Nét mặt chủ tịch khi ấy rất chi là thốn. Kể cả phu nhân lẫn cô Đạm thực
sự cũng không đoán nổi hắn đang nghĩ gì, chỉ biết Hoàng Thế Lân lầm lì
đi xuống phòng giám sát.
Một mình hắn vào trong, để lại hai người phụ nữ bên ngoài lo ngay ngáy.
Thế rồi, nửa tiếng sau, chủ tịch điềm tĩnh đi ra gọi các nàng vào, cho xem bằng chứng.
Phu nhân cười thầm trong bụng, ra sức nũng nịu nỉ non, cô Đạm choáng váng
không tả xiết. Rõ ràng camera trong phòng chủ tịch có tiếng, cô chắc
chắn 100% luôn.
Có bận cô và ngài còn cùng nhau xem lại những
thước phim quý, loã lồ đổ đốn, ngay trên bàn làm việc của ngài kìa. Hình ảnh sắc nét, âm thanh sinh động đến mức cô đỏ bừng hai bên má ấy.
Thế nào mà trớ trêu, giờ cả đoạn video cứ im lìm như không, hại cô hờ ơ hơ
sắc hớ. Chẳng biết kẻ nào đã tiếp tay cho Trương Mỹ Ái Như lừa dối chủ
tịch nữa.
Suy cho cùng, cô vẫn là người thua cuộc.
Suy cho cùng, cô không đấu nổi với cháu gái của NM Group.
Chị ta cho người khai quật toàn bộ hồ sơ của cô, từ chuyện có dính líu tới
Trương Quốc Hùng, chuyện cô từng đi vá màng trinh tới việc cô đổi tên
thành Đạm cố ý tiếp cận Hoàng Thế Lân.
Tất nhiên phu nhân không trực tiếp đưa cho chủ tịch rồi, chỉ là một kiện hàng chuyển phát nhanh thôi.
Ai cũng có thể dự tính được, chủ tịch sôi máu đến mức nào.
Tất cả mọi chuyện hắn đều dễ dàng tha thứ, nhưng riêng cái loại rau bẩn mà nhận là hàng chất lượng cao thì hắn căm.
Hắn khinh.
Cô Đạm bị đuổi việc, toàn bộ túi áo hàng hiệu, tiền bạc đều bị người của
CL Group lột sạch. Thôi thì bọn chúng vẫn còn bố thí cho cô một bộ đồ
cộc tay để mặc đã là nhân từ hơn rất nhiều so với Trương Quốc Hùng rồi.
Đạm rơi vào cảnh bần cùng, không nơi nương tựa, đi đến đâu cũng bị đuổi.
Thực sự rất chi là khổ sở.
Giờ nhận ra mình dại đã quá muộn rồi, Trương Mỹ Ái Như, đến Hoàng Thế Lân chị ta còn dám chơi thì cô là cái thá gì.
Có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, quả thật ngu xuẩn. Đợi chủ tịch đi
làm, cô Đạm bò đến trước cổng nhà ngài kêu gào thảm khốc, van xin phu
nhân mở cho một con đường sống.
Cô quỳ ba tiếng đồng hồ, có người mới ỏn ẻn đi ra.
Nghe đồn chị ta tuy đanh đá nhưng thương người, ấy thế mà đúng. Phu nhân mở
ví vứt cho cô mấy triệu lẻ, bảo rằng trang trại thả lợn rừng ở bản Mộc
Lan đang cần người, thích thì có thể lên đấy xin việc. Cô Đạm mắt rơm
rớm nước mắt, cảm ơn phu nhân rối ra rối rít.
Mấy lời đó là thật
hay dối lòng, Trương Mỹ Ái Như cũng chẳng thèm để tâm. Vừa vào đến nhà
thì cái Cúc đã trình nàng tạp chí thời trang số mới nhất, rất nhiều hàng đẹp và độc sẽ lên kệ vào tháng sau, trong đó nổi bật nhất là chiếc túi
Hermes Birkin làm bằng da cá sấu màu phiếm hồng, đính kim cương lóng la
lóng lánh, nghe nói cả thế giới chỉ có mấy chiếc thôi.
Phu nhân
CL Group ngắm mà thèm khát kinh khủng khiếp, khổ nỗi nàng nào có nhiều
tiền đến thế. Có mỗi cổ phần thôi, mà cổ phần thì đâu có được bán bừa,
bán đi hết xừ nó mất à.
Không được.
Xin ông? Xin bà?
Càng không được, hai người đó tuy già tuy giàu nhưng tính giống hệt nhau ý,
chỉ sợ lại mắng nàng vì cái tội không đem tiền đi từ thiện cứ tiêu hoang vớ va vớ vẩn.
