Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 33: Chương 33: Mâu thuẫn




Edit by Thanh Thanh

Beta: Nha Đam

~~~~~~~

Mọi nơi an tĩnh, hô hấp có thể nghe một cách rõ ràng.

Linh hồn Tiết Tích hơn nửa ngày mới quay về.

Lưng anh dựa vào cửa tủ lạnh, Chu Ức Chi nghiêng người về trước.

Khoảng cách hai người cực gần, gần đến hô hấp đều rơi xuống một chỗ, gần đến nỗi Tiết Tích nhìn thấy ảnh ngược của mình cứng đờ từ trong mắt Chu Ức Chi, cũng nhìn đến khóe miệng cô giảo hoạt tươi cười.

Hầu kết Tiết Tích gian nan động động, nháy mắt mới phản ứng lại cô đang trêu đùa mình.

Cô đôi khi kỳ thật rất không đúng mực, sẽ không kiêng nể gì mà đột nhiên tới gần anh một bước, đột nhiên nhảy vào trong lòng ngực anh, hoặc là đột nhiên chui vào ổ chăn của anh. Nhưng anh rất rõ ràng, cô vĩnh viễn sẽ không thích anh.

Cô cười sáp lại gần, môi nhẹ nhàng cọ qua môi anh, thử một chút hôn môi là cảm giác gì, đối với cô mà nói có lẽ chỉ là làm thực nghiệm không quan trọng gì, nhưng đối với anh mà nói, lại làm linh hồn anh đều đang run rẩy.

Tiết Tích bỗng nhiên cảm thấy có chút không thể chịu đựng nổi.

Anh đối với cô mà nói là cái gì đây?

Là người có thể tóm lấy tùy tiện trêu chọc, tùy tiện trêu đùa sao?

Chân trước biểu đạt thích những người khác, sau lưng nhẹ nhàng bâng quơ mà ở khóe miệng anh nhẹ nhàng cọ qua.

Anh nhìn trên mặt Chu Ức Chi treo tươi cười trêu đùa, trong lòng anh lại rất buồn, hỗn loạn, có một ít bực bội nói không rõ, khó chịu, chua xót, bất đắc dĩ, cùng với khắc chế dục vọng.

Chu Ức Chi nhìn anh, cảm thấy mình trước nay không to gan như vậy, nhưng nếu đã xác định người trước mắt cũng thích mình, như vậy liền không có ái muội không rõ nào, cô nhìn anh, trong lòng cao hứng, nửa người trên lại dịch về phía trước.

Lại hôn một cái.

Cô dịch về phía trước một chút, thiếu niên nhìn chằm chằm cô lại hơi hơi lui ra sau một tấc.

“Phanh” mà nhẹ nhàng một tiếng, lưng Tiết Tích để trên cửa tủ lạnh.

Cửa tủ lạnh bị khép lại.

Tiết Tích dựa lưng vào cửa tủ lạnh, cả người cứng đờ mà rũ mắt nhìn cô, tay đang rũ bên người nắm chặt. Trong mắt tựa hồ có vài phần cầu mà không được, ẩn nhẫn cùng khắc chế.

Chu Ức Chi:?

Không phải muốn tiếp tục hôn anh sao, vì sao lại tức giận?

“Đừng nóng giận, tới đây.” Tay Chu Ức Chi chống ở đầu gối Tiết Tích, thân mình nghiêng về phía trước, đang muốn áp qua đi hôn anh.

Nhưng anh bỗng nhiên đứng lên.

Chu Ức Chi lập tức hôn vào hư không.

“Anh.” Cô cũng nhanh chóng đứng lên, đầu óc đầy nghi hoặc.

Thiếu niên đứng ở trước mặt cô, thân hình cao lớn, thập phần có cảm giác bị hiếp bức.

