Phóng xoa xoa mái tóc dính đầy mồ hôi, tức giận nói. “Mấy hôm nay thức khuya dậy sớm, khổ quá...”
Hứa Trì ném bóng cho anh ta, mỉa mai. “Khoa trương thế à? Còn thiếu đi sớm về trễ nữa.”
Tần Phóng đập bóng rổ về nơi xuất phát, oán giận nói. “Cũng không đúng lắm, sáng sớm tôi đưa tiểu tổ tông kia tới trường, buổi tối phải dạy thêm cho nó, có trời mới biết sao Tiểu học lại khó tới thế.”
Hứa Trì lau mồ hôi, khom lưng làm động tác sẵn sàng, thừa dịp Tần Phóng không để ý, lại giành được quả bóng, chạy hai, bước ném bóng vào trong rổ.
“Nói chung cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, làm anh phải chịu khổ một chút.”
Hứa Trì vừa dứt lời, xa xa đã vang lên một giọng nói.
“Tần Phóng! Nhanh lên, về nhà ăn cơm nào.”
Nghe tiếng, Tần Phóng liếc mắt nhìn, chỉ cho Hứa Trì xem. “Nghe đi, có đứa nhỏ nào hung dữ thế à?”
Tần Phóng không chơi bóng nữa, cầm cặp lên, vừa nhìn sân bóng vừa nói với Hứa Trì. “Tiểu tổ tông kia là tiểu bá vương trong nhà tôi, khi nó lớn rồi không biết có tìm được bạn trai hay không.”
Tần Phóng đeo cặp lên, Tần Cần đứng bên kia lại bắt đầu gào thét.
“Tần Phóng! Anh mà không về em sẽ mách mợ.”
Tần Phóng đau khổ, bất đắc dĩ vẫy tay với Hứa Trì. “Về nhá, ngày mai gặp lại.”
Hứa Trì đứng tại chỗ nhìn bóng rổ trên tay, ánh mắt nhìn hai bím tóc của “tiểu bá vương” kia.
“Tần Phóng! Xong đời rồi, về nhà em sẽ nói với mợ anh chỉ lo chơi bóng rổ, tan học không tới đón em.”
“Hừ, gọi là anh! Ngày nào cũng không biết lớn nhỏ...” Tần Phóng giở trò xấu kéo bím tóc của Tần Cần. “Tôi hôm qua anh giúp em làm bài tập, làm tới 2 giờ sáng mới đi ngủ, mới đánh bóng với anh em một chút.”
Tần Cần cầ bím tóc, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một người mặc quần áo thể thao đen trắng đang ném bóng vào rổ.
Sau khi tan học, hoàng hôn buông xuống, chàng trai chơi bóng rổ một mình ấy, thật lâu thật lâu Tần Cần vẫn không quên.
- ---
Phiên ngoại (2)
Còn 5 ngày nữa là tới kỳ thi trung học phổ thông, Hứa Trì và Tần Phóng đều lên kế hoạch du học nước ngoài, điểm thi tốt nghiệp không chiếm phần lớn, cho nên hai người không gặm sách mà ngày nào cũng chỉ cùng nhau chơi điện tử.
Trong phòng Hứa Trì, dưới đất bày đầy đĩa game, còn cả Tần Phóng đang hăng say chơi điện tử.
“Tôi nói này, ông không định chọn trường đó thật sao? Đăng ký chưa?” Hứa Trì đứng dậy uống nước.
Tần Phóng không dời mắt, vừa nhấn phím trên máy chơi game, vừa nói. “Đăng ký rồi, vẫn quyết định như cũ, tôi đăng ký kinh doanh.”
Tần Phóng không có hứng thú về chuyện nghiên cứu học thuật gì đó, chỉ thích buôn bán, kinh doanh hợp với anh ta hơn.
Trên tầng, hai người nói chuyện câu được không không, điện thoại tầng dưới lại vang lên không ngừng.
Vu Ngọc Cầm tới phòng khách nghe điện thoại.
“Alo?”
“Dạ, cháu muốn tìm Tần Phóng, anh ấy có đây không ạ?” Tần Cần ở đầu dây bên kia khéo léo hỏi.
“Cháu là Tần Cần hả?” Vu Ngọc Cầm dựa vào ấn tượng của mình, hỏi cô.
“Vâng, là cháu ạ.” Tần Cần cầm điện thoại, nhỏ giọng nói. “Mợ cháu bảo Tần Phóng về nhà ăn cơm, cháu đoán anh ấy tới nhà dì chơi...”