Trương Quốc Hùng?
Thôi quên đi, nàng ghê
tởm anh ta. Thà rằng xin chồng còn hơn, đối với Hoàng Thế Lân, ghét thì
công nhận ghét thật, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cứ có chút cảm xúc
gì đó mơ hồ khó nói lắm.
Từ khi nảy ra ý định, có người đứng ngồi không yên, thấp tha thấp thỏm mong ông xã về. Vừa nghe tiếng xe hắn rú
ngoài sân nàng đã rối rít chạy ra đón.
-“Anh Lân…anh Lân về rồi à…Như mong anh quá…nhớ anh ghê ý…”
-“Ừ, anh thương. Hôm nay anh hơi nhiều việc.”
-“Anh Lân mua cái gì đó?”
-“Anh mua đồ về nấu cơm cho Như ăn.”
Tưởng chủ tịch đùa chớ, ai ngờ đích thân vào bếp thật.
Mướp đắng xào trứng, mướp đắng nhồi thịt, mướp đắng nộm chua ngọt, mướp đắng chiên giòn, canh mướp đắng cá viên.
Cả một bàn toàn mướp đắng là mướp đắng.
Phu nhân khóc không ra nước mắt, chủ tịch thì ngược lại, hớn ha hớn hở trình bày.
-“Ăn mướp đắng vừa mát vừa chữa bệnh ngu rất hiệu quả, mất công anh nấu rồi, Như không ăn anh buồn lắm ý.”
Trương Mỹ Ái Như ngước nhìn người đàn ông uy phong thường ngày trong chiếc tạp dề thỏ Bunny nũng na nũng nịu tự dưng thấy buồn cả cười.
Hơi cảm động nữa.
Đành rón rén gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng, từ tốn ăn.
Đắng ngắt à.
-“Ngoan nào, Như cố ăn mỗi món năm gắp, uống hai bát canh nữa thì muốn gì anh cũng chiều.”
-“Thật không ta? Muốn gì cũng chiều thật á?”
-“Thật, Như ăn được không hay để anh nhá cho nào?”
Ăn được, tất nhiên là ăn được rồi.
Phu nhân sướng, cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt gọn, sau đó phải vào nhà vệ sinh
nôn mửa mấy lần nhưng vì túi xịn, nàng nghĩ thế cũng đáng.
Không
hiểu cơ sự làm sao mà đầu chủ tịch hôm nay cũng hơi ẩm, nàng vừa mới
bước ra khỏi nhà tắm đã bị hắn bế phốc vào giường, cẩn thận giúp vợ sấy
khô tóc rồi chưa gì môi lưỡi đã triền miên không ngớt.
-“Như đau ý…vết bỏng…”
-“Nhưng đây là nghĩa vụ của vợ mà. Như không thương anh à?”
Triết lý sắc sảo quá, nàng cãi không nổi. Hoàng Thế Lân thực sự rất thành
thục trong chuyện ấy, từng tấc da thịt của nàng bị hắn mân mê mơn trớn,
từng nụ hôn rơi xuống, nửa ngọt ngào nửa nóng bỏng khiến đầu óc nàng mê
loạn.
Luồng khí ấy thiêu đốt trái tim nàng, thời khắc hắn miết
xương quai xanh, cả người nàng bỗng dưng mềm nhũn như nước. Cử chỉ của
hắn, điêu luyện đến bất ngờ, có cái gì đó ấm áp mềm mại bao quanh nàng,
bất chợt nàng thấy mình như con mèo nhỏ vậy, đanh đá, ương bướng khó
chiều, nhưng lại bị khuất phục dưới hắn.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng ruốt cuộc nàng hồn mê trí loạn, chỉ vô thức hoà nhịp cùng hắn.
Nơi ấy, mảnh ren lấp ló khêu gợi, hắn hôn nàng sâu thật sâu.
Nơi ấy, nụ hồng nở bung rực rỡ, má nàng nhuộm màu phiếm hồng.
Loại chuyện này, nàng quả thật không có chút kinh nghiệm nào cả. Tê dại nhức nhối trong lòng khiến nàng tự nhủ thôi thì trải nghiệm cùng hắn một lần cũng chẳng sao, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, lấy chồng bao nhiêu năm rồi, có tiếng mà chẳng có miếng à.
Ấy vậy mà nàng không ngờ được, hắn chẳng làm gì thêm cả, chỉ cười ngây ngốc rồi cài lại móc áo cho nàng.
-“Như ngủ ngoan nha.”
Trương Mỹ Ái Như hận điên tiết, hắn làm cho nàng cả người rạo rực bức bối, giờ hắn chúc nàng ngủ ngoan là sao?