Cô nhón chân, đang muốn không ngừng cố gắng, nhưng môi chu lên còn chưa hôn lên môi thiếu niên, anh liền nâng một bàn tay lên, ngón tay lạnh lẽo ấn ở trên trán cô, đem đầu cô ấn trở về.

Chu Ức Chi có chút buồn bực mà ngẩng đầu nhìn Tiết Tích: “Anh làm gì, không thể lại hôn một chút sao? Nhỏ mọn như vậy?”

Tiết Tích nhìn cô, con ngươi đen tối.

Suy nghĩ lung tung của anh toàn bộ tan biến, biến thành khắc chế.

Yết hầu anh khô khốc, nói với Chu Ức Chi: “Hôn môi không phải việc nhỏ, sao lại có thể vì nếm thử một chút là cảm giác hôn là gì liền tùy tiện hôn người khác?”

“Nơi nào tùy tiện, em ——” Chu Ức Chi muốn nói cô rất nghiêm túc, nhưng lời nói còn chưa nói xong, dì Hà từ bên ngoài đã trở lại, xách theo mấy túi đồ ăn xuất hiện ở cửa phòng bếp, nhìn thấy hai người đều ở trong phòng bếp, còn đứng ở trước tủ lạnh, kỳ quái nói: “Tiểu thư, cô tiến vào phòng bếp làm gì?”

Trên môi còn sót lại độ ấm lạnh lẽo chưa tán, Chu Ức Chi tức khắc có chút có tật giật mình đỏ mặt.

Cô khụ thanh, hỏi: “Dì Hà, dì có mua cái gì ngon không, buổi tối làm gì ăn?”

Dì Hà đi vào đem túi đặt ở trên bàn đá cẩm thạch, lải nhải với Chu Ức Chi: “Buổi tối hầm gà được không? Dì còn mua……”

Chu Ức Chi lặng lẽ liếc Tiết Tích, thấy thiếu niên xách túi đựng rác trên mặt đất lên đi ra cửa ném rác.

Vừa rồi sao anh lại có chút tức giận.

Chẳng lẽ là thẹn thùng?

Khẳng định là thẹn thùng.

Chu Ức Chi nâng ngón tay lên nhẹ nhàng chạm chạm môi, tâm tình thập phần vui sướng, khóe miệng không tự giác cong đến tai, mặc kệ như thế nào, xem như cướp nụ hôn đầu tiên của anh đi. Dư lại sau khi thành niên lại nói.

***

Chu Ức Chi không có thực sự trải qua yêu đương, cho nên cũng không biết yêu đương nên nói như thế nào, ở chỗ cô, hôn coi như là xác nhận quan hệ. Hơn nữa anh cũng thích cô, cô hiện tại cũng đáp lại, anh hẳn là hiểu đó là có ý tứ gì đi?

Hiện tại hai người bọn họ xem như trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đi.

Nhưng rất nhanh, Chu Ức Chi phát hiện, anh không hiểu sao sau khi từ tủ lạnh hôn xong lại tựa hồ đang cố ý vô tình tránh cô.

***

Lúc trước cô tắm rửa xong đi xuống lầu, mặc áo ngủ ôm đầu gối ngồi ở bên người anh, hai người xem xong phim lại từng người trở lại phòng, cô thường xuyên giống như cả người không có xương cốt, mềm như bông mà dựa vào trên vai anh, thậm chí là nghiêng người ngã vào trong lòng ngực anh, thoải mái dễ chịu mà đem đầu gối lên trên đùi anh xem phim.

Trong lòng ngực thiếu niên có hương vị sạch sẽ dễ ngửi, bột giặt, da thịt, hơi thở tùng bách quấn quanh ở bên nhau, làm người ta cảm thấy ấm áp mà kiên định.

Anh tuy rằng cả người cứng đờ, nhưng mà trước nay đều sẽ không cự tuyệt.

Nhưng lần này, Chu Ức Chi lại muốn ôm eo Tiết Tích, anh lại bỗng nhiên từ bên người lấy tới cái gối đầu, dịch một chút sang bên cạnh, dùng gối đầu thay thế đùi anh để cho Chu Ức Chi gối.