Tần Cần cầm một cuốn sổ, bên trên viết số điện thoại của bạn học Tần Phóng, không có họ tên, chỉ có một dãy số điện thoại.
“Được, để dì nói với Tần Phóng.”
“Cảm ơn dì ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Vu Ngọc Cầm lên tầng gõ cửa.
“Tần Phóng à, em gái cháu gọi điện bảo cháu về nhà ăn cơm.”
Tần Phóng vẫn còn đắm chìm trong trò chơi, mới nghe tên cô đã lập tức đứng dậy, nói. “Dạ, cháu biết rồi, cháu lập tức về nhà ngay.”
Vu Ngọc Cầm xuống tầng, Tần Phóng lưu luyến để máy chơi game xuống, vừa mặc áo khoác vừa than phiền với Hứa Trì. “Nhìn kìa, tôi biết mà! Chỉ cần con nhóc kia ở nhà tôi, tôi không có cách nào sống yên...”
“Em ấy học lớp mấy?” Hứa Trì hỏi.
Tần Cần đeo cặp, trả lời. “Sắp lên cấp hai rồi, lớn nên tính cũng xấu thêm, ba ngày mách tội tôi 8 lần.”
Hứa Trì đưa Tần Phóng xuống tầng, đứng ngoài cửa còn hỏi thêm. “Mấy hôm nữa đi ăn cơm, ông có đưa em ấy đi cùng không?”
Trên mặt Tần Phóng viết đầy hai chữ từ chối. “Không muốn, không muốn, tuyệt đối không nên.”
Cái bản lĩnh phá hủy cuộc vui của Tần Cần, Tần Phóng không muốn trải nghiệm lần nữa.
“Nếu về trễ chắc chắn nó lại nói lung tung với mẹ tôi...Về đây.”
Hứa Trì nhìn bóng lưng Tần Phóng, suy nghĩ một lát, không biết cô gái thắt bím tóc kia phá cuộc vui thế nào.
Không nghĩ ra, thôi thì quên đi.
Hứa Trì mím môi cười, đóng cửa phòng khách, vừa định lên tầng, điện thoại đột nhiên vang lên.
Hứa Trì lại gần liếc nhìn dãy số gọi tới, là số trong nhà Tần Phóng.
Nghĩ là mẹ Tần Phóng, Hứa Trì vội nhận điện thoại. “Alo? Dì, Tần Phóng mới về...”
Chưa nói hết, Hứa Trì đã nghe tiếng cười ha ha vang lên ở đầu dây bên kia.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trì trò chuyện với cô cách một cái điện thoại, tuy chỉ có một câu.
“Tạm biệt.”
Chưa để Hứa Trì nói gì, Tần Cần đã cúp điện thoại.
Được rồi, bị con nhóc con này bắt nạt rồi.
.----
Phiên ngoại 3
Thời gian trôi qua mấy năm, tha hương nơi đất khách quê người.
Hứa Trì và Tần Phóng học cùng một trường đại học nhưng học ngành học khác nhau. Nhà trường khó lắm mới tổ chức một buổi tọa đàm nêu phương hướng thực tập cho học sinh năm 3, hai người mới gặp nhau.
Hứa Trì vừa mới kết thúc một bài kiểm tra thực nghiệm, rón rén tới hàng thứ ba vỗ vai Tần Phóng đang cúi đầu chơi điện thoại di động.
Tần Phóng ngẩng đầu nhìn anh, nhắc nhở. “Ông tới muộn...”
Tần Phóng ngồi bên trong, Hứa Trì ngồi vào chỗ anh ta.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm chứ?” Hứa Trì chủ động mới, lần cuối cùng hai người gặp nhau là chuyện của tháng trước.
Ngày nào Hứa Trì cũng phải nghiên cứu thí nghiệm lâm sàng, cuối tháng phải nộp hai bài luận văn, còn Tần Phóng đang gây dựng sự nghiệp, làm hạng mục thử nghiệm với mọi người bên ngành kinh doanh.
Nói chung hai người ngày nào cũng bận, hôm nay mới rảnh rỗi.
“Tới nhà ông ăn.” Tần Phóng cười híp mắt. “Uống hết bình rượu kia luôn, tôi thương nhớ lâu rồi.”
Tần Phóng và bạn thuê chung một phòng trọ, cách trường một đoạn, còn Hứa Trì ở trong nhà trọ trường sắp xếp, đây là đãi ngộ dành cho học sinh xuất sắc.