Cố nuốt cục tức to đùng đoàng, phu nhân tỉ tê tâm sự, nàng muốn có túi
đẹp. Chủ tịch gật đầu hiền dịu, hắn nói là giữ lời, đúng ngày mồng một
đầu tháng sau đó, nàng còn đang lim dim trên giường thấy chiếc túi hồng
rực rỡ hươ qua hươ lại trước mặt.
Phu nhân phởn hết cả người, bật dậy như lò xo.
Khổ nỗi nàng chưa kịp chạm thì ai đó đã mạnh mẽ giật lại.
-“Thương anh không?”
-“Dạ, có.”
-“Yêu anh không?”
-“Có.”
-“Nhiều không?”
-“Nhiều lắm lắm luôn á.”
-“Hát anh nghe một bài, cả múa phụ hoạ nữa, rồi anh cho.”
Hoàng Thế Lân điềm tĩnh ngồi thách thức ở ghế đối diện, Trương Mỹ Ái Như ức
nghẹn ngào nhưng sức mạnh của chiếc túi quá lớn, nàng chẳng thể chống
cự.
Giọng hát trầm bổng du dương bắt đầu ngân nga, thân hình chữ S cũng uyển chuyển theo nhạc.
-“Đánh mông mạnh nữa lên…sang trái một chút…được…được…qua phải tiếp đi…ô sờ
kê…hẩy chéo góc ba mươi độ…chuẩn…thử góc sáu mươi độ xem sao…tuyệt …góc
chín mươi…quá tuyệt…tuyệt con mẹ nó vời…Như quá giỏi…giờ thì ngoáy tít
thò lò cho anh coi.”
Chủ tịch bản chất đích thị là một thằng khốn nạn mà, lắc đằng trước đẩy đằng sau, hại phu nhân mệt nhoài mới nhả đồ. Trương Mỹ Ái Như sướng điên cuồng, ngắm nghía ngây ngốc cả giờ đồng hồ
mới bịn rịn mang em nó trở về phòng trưng bày.
Thế nào mà nàng vừa mở cửa đã nghe giọng chủ tịch thì thà thì thầm phía đằng sau.
-“Eo ui, Nho Mỹ của anh ngốc nghếch như vậy mà vẫn nhớ được mật khẩu cửa cơ à, tận chín số lận, giỏi ghê ta.”
Có người thoáng giật mình, giả bộ cười khì khì, giọng ngọt xơn xớt đi ý.
-“Ơ, Như ngốc đâu mà ngốc, Như thông minh mà, số điện thoại của anh Lân, của bà, của ông, Như còn nhớ được á.”
Cũng may nàng phản ứng nhanh, hắn không nghi ngờ gì cả, chỉ là bước vào trong “lãnh địa cấm” của nàng dò xét.
-“Haiz…túi hiệu…giày hiệu…ngay cả khăn với phụ kiện cũng hiệu nốt. Thì ra phàm là
thứ đắt tiền Như đều thích cả. Xem nào…cái tủ giày của vợ anh cũng khá
hoành tráng đấy…giá kể mà được bổ sung đôi Ruby Stilettos thì chắc sáng
rực cả một góc ý nhỉ?”
Ruby Stilettos?
Nàng nghe không
nhầm đó chứ? Hơn 600 viên đá hồng ngọc đính kết lấp lánh đến mê hồn? Đôi giày đó, cả một gia tài chứ ít ỏi gì đâu? Vậy mà chủ tịch nói cứ như
chơi ấy.
Thật không hổ danh chủ tịch CL Group.
Trương Mỹ Ái Như nín thở, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi như con cún con chạy lại phía chủ tịch, nịnh nọt không ngớt.
-“Ôi dào, không cần bốc anh lên mây xanh như vậy, Như chỉ cần cúi xuống làm ngựa kêu gâu gâu là được rồi.”
-“Không phải không phải, ngựa đâu kêu gâu, đó là tiếng chó sủa mà anh.”
-“Đâu có, anh nhớ hôm nọ chính cái mồm Như bảo ngựa kêu gâu gâu…”
-“Đâu, Như có bảo thế hồi nào đâu? Anh Lân nhớ nhầm rùi, chưa già đã lẫn ấy, phải bảo bà cắt thuốc bổ cho anh uống thôi.”
Phu nhân xoen xoét giảo hoạt, chồng nàng chẳng buồn tranh luận, chỉ đơn
giản quay người đi xuống phòng khách, thong thả tựa sô pha buôn điện
thoại.