Chu Ức Chi:……?

Chu Ức Chi lập tức thẳng nửa người trên, nhìn Tiết Tích, tức muốn hộc máu: “Làm sao vậy, đùi anh đột nhiên biến quý giá? Để em gối một chút đều không được?!”

Anh cứng đờ nói: “Không cần tùy tiện nằm trong lòng ngực người khác, lớp học bổ túc của em lúc đi lên núi đông du cũng như vậy. Em cùng nữ sinh ở chung một lều trại.”

“Sao anh lại nhắc đến lớp học bổ túc làm gì?” Chu Ức Chi: “Trừ bỏ anh, em khi nào tùy tiện nằm trong lòng ngực người khác?”

Anh nhìn cô một cái, vội vàng dời tầm mắt đi, lại nói: “Cũng không cần tùy tiện ôm hôn người khác.”

Chu Ức Chi nói: “Em khi nào tùy tiện ôm hôn người khác?”

Anh lại bỗng nhiên nói: “Anh cùng em cùng đi lớp học bổ túc, bắt đầu từ ngày mai anh đều ở ngoài cửa lớp học bổ túc chờ em tan học.”

Ánh mắt Chu Ức Chi sáng lên: “Anh có phải còn đang ghen hay không?”

Anh nuốt nước miếng, trầm ổn nói: “Nhớ kỹ trước tốt nghiệp không cần yêu sớm.”

Chu Ức Chi:……

Bọn họ có phải đang nói cùng một chuyện không?

Nói xong Tiết Tích liền đứng dậy lên lầu.

“Này, từ từ đợi em!” Chu Ức Chi đi theo muốn chui vào phòng anh, muốn thử chui vào ổ chăn của anh nhưng không thành công, ngược lại bị nhốt ở ngoài cửa.

Chu Ức Chi không khỏi sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ cô truyền đạt tín hiệu sai? Không phải đâu, cô đều biểu đạt rõ ràng như vậy, anh vẫn là không thông suốt. Không phải bởi vì cũng thích anh cô hôn anh làm gì? Anh chẳng lẽ cho rằng cô là người tùy tùy tiện tiện hôn người khác?

Chu Ức Chi cân nhắc muốn hay không lại tìm một cơ hội cường hôn một lần.

Một lần không được, liền cường hôn hai lần, hôn cho đến khi anh chịu phục thì mới thôi.

***

Cách khảo thí cuối kỳ còn hơn nửa tháng, sau khi tan học, Tiết Tích nhận được điện thoại hộ công bệnh viện gọi tới, nói là bà ngoại anh thanh tỉnh.

Bệnh tình của bà ngày càng chuyển biến xấu, ký ức của bà ngoại càng ngày càng hỗn loạn, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít.

Cho nên nghe được hộ công nói bà thanh tỉnh, Tiết Tích quyết định đi đến chỗ bà, hôm nay không đưa Chu Ức Chi đi lớp học bổ túc nữa.

Anh lo lắng mình không ở đây Lâm Gia Vũ lại tới tìm Ức Chi lôi kéo làm quen, nhưng là không biết vì sao mấy ngày này Lâm Gia Vũ lại an phận thật sự, cuối tuần tuy rằng quả thực cũng tới học bổ túc, nhưng cũng chỉ là lại gần Chu Ức Chi cùng nhau thảo luận bài học mà thôi.

Tiết Tích mấy lần đưa đồ uống lên lầu, cũng không thấy hai người nói nói cười cười nói chuyện ngoài bài học.

Mặc dù như thế, Tiết Tích vẫn là nhịn không được lấy thân phận anh lớn uyển chuyển nhắc nhở Chu Ức Chi hai lần, bảo cô hảo hảo học tập, trước khi thi đại học không cần yêu đương.