Hứa Trì gật đầu, bây giờ trong nhà vẫn còn hải sản và thịt bò.
Hai người trò chuyện một lát, Hứa Trì thấy Tần Phóng cúi đầu xem điện thoại di động, liếc mắt nhìn, hỏi. “Tần Cần à?”
Cái biệt hiệu “Tiểu bá vương” kia chỉ có mình Tần Cần thôi.
Tần Phóng trả lời tin nhắn, nói. “Ừ, gần đây nó không theo kịp chương trình học trung học, mẹ tôi bảo tôi dạy nó một chút.”
Nói tới đây, Tần Phóng lại hỏi Hứa Trì. “Ông nói xem khi ấy chúng ta thấy Toán, Lý, Hóa dễ, sao đến khi nó học lại phức tạp vậy chứ?”
Hứa Trì ngạc nhiên, thì ra nhóc con kia học trung học rồi.
Bình tĩnh lại, thấy Tần Phóng cúi đầu xem điện thoại. “Cái đề này sao khó thế..”
“Tôi thấy bụng hơi đau.” Tần Phóng ôm bụng, nói. “Toán, lý, hóa này tôi trả cho thầy giáo hết rồi...Ông dạy nó đi, tôi đi toilet một lát.”
Tần Phóng đưa điện thoại cho Hứa Trì, ôm bụng chạy ra ngoài.
Hứa Trì cầm điện thoại di động, nhìn “Tiểu bá vương” gửi một chuỗi dấu chấm hỏi.
[Tiểu bá vương:???? Tần Phóng là đồ bỏ đi! Còn bảo dạy em! Đâu rồi?]
[ Tiểu bá vương:?? Người đâu người đâu?? ]
Trước khi Tần Cần tức giận, Hứa Trì trả lời - [Để anh xem một chút]
Sau đó Hứa Trì lướt lên trên, cầm bút viết hệ phương trình ra giấy, còn không quên giải bằng hai cách.
Chụp ảnh, gửi đi.
Tần Cần đang gục xuống bản chuẩn bị buông tay, thấy “Tần Phóng” gửi tin nhắn tới, chữ viết rõ ràng, giải thích logic...
Hình như không giống nét chữ của thằng anh Tần Phóng nhà cô.
[Tiểu bá vương: Đây là vị anh hùng hảo hán nào rút kiếm tương trợ chứ?]
Hứa Trì thấy tin nhắn cô gửi tới, cong miệng cười..
[Bạn anh làm, có được không?]
Tần Cần vội gật đầu, gửi tin nhắn lại.
[Tiểu bá vương: Được được! Thay em cảm ơn bạn học của anh, có duyên thì mới anh ấy ăn cơm.]
Được rồi, xem như là thiếu một bữa cơm, Hứa Trì nhớ kỹ.
- ---
Phiên ngoại 4
Sân bay quốc tế, sảnh lớn.
Hứa Trì nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, kéo vali ra ngoài sảnh lớn.
Vừa ra ngoài, Hứa Trì đã thấy Tần Phóng khoan thai tới chậm.
“Ông trễ 5 phút nữa tôi sẽ tự bắt xe về.” Hứa Trì chỉ đồng hồ, bất đắc dĩ nói.
Tần Phóng cười, giải thích. “Bị kẹt xe mà, thật sự bị kẹt xe.”
Gần đây sức khỏe Vu Ngọc Cầm không tốt, Hứa Trì giải quyết xong mọi chuyện bên kia mới về nước, Tần Phóng làm anh em, nhất định phải tới đón.
Tần Phóng mở cốp xe, bỏ hành lý của Hứa Trì vào, hỏi. “Bác sĩ Hứa, đi ăn cơm trước nhé?”
Hứa Trì ngồi ghế lái phụ, nhún vai nói. “Đều được.”
Vừa ngối xuống, Hứa Trì đã thấy bên cạnh ghế lái có mũ cử nhân.
“Áo cử nhân, mũ cử nhân? Của ông à?” Hứa Trì trêu chọc.
Tần Phóng ngồi vào xe, thấy cái áo cử nhân, vỗ trán. “Của con nhóc Tần Cần đó, hôm nay nó chụp ảnh tốt nghiệp, sao lại để áo cử nhân ở đây rồi...Tính tình mười năm không đổi.”
Tần Phóng thắt dây an toàn gọi điện cho Tần Cần.