-“A lô…giám đốc Phân đó à…tôi hỏi khí không phải Phân tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi ý nhỉ…hả…mười sáu à…lại còn cung Song Ngư
mới ghê chứ…ái chà chà…thế cũng sắp tới sinh nhật rồi còn gì…ừ…mười
tháng nữa chứ mấy…chỗ tôi có đôi giày khá đẹp…ừ…Ruby Stilettos…ông hỏi
xem em nó có thích không…thích hả…được…thế thì tốt…phu nhân á…không…chân phu nhân to quá…sợ không vừa…”
-“VỪA MÀ.”
Có người chưa
dứt lời người kia đã hét toáng lên. Một tín đồ cuồng hàng hiệu như nàng, nàng không có thì người khác cũng đừng hòng có.
-“Như thua. Như làm chó là được chứ gì?”
Hoàng Thế Lân cố nín cười, vẫy vẫy phu nhân về phía mình, lệnh cho nàng quỳ dưới sàn nhà rồi vừa xoa đầu vừa ngọt ngào thủ thỉ.
-“Được, ngoan lắm, thân đã làm con chó thì phải có thằng chủ nó mới oách. MiLu của anh ngồi đây xem bóng đá với anh nha.”
Phu nhân tức tím mặt mày mà vẫn phải cố nhịn. Chủ tịch thì cứ như bị lên
cơn rồ, đội nào thắng cũng hét vang cả nhà, rảnh ra là búng tai giật tóc giày vò MiLu, thi thoảng phấn khích quá còn dùng lòng bàn chân cao quý
vả yêu vài cái vào hai bên má phúng phính.
-“Đau, móng chân anh dài quá rồi đấy, xước cả mặt Như.”
Vợ càu nhàu, chồng thản nhiên tâm sự.
-“Nhắc mới nhớ, Như cắn giúp anh đi, ngày xưa bà nội toàn làm thế thôi.”
WTF?
Bao giờ cho tới ngày xưa?
Trương Mỹ Ái Như suy cho cùng vẫn là loại người có thể nhẫn nhịn vì nghiệp
lớn, trong lòng giận sôi sùng sục nhưng ngoài mặt tươi cười như hoa,
thuận tay với chiếc kéo gần đó tỉ mỉ tỉa tót cho chồng yêu.
Chủ tịch nghe chừng cảm động lắm, cất giọng đầy hào phóng.
-“Giày anh mua tuần trước, để dưới nhà kho.”
Có người mắt sáng như sao, vội vàng lao vút đi như tên lửa.
Ngặt nỗi cuộc đời cơ sự khó lường!
Cửa nhà kho mở, giày chẳng thấy đâu, chỉ thấy cả xô cư… mấy lít đổ dồn dập
xuống tấm thân mỏng manh của nàng. Tổng hợp từ lợn gà trâu bò tới dê vịt ngan ngỗng…tất tần tật không thiếu loại nào, được hoà quyện nhuần
nhuyễn theo tỷ lệ một đều.
Hoàng Thế Lân lúc này cũng đứng cách đó không xa, đủng đỉnh xỏ tay túi quần, cười khẩy đầy thách thức.
-“Nho à? Nho Mỹ cơ à? Còn non và xanh lắm.”
Trương Mỹ Ái Như điên muốn tăng xông.
Hoá ra là vậy.
Camera có hình không tiếng.
Cứ ngỡ được quý nhân giúp đỡ, không thể ngờ được chính là chủ tịch tương
kế tựu kế. Nghĩ đến mấy ngày hôm nay bị hắn vờn lên vờn xuống mà lòng
nàng đau đớn nhức nhối đến phát rồ, chẳng biết có phải vì ức quá hay
không mà bất giác ngất lịm.
Chủ tịch bán tín bán nghi bịt mũi rồi bẻ cành ổi, lò dò đi vào gẩy gẩy phu nhân.
Không phải chứ?
Tưởng cô ta hoành tráng đanh đá thế nào, mới có chút xíu đã gục ngã rồi, đúng là quá tầm thường. Phí công hắn đã đánh giá cao đối thủ.
Hoàng
Thế Lân chán nản quay người, đang định gọi bọn giúp việc xuống giải
quyết thì bỗng dưng từ phía sau có kẻ dùng hết tốc lực lao đến ôm hắn,
bám riết không tha.
-“Phân à? Phân Lân cơ à? Thích thì mình cùng thối nha.”
Nói rồi nàng ra sức chùi mặt mình vào cổ chồng, mùi hôi thối bao trùm khiến chủ tịch phát tởm. Kẻ cố đẩy người cố bám, giằng co cấu xé nhau từ
trong kho ra ngoài vườn, rốt cuộc trượt chân, cả hai anh chị cùng lao
xuống hồ.