Edit by Thanh Thanh | Wattpad: Cucaitrangkhaai
~~~~~~~~~~~~
Lúc Tiết Tích đi bệnh viện, bà ngoại đang ngủ say, vì thế anh không quấy rầy, đi văn phòng bác sĩ xem bản báo cáo kiểm tra, lại nói với hộ công một ít những việc cần chú ý, liền tính toán đi về.
Sau khi ra bệnh viện nhìn thấy bên ngoài mưa to tầm tã, không biết có thể có sét đánh hay không, vì thế anh mua dù cùng một số đồ dùng khác.
Xe taxi ở bên kia bãi đỗ xe dừng lại, trong tay Tiết Tích xách theo một cái túi giấy, bên trong có một cái hộp nhỏ, trong hộp nhỏ là mấy đôi nút bịt tai hiệu quả cách âm tốt.
Không biết có phải do ngày hôm qua mắc mưa hay không, sau khi từ bệnh viện ra anh liền cảm giác xương bả vai cũng có chút trầm trọng, cầm ô chậm rãi đi đến Chu gia.
Nước mưa tí tách tí tách, theo sườn núi chảy xuống hàng rào Chu gia, tựa như từng luồng dòng suối nhỏ.
Nam sinh hơi có chút đơn bạc, giày thể thao màu trắng đạp lên dòng suối nhỏ, đi tới bên kia, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Túi giấy màu trắng bên cạnh người lung lay một chút, cũng rũ tại bên người.
Tiết Tích dừng lại bước chân, ánh mắt dừng ở bên kia, chỉ thấy trong viện Chu gia đều mở đèn —— ngày thường rõ ràng là chỉ mở đèn trong viện, nhưng là lúc này đèn ngoài hàng rào cũng bật, thế cho nên cách đó 50 mét cũng sáng. Bóng dáng anh nghiêng nghiêng trên mặt đất.
Trước sân biệt thự có một bóng người nhỏ xinh, Chu Ức Chi mặc một cái áo vận động màu xám ở nhà liền mũ sam, một bàn tay cắm ở trong túi, một cái tay khác giơ dù, tựa hồ là đang nhón chân nhìn về phía bên này ——
Mà sau khi tầm mắt dừng ở trên người anh, cô nháy mắt cả người căng chặt, nhưng lại tựa như nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng xoay người đi vào trong phòng.
Tiết Tích nhìn động tác liên tiếp này của cô, trái tim thót một giây, máu bỗng nhiên chảy lên đỉnh đầu, trong đầu cư nhiên hiện lên một cái ý tưởng điên cuồng lại buồn cười —— cô là đang đợi anh trở về sao?
Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình không khỏi quá si tâm vọng tưởng, sao có thể chứ?
Cô có lẽ chỉ là ra hít thở không khí.
Tiết Tích hồi thần, tiếp tục đi đến biệt thự, tự giễu mà nghĩ, không biết có phải hai ngày này thái độ của cô thoáng chuyển biến tốt đẹp hay không, thế nhưng cho anh một loại ảo giác cô bắt đầu quan tâm mình.
***
Chu Ức Chi sau khi chạy về trong biệt thự, liền chạy nhanh đến trên sô pha ngồi đọc sách, làm bộ người vừa rồi chạy ra bên ngoài nhà căn bản không phải mình, người ban ngày mất mặt xấu hổ ghen tuông cũng không phải là mình.
Cô tư thái ưu nhã, sách cũng không cầm ngược, nhưng là một chữ trên sách cũng xem không vào.
Tiết Tích sau khi vào nhà, nhìn thấy Chu Ức Chi đang xem sách, liền đứng ở huyền quan phóng nhẹ động tác đổi giày, tận lực không quấy rầy đến cô.
Anh biết cô năng động, nỗ lực, khắc chế, luôn luôn thích an tĩnh, đời trước khi đọc sách bị anh hoặc quản gia quấy rầy đến, đều sẽ thập phần không kiên nhẫn. Một đời này quan hệ giữa anh cùng cô có chút hòa hoãn, tuy rằng chưa chắc có thể được cô thích đến, nhưng mặc dù là trở thành anh em bình thường trên danh nghĩa —— anh cũng hy vọng khoảng cách với cô có thể gần một chút, như vậy vài thập niên sau cũng có thể giữ cô. Đây ước chừng là anh hy vọng xa vời đi.
Như vậy mọi việc liền theo cô đi.
Chu Ức Chi còn đang rụt rè mà tiếp tục đọc sách, thường thường ho khan hai tiếng tìm chút tồn tại, trên thực tế trong lòng nôn nóng như đốt, tựa như kiến bò trên chảo nóng, liền kém không ở trên mặt viết mấy chữ: “Anh, anh mau chú ý đến em”!
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, anh cơm nước xong, tựa hồ là nhìn đến cô vẫn luôn ho khan, đi phòng bếp giúp cô pha một ly nước mật ong, im ắng mà đặt ở trước mặt cô, sau đó liền lên lầu.
Liền lên lầu......
Liền lên lầu......
Chu Ức Chi nhìn ly nước mật ong hiền từ trước mắt:......
Nước mắt đều phải chảy xuống.
Em thoạt nhìn thật sự có cao lãnh như vậy sao? So với được quan tâm, em càng muốn cùng anh nói chuyện, anh ơi!
Chu Ức Chi cũng không có tâm tư đọc sách, dù sao xem cũng không vào, trở lại phòng, cô tắm rửa một cái, thay áo ngủ sấy tóc, trong lòng vẫn buồn bực không thôi.
Rất tốt, hiện tại xác định ba việc.
