Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 5: Chương 5




Quái quỷ cái con số 4, số tử này sao lại ám tôi vào hôm nay. Lỡ đâu không làm được thì nhục mặt lắm. Nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất chẳng có lẽ chết đứng như Từ Hải sao?

- Đây bốn anh chia bảng làm bốn và làm từ câu một đến câu bốn trong tờ này. Tôi cho các anh mười phút. – Thầy nói rồi đưa cho Quân Đen cái đề.

- Dạ, được chọn câu làm hả thầy? – Quân – Trưởng hỏi nhỏ.

- Ừh, bốn anh, bốn câu chia nhau mà làm, nhớ ghi cái tên lên trên đầu bài mình làm. – Thầy nói rồi lại quay xuống cái danh sách lớp.

Thằng Quân hiện rõ hai chữ “cơ hội” lên trán, nó nhận cái bài dễ nhất, tôi đứng ngoài cùng và vớ bài thâm nhất là chuỗi phản ứng dài ngoằng mà không những thế lại còn cả hữu cơ nữa chứ. Nhưng với trình độ của tôi nó chỉ là muỗi đỗt Inox.

Bảy phút sau tôi chốt cái roẹt rồi về đầu trong khi ba thằng kia đang lúi húi. Lúc lướt qua em “nhện tinh” em cười một cái thật tươi và thế là tội gì tôi không cười lại với em ý một cái. Ngang qua em lớp phó chỉ thấy em nhìn tôi một cái, lúc tôi mỉm cười thì em lại cúi mặt xuống.

Trời ơi người đâu mà lạnh lùng thế?

Được một lúc thì mấy ông thần cũng về. Và không ngoài dự đoán của tôi. Một thằng sai, một thằng đúng và thằng còn lại thì có cái đáp số tào lao. Bó tay với mấy con giời này, dễ thế mà không làm được. Lải nhải là bạn tao á, tao chốt cho vỡ Alo.

Thầy đứng lên khi cả 4 thằng về chỗ xong đảo mắt qua một lượt rồi lại ngồi xuống ghế nói:

- Đấy các anh chị xem, các anh chị học hành thế đấy. Xem lại bốn cái bài này xem nó có khó không mà làm thế kìa. – Thầy nói vọng xuống làm bốn thằng tôi tím mặt lại.

Thầy chữa qua từng bài, sửa từng câu từng chữ, cách trình bày của ba thằng đầu tiên. Bài thằng Dũng với thằng Quân thì thầy sửa lại đáp án, bài thằng Thắng thì thầy sửa lại đôi chỗ cho rõ ràng. Còn cái bài của tôi cuối cùng, tôi lo sốt vó không biết có làm sao không? Ông thầy này kĩ tính thế?

- Ai là Tuấn? – Thầy chắp hai tay đằng sau và quay xuống lớp hỏi.

Tôi đứng lên hơi sợ nhưng vẫn có chút tự tin.

- Bài này đúng rồi không phải sửa chữa gì nữa nhưng em lưu ý là cái điều kiện nhiệt độ viết rõ một chút tránh hiểu lầm cho người đọc. – Thầy nói rồi chỉ vào cái điều kiện tôi viết.

- Vâng ạ! – Tôi vẫn còn run run mà vẫn lẩm nhẩm trong bụng.

- “Cái điều kiện nhiệt độ thì lầm thế quái nào được, thầy vẽ sự….”

Sau đó, thầy khoát tay tôi ngồi xuống. Úi giời ơi lúc đó tôi thở mạnh như chưa bao giờ được thở. Khiếp ông thầy này quá đi mất.

- Thôi hôm nay chúng ta thế đã, các anh, các chị chép ba bài tập này về làm ra một tờ giấy hôm sau nộp lại cho tôi. – Nói rồi thầy chép lên bảng.

Tôi lẩm nhẩm thì cũng dễ thôi chứ không khó nhưng e chừng cái lớp này không khá như mình nghĩ và lại được làm vương làm tướng rồi đây.