Quả nhiên Tần Cần lại mơ mơ màng màng, sau đó mới nhớ ra mình không mang áo cử nhân và mũ cử nhân.
“Rồi rồi, bây giờ anh mang tới cho em, 30 phút nữa em đứng ở cửa phía Nam trường chờ anh.”
Cúp điện thoại, Tần Phóng lái xe rời khỏi sân bay, vừa đi vừa nói chuyện với Hứa Trì.
“Năm kia dì và dượng tôi qua đời vì tai nạn, chỉ có một mình nó, biết mình là con nuôi, có một thời gian nó sống khép kín, không muốn nói chuyện cùng ai...Bây giờ không sao rồi, trừ mấy cái thói xấu ra, cũng xem như là lớn rồi.”
Hứa Trì cúi đầu nhìn mũ cử nhân, hỏi. “Tôi nhớ ông bảo cô ấy học nhạc kịch phải không?”
“Ừm.” Tần Phóng gật đầu, đánh tay lái, nói. “Nhưng bây giờ nó đang mở quán bar cùng bạn, không làm chuyên ngành của mình, có đầu óc kinh doanh giống tôi.”
Dọc theo đường đi, Hứa Trì đều hỏi chuyện của “tiểu bá vương“.
Có thể ngay cả anh cũng chưa từng nhận ra mình có chút chờ mong khi gặp “tiểu bá vương” kia.
***
Xe đậu ngoài cửa Nam trường đại học, từ xa, Hứa Trì đã thấy một cô gái tóc ngắn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Thì ra “tiểu bá vương” không để bím tóc nữa.
Tần Phóng dừng xe, cầm áo và mũ cử nhân xuống.
Hứa Trì không xuống xe, nhưng vẫn thấy rõ cô.
“Em nói xem em còn nhớ được chuyện gì. Chụp ảnh tốt nghiệp mà không mang áo và mũ cử nhân, em nghĩ em tới chơi à?” Tần Phóng nói năng như anh trai.
Tần Cần mặc áo cử nhân, đội mũ, nói. “Đây cũng có phải lần đầu tiên em tốt nghiệp đâu.”
Mặc đồ xong xuôi, Tần Cần lấy một cái máy ảnh trong túi, nhét vào tay Tần Phóng. “Nhanh, chụp cho em mấy kiểu.”
Tần Cần lùi về sau, chụp mất tấm ảnh, làm mấy động tác lạ.
“Tần Cần, qua đây chụp ảnh.”
Nghe mọi người gọi, Tần Cần vội vàng đưa mọi thứu cho Tần Phóng. “Được, tới ngay đây.”
Nói xong, Tần Cần vội vã chạy đi.
Tần Phóng vào xe, đưa mấy tấm ảnh chụp cho Hứa Trì xem, thắt dây an toàn, nói. “Nhìn kìa, ngày nào nó cũng hấp tấp như thế.”
Vừa dứt lời, Hứa Trì nhìn mấy tờ giấy trong tay mình.
Tần Phóng nổ máy xe, nhìn cái máy ảnh, chửi thầm. “Mẹ nó, con nhóc kia lại quên camera.”
Hứa Trì nhìn Tần Phóng cầm camera đi tìm Tần Cần, tấm giấy in ảnh trong tay anh dần lộ ra màu sắc.
Trong hình, cô cười thật ngọt ngào.
Lần gặp ấy, Tần Cần không thấy Hứa Trì. Nếu không...có lẽ sẽ yêu nhau sớm hơn một chút.
***
Sáng sớm, 8:40 phút.
Hứa Trì và vài y tá cùng nhau kiểm tra thuốc, nói được hơn nửa, đột nhiên nhìn bóng người đang đứng ở quầy lễ tân.
“À...tôi tới khám răng.”
Hứa Trì ngẩn ra, lập tức nén nụ cười nơi khóe môi, nghiêm túc gật đầu nói. “Đăng ký đi.”
“Tiểu bá vương” của anh tới rồi.
- --
Phiên ngoại 5
Tiệm sách đã mở được 3 tháng 10 ngày.
Cái răng của Tần Cần lại đau. Bây giờ Tần Cần vẫn đang làm việc trong phòng khám, cô len lén gọi điện thoại cho y tá.
“Y tá Miêu....em là Tần Cần, muốn đặt lịch hẹn nhổ răng khôn.”
Quả nhiên, mười phút sau, Hứa Trì gọi điện thoại tới.
“Vợ ơi, lần này chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Hửm?”