Thứ nhất, anh hiện tại mười sáu tuổi khả năng còn không thích cô, cũng không biết đời trước anh rốt cuộc là khi nào, cụ thể vì cái gì mà thích cô. Nhưng chính cô chờ không kịp, trước tiên nghĩ cách đem anh chiếm cho riêng mình, nếu không oanh oanh yến yến cùng loại với Sầm Vũ Vũ này khẳng định sẽ ùn ùn không dứt.
Thứ hai, tuy rằng hiện tại anh còn không thích cô, nhưng là từ ly nước mật ong kia, anh vẫn là rất quan tâm cô.
Thứ ba, vứt bỏ chuyện ban ngày dỗi Sầm Vũ Vũ kia không nói, một đời này tính tình cô tốt lên, ấn tượng của anh với cô hẳn là rất không tồi đi, trước mắt ấn tượng vớ anh hẳn là —— em gái ngoan ôn nhu săn sóc.
Cô vẫn có hi vọng.
Nghĩ đến đây, Chu Ức Chi cảm thấy không thể chờ anh thích mình, còn phải chủ động một chút.
Cô ở trong phòng đi tới đi lui, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nhanh chóng chạy xuống lầu, đem canh hạt sen buổi chiều dì Hà nấu đổ ra một chén, dùng khay tính toán bê đến phòng anh.
Tiếp theo đưa canh là gì, chủ yếu là tóc ướt dầm dề mà ngoan ngoãn động lòng người mà để anh nhìn thấy.
Đứng ở cửa phòng anh, Chu Ức Chi vẫn là có chút khẩn trương, rốt cuộc cô tám đời cũng chưa chủ động như vậy, trước nay đều chỉ có người khác lì lợm la liếm mà theo đuổi cô, đại tiểu thư Chu gia cô khi nào theo đuổi người khác?
Nhưng là do dự một lát, cô vẫn là yên lặng cổ vũ cho mình, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Nhưng trăm triệu không dự đoán được, phòng không bật đèn, chỉ có đèn bàn ở mép giường phát ra một chút ánh sáng.
Anh tựa hồ đã ngủ, nhưng là sắc mặt anh có chút không thích hợp. Mũi đĩnh bạt, đường cong đẹp của môi mỏng, nhưng mà làn da lại có chút quá mức tái nhợt, trên trán cũng có một tầng mồ hôi tinh tế trong suốt.
Chu Ức Chi bước chân vội vàng mà đi qua, đem khay đặt xuống bên cạnh, duỗi tay dò xét trán anh —— phát sốt?!
Chu Ức Chi hoảng sợ, phỏng chừng là anh ngày hôm qua từ bệnh viện trở về mắc mưa, cô xoay người liền đi ra ngoài.
Tiết Tích tuy rằng nhắm hai mắt, bởi vì phát sốt mà trạng thái tinh thần không tốt, có chút hôn hôn trầm trầm, nhưng là cũng có thể cảm giác được có người tới, sau khi nghe được tiếng bước chân, anh mở mắt ra, liền nhìn thấy cô xoay người bỏ mình lại liền chạy.
Tiết Tích:......
Thiếu niên cười khổ trong lòng, tuy rằng quan hệ có chút hòa hoãn, nhưng xem ra cũng không có hòa hoãn đến nông nỗi kia.
Chính là, không đợi anh lộn xộn mà nghĩ xong, không quá hai giây, cửa lại bị đẩy ra.
Cô lại vội vàng mà chạy về tới, đặt mông ngồi ở mép giường, cúi người thả cái gì đó trên trán anh.
Xúc giác lạnh lẽo trong nháy mắt truyền đến.
Là một miếng dán dùng để hạ sốt.
Trong lòng Tiết Tích trong nháy mắt kinh ngạc vô cùng, lông mi anh nhẹ nhàng run lên một chút, tuy vẫn không có mở, nhưng là hô hấp lại dần dần dồn dập lên.
Anh cơ hồ thụ sủng nhược kinh.
Thậm chí cảm giác đáy lòng đóng băng đã lâu ẩn ẩn bắt đầu sống lại.
Đời trước, cô căn bản sẽ không như vậy, đời trước cô mặc kệ trong lòng là nghĩ như thế nào, nhưng ngoài miệng đều là ước gì anh ở trong mưa xối nhiều một chút, cút đi thật nhanh.
Mà hiện tại, cô cư nhiên thả trên trán anh một miếng dán hạ sốt, còn ở mép giường không đi.
Nếu chỉ là bởi vì chú Chu dặn dò, vì cha mẹ cô sớm một chút trở về, cô căn bản không cần thiết làm đến tình trạng này.
Chẳng lẽ một đời này, cô thật sự không chán ghét anh?
Tiết Tích suy nghĩ hỗn loạn, mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cô.
Anh cảm thấy như là mộng, nhưng là cô còn chưa đi, ánh sáng đèn bàn dừng ở trên mặt cô, trên mặt cô hiện ra một chút lo lắng.
“Em......” Tiết Tích nhẹ nhàng mở miệng, môi có chút khô khốc. Là thật vậy chăng?
“Anh, muốn uống nước?!” Chu Ức Chi lập tức nói, nhanh chóng xoay người đi đổ nước.
Nhưng là còn không có đứng dậy, đã bị thiếu niên trên giường chế trụ cổ tay, gắt gao túm chặt, Chu Ức Chi hoàn toàn mở không ra, cổ tay đều có chút phát đau.
Thiếu niên bỗng nhiên lại nhắm mắt lại, như là không muốn tỉnh lại giấc mộng này, trên nét mặt có vài phần không dễ phát hiện mà yếu ớt.
~~~~~~~~~~~~~~
Thất Tịch vui vẻ nhaa~♡