Tiếng trống báo hết tiết vang lên thầy xách cặp ra đứa nào đứa nấy thi nhau nhìn xuống tôi với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Riêng chỉ có em lớp phó là ngồi yên không động đậy khẽ nhíu mày một lát em đứng dậy và đi ra ngoài. Đâu đó có tiếng nói:

“Thằng này được ta”

- Mày được đấy thằng bạn – Thằng Dũng vỗ vai tôi rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài với thằng Quân. Chắc giải quyết vấn đề. Hề hề.

Tuyệt nhiên, thằng Thắng không nói câu nào lôi cái mp3 ra đút vào tai và thưởng thức thú vui của nó. Được 10 phút thì vào học tiết tiếp theo và đó là tiết Văn hài hước nhất trong quãng đời cấp 3 của tôi. Tiết trước căng thẳng thế nào thì tiết sau cười vỡ bụng bấy nhiêu. Đúng các cụ nói cấm có sai: “Khi tăm tối nhất chính là trước rạng đông”

Cô dạy văn bước vào, tôi thất kinh, cả lớp thất kinh rồi không hò nhau tất cả cùng đưa ánh mắt nhìn về “thánh nữ” lạnh băng bên trên tôi một bàn. Một cô gái tầm 25 đến 27 tuổi là kịch kim. Từ dáng đi đến khuôn mặt, từ chiếc mũi đến nước da. Rồi ánh mắt và cái trán tất cả giống Ánh đến khủng khiếp. Duy chỉ có là gương mặt tổng thể của cô trưởng thành hơn thánh nữ A3 một chút. Nói cách khác huỵch toẹt ra là không cute như Ánh mà thay vào đó là một chút chững chạc, một chút từng trải hơn.

Cô bước vào thấy cảnh lớp tôi như thế thì khẽ cười và chào lại cả lớp. Khác với thầy dạy Hóa cô không mang cặp đen mà thay đó là một chiếc túi xách màu trắng mà tôi đồ rằng cô là tín đồ lớn của Gucci chính hiệu.

- Có gì mà cả lớp nhìn tôi gớm vậy? – Cô khẽ cười tủm tỉm.

Cả lớp vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà hai mĩ nhân như hai giọt nước lại cùng hiện diện tại cái vũ đài A3 này. Nếu như cô giáo ngồi bên cạnh Ánh cũng như là học cùng với chúng tôi từ tiết trước chắc chắn toàn bộ lớp này nghĩ đó là chị em song sinh.

Haizzz….. Đã khổ vì học sinh giờ lại thêm sắc đẹp của giáo viên nữa, lớp tôi học sao đây.

- Trên mặt tôi có nốt ruồi nào thiếu duyên à các em? - Cô phá tan sự ngơ ngác của cả lớp.



- Ơh cái lớp này sao vẫn ngơ ngác thế? Lớp trưởng đâu? Có lớp trưởng chưa? – Cô đảo mắt một lượt nữa.

-Da! Có rồi em là lớp trưởng. – Quân Đen đứng dậy.

- Ừh em tên gì? – Cô tươi cười hỏi anh Trưởng nhà tôi.

- Dạ! Em là Quân ạh? – Nó nhanh nhảu trả lời lại luôn.

- Ừh cảm ơn em! Mặt tiền tôi có chỗ nào không hài hòa hở em? – Cô nheo mắt hỏi lại một lần nữa thằng Quân.

Tôi rủa thầm “Ơ sao cái bà giáo này tinh nghịch tới dễ thương vậy. Chồng con gì chưa cô ơi, sao dễ thương quá vậy?”. Lớp vẫn im lặng, Ánh khẽ rung vai và thằng Quân lúc này chắc nó không biết được cái cằm của nó sắp chạm đến đất rồi. Nó đưa tay lên gãi đầu và hỏi một câu mà tôi đánh giá là IQ thằng này thuộc hạng tuyệt vời chứ chẳng đùa.

- Cô có em gái không ạ?

Thoáng chút bối rối nhưng cô mỉm cười thật tươi trả lời.

- Em gái á? …… Có….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.