Chỉ là mỗi lần anh nói như vậy, Chu Ức Chi đều mặt mày hớn hở, mừng rỡ như hoa.

Tiết Tích không rõ nguyên do, lại sợ nói nhiều khiến cho cô sinh tâm tư phản nghịch, vì thế chỉ có thể giống như dưới đáy lòng chôn một cây gai, nhìn Lâm Gia Vũ mỗi tuần tới biệt thự học bù.

***

Tiết Tích ở dưới lầu bệnh viện mua ít trái cây.

Bởi vì răng lão nhân mềm, không thể ăn táo giòn, vì thế anh mua một ít chuối cùng dâu tây.

Anh xách theo trái cây đi vào phòng bệnh, bà ngoại dựa vào trên giường, mang kính viễn thị, cố hết sức mà đọc sách.

“Bà ngoại.” Tiết Tích đi qua, đem trái cây đặt ở đầu giường, cười hỏi: “Bà đang xem cái gì?”

Lão nhân buông sách, kinh hỉ mà nhìn anh: “Cháu tới rồi, cháu đã lâu không tới thăm bà.”

Tiết Tích cười một cái, mấy ngày hôm trước sau khi tan học anh liền tới, chỉ là lão nhân không nhớ rõ, anh có chút bất đắc dĩ, chỉ là cười nói: “Bà ngoại, xin lỗi bà, gần đây bài tập quá nhiều, về sau cháu thường xuyên tới, cháu đi rửa chút dâu tây cho bà, bà chờ cháu một lát.”

Anh đi vào toilet rửa sạch dâu tây.

Bà ngoại ở bên ngoài cùng anh nói chuyện.

Bởi vì nhớ rõ chuyện Tiết Tích dọn đến Chu gia ở, cho nên lão nhân nhịn không được hỏi nhiều hai câu, hỏi đơn giản là Tiết Tích ăn được không, ngủ ngon không, Tiết Tích nói hết thảy đều tốt, lão nhân lúc này mới yên lòng, lại dặn dò Tiết Tích vài câu. Bà lại hỏi Tiết Tích tương lai tính sao, có thể là ý thức được mình không thể thường xuyên giữ được thanh tỉnh, cho nên thừa dịp còn thanh tỉnh liền muốn nhiều lời một chút.

Tiết Tích cầm dâu tây đã rửa sạch, anh rũ mắt, nhìn nước từ vòi nước chảy xuống.

Đời trước Tiết Tích đối với tương lai của mình đã lập kế hoạch rất rõ ràng, sớm một chút tích cóp đủ tiền, còn trả lại tiền Chu gia đã chữa bệnh cho bà ngoại, sau đó chăm sóc cho bà ngoại, anh muốn học y, có lẽ là thấy nhiều người thân rời khỏi mình, Tiết Tích đối với chuyện tử vong này theo bản năng có loại kháng cự, mà trừ cái này ra, kế hoạch có thay đổi, là có liên quan đến Chu Ức Chi.

Anh quả thật cũng đã từng bước đi đến mục tiêu của mình, học đại học y khoa đứng đầu trong nước, cầm toàn bộ học bổng, chờ đợi xuất ngoại đào tạo sâu, chỉ là thế sự vô thường, có một số việc là anh không có biện pháp đoán trước được, tỷ như nói bà ngoại qua đời sớm, cùng với vụ tai nạn xe cộ kia của Ức Chi.

Mà một đời này, trọng sinh một ngày kia, anh cũng nghĩ kỹ đường đời này rồi. Trừ bỏ kế hoạch đời trước, anh còn phải ở bên người cô hảo hảo mà che chở cô, để cô tránh được những tai vận đó. Một đời này, ngoài việc quan hệ với cô giảm bớt ra, là Tiết Tích hoàn toàn không có đoán trước được.

Tình cảm dịu dàng nổi lên trong mắt anh.

Xem ra, có đôi khi vận mệnh đối với anh cũng không phải mỏng như vậy.

“Đúng rồi, Chi Chi đâu?” Bà ngoại hỏi: “Hai đứa ở chung có tốt không?”

Tiết Tích quay đầu lại nói: “Khá tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Bà ngoại hướng tới toilet nhìn lại, do dự, lại nói: “Tiểu Tích, cháu có nghĩ tới hay không …… cháu có nghĩ tới khi nào rời Chu gia hay không, sau khi thi đại học thì sao? Chu gia tuy rằng là bởi vì giao tình năm đó với ông nội cháu, trợ giúp chúng ta, nhưng là thời gian dài nhận ân tình của người ta cũng không tốt, bà ngoại rất sợ sẽ liên lụy cháu……”

Tiết Tích tự nhiên rõ ràng hiểu hết thảy băn khoăn của bà ngoại.

Năm đó thời niên thiếu sau khi anh thi đại học xong, chuyện đầu tiên anh làm đó là nghĩ cách kiếm tiền, còn giúp đỡ Chu gia. Áo cơm vô ưu lâu rồi, thực dễ dàng từ bỏ năng lực sinh tồn. Huống chi, nếu không còn trả lại những số tiền đó, anh cùng Chu Ức Chi căn bản không thể nói bình đẳng.

“Bà yên tâm đi.” Tiết Tích nói: “Bà không phải lo cháu bị liên lụy, bà không cần nghĩ như vậy, chăm sóc tốt cho bà vốn dĩ chính là trách nhiệm mà cháu nên làm, Chu gia giúp đỡ cháu cũng sẽ trả lại, cháu sẽ có năng lực hảo hảo chiếu cố mọi người.”

Lời này không biết vì sao từ trong miệng thiếu niên nói ra, thập phần đáng tin cậy, ước chừng là bóng dáng anh thon dài cao lớn, cho người ta cảm giác trầm ổn.

Hốc mắt bà ngoại có chút ướt át, gật gật đầu.

Tiết Tích rửa dâu tây xong, lấy đĩa ra đặt lên, gác trên đầu giường, bà ngoại bảo anh ăn, anh rút khăn giấy, đem ngón tay ướt dầm dề lau khô, nói: “Tuần này cháu chưa gặp qua bác sĩ, không rõ bệnh tình của bà, cháu đến văn phòng bác sĩ trước đã.”

“Được, đi nhanh lên rồi về.” Bà ngoại dặn dò nói: “Bằng không chờ lát nữa bà lại ngủ.”

Tiết Tích gật gật đầu: “Vâng.”

***

Tiết Tích không đi lớp học bổ túc chờ Chu Ức Chi, Chu Ức Chi sau khi tan học, liền từ chỗ tài xế nghe được tin tức bà ngoại Tiết Tích tỉnh táo lại, vì thế để tài xế Lý đưa cô đến bệnh viện, vừa vặn cô thật lâu cũng chưa tới bệnh viện thăm bà.

Lúc Chu Ức Chi vào phòng bệnh, Tiết Tích không ở đây, từ trong miệng hộ sĩ biết được anh đi văn phòng bác sĩ, Chu Ức Chi liền ở phòng bệnh bồi bà ngoại trước, thuận tiện chờ anh.

Một học kỳ này cô tuy rằng không có cùng anh thường xuyên tới, nhưng là cũng lần lượt tới thăm bà ngoại vài lần.

Cho nên bà ngoại cũng đã quen với cô, vừa thấy cô tiến vào, liền nhanh chóng tiếp đón cô ăn dâu tây.

Tiết Tích từ văn phòng bác sĩ ra.

Bệnh tình của bà ngoại vẫn như cũ, ký ức suy yếu thật sự nghiêm trọng, bộ phận khác cũng xuất hiện sự suy nhược, Tiết Tích nhìn kỹ tất cả báo cáo, anh học y nhưng anh lại không hiểu hết, biện pháp trị liệu duy nhất trước mắt chỉ có thể là bổ sung dinh dưỡng, duy trì khỏe mạnh, y học không có cách trị liệu tốt.

Anh đem báo cáo lật qua một chút, đi đến phòng bệnh.

Đi tới cửa liền nghe thấy thanh âm của Chu Ức Chi cùng bà ngoại.

Lão nhân nói: “Tiết Tích là con trai làm nhiều chuyện chút vốn dĩ chính là vậy, Chi Chi cháu đừng khách khí với nó, có chuyện gì đều tìm nó, vốn dĩ được cha cháu trợ giúp, chúng ta đã thực cảm kích, cháu cũng có thể bảo nó giúp cháu làm bài tập, tiết thể dục không muốn chạy bộ cũng để Tiểu Tích giúp cháu chạy……”

Lại nói gì đó Tiết Tích nghe không rõ.

Tiết Tích nghe thấy bà ngoại nói có chút dở khóc dở cười, đang muốn đẩy cửa đi vào.

Bỗng nhiên nghe thấy thiếu nữ ngồi ở mép giường nhẹ nhàng hít hít cái mũi, như là có chút khổ sở.

Cô nói: “Bà ngoại, bà đừng nói như vậy, kỳ thật……”

“Kỳ thật, kỳ thật là cháu thiếu anh ấy, nếu không có cháu, đời trước khả năng anh ấy……”

Câu nói kế tiếp Chu Ức Chi nói nhỏ đi.

Cô nhìn bà ngoại Tiết đầy đầu đầu bạc, trong lòng thương cảm, không chỉ là những cái đó cô thực xin lỗi Tiết Tích, kỳ thật ở trong chuyện bà ngoại Tiết Tích, cô cũng rất xin lỗi anh. Đời trước trước khi bà ngoại anh qua đời, cô chưa bao giờ đi thăm bà ngoại anh lấy một lần.

Hiện tại nhớ tới, lúc ấy mất đi một người thân cuối cùng, anh vừa mới thành niên có thể có loại cảm giác bị thế giới vứt bỏ hay không.

Bà ngoại Tiết nghe không hiểu lời cô nói, nói: “Chi Chi, cháu nói cái gì?”

Chóp mũi Chu Ức Chi chua xót, lắc lắc đầu, không tiếp tục cái đề tài kia, nói: “Bà ngoại, cháu tiếp tục đọc sách cho bà.”

Bà ngoại Tiết gật gật đầu, hiền từ mà nhìn cô.

***

Thân ảnh ngoài phòng bệnh con ngươi đen nhánh ngạc nhiên, cả người cứng đờ mà đứng ở nơi đó, thân ảnh bị ánh đèn hành lang chiếu vào trên mặt đất, chói lọi, cũng là cứng còng.

Hành lang bệnh viện người đến người đi, tràn ngập các loại thanh âm, nhưng anh hoàn toàn nghe không thấy, có như vậy trong nháy mắt, trong đầu Tiết Tích ong ong, một mảnh trống rỗng.

Anh ngay từ đầu có rất nhiều lần hoài nghi Ức Chi có phải cũng là trọng sinh trở về hay không.

Nhưng vô luận là bút tích, am hiểu dương cầm khúc, vẫn là bất động thanh sắc, nói bóng nói gió hỏi cô chuyện đời trước, tất cả cô đều không toát ra bất luận dấu hiệu gì là trọng sinh trở về.

Cho nên anh quyết định không hề đi tự hỏi cái vấn đề kia.

Hoặc là nói, cũng là trốn tránh đi đối mặt cái vấn đề kia.

Nhưng hiện tại anh hiểu được, lừa mình dối người cũng không có dùng.

Hóa ra, hết thảy thay đổi đều là bởi vì áy náy.

~~~~~

Mọi người đọc truyện có phát hiện đi được 2/3 quãng đường rồi mà 2 nhân vật xuất hiện ngay từ đầu là dì Hà và chú quản gia đều không có tên mà chỉ được gọi như thế khônggg??? ( ̄▽ ̄)/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.