Đứng ngoài không bao lâu mọi người đều quay về. Trong điện thoại cả hai đầy ắp các thể loại tin nhắn chúc mừng, Giản Đông là làm lố nhất, tạo cả một cái tim to đùng trên hệ thống gửi qua cho hai người.
Bên Thẩm Cảnh Viễn, Trác Tầm chúc mừng năm mới rồi gửi báo cáo tình hình lợi nhuận quán bar cho y. Hôm ấy Thẩm Cảnh Viễn chỉ trình bày ý tưởng sơ bộ với Trác Tầm, đồng thời giới thiệu cho anh ta một người bạn hợp tác cùng, không ngờ kết quả còn khả quan hơn dự liệu.
Cảnh Châu gửi hình mình vi vu du lịch ở thành phố khác cho y xem, vẫn chỉ có một mình, vừa chúc năm mới vừa chúc phúc cho Thẩm Cảnh Viễn sớm ngày tìm được tình yêu.
Điện thoại Yến Khinh Nam vẫn đổ chuông báo suốt từ nãy đến giờ, bọn họ một người đứng một người ngồi trả lời tin nhắn Wechat hơn nửa buổi trời.
Sau đó Yến Khinh Nam gọi điện, Thẩm Cảnh Viễn nghe ra anh đang đầu bên kia là bố mẹ anh.
Yến Khinh Nam là người đặt điện thoại xuống trước. Anh vừa gọi xong là quay sang niết gáy Thẩm Cảnh Viễn, hỏi y: "Em muốn đi tắm không?"
Thẩm Cảnh Viễn đương nhiên muốn rồi, nhưng mắt vẫn chăm chú chưa dời màn hình điện thoại: "Đợi em thêm một phút, em trả lời tin nhắn Wechat của Tổng giám đốc em là xong ngay."
Yến Khinh Nam nhướng một bên mày: "Tổng giám đốc gì cơ?"
"Ông chủ em hồi trước ấy..." Thẩm Cảnh Viễn gõ phím xong, trông thấy anh khoanh tay ngồi bên cúi xuống nhìn mình, bèn cười: "Trời đất, người ta ngoài sáu mươi rồi, thế mà anh cũng ghen được à?"
"Hửm, không có." Yến Khinh Nam cũng tự thấy mình hơi quá, vò tóc, "Em trả lời tin nhắn xong chưa?"
Thẩm Cảnh Viễn tắt điện thoại đặt sang một bên, đứng dậy nên trông cao hơn Yến Khinh Nam đang ngồi một chút. Đoạn y cúi xuống hôn lên tóc anh: "Trách anh đâu mà, anh ghen thì cứ ghen đi. Anh ghen thì em giải thích, em dỗ."
Lời an ủi này tâm lý quá đỗi, thấu vào tận tim Yến Khinh Nam. Anh nắm lấy cổ tay Thẩm Cảnh Viễn, hôn vào lòng bàn tay y.
"Tắm thôi." Thẩm Cảnh Viễn nói.
Hai người đàn ông không giấu giếm chút dục vọng tắm cùng nhau, không biết ngượng ngùng hay xấu hổ tẹo nào mà đùa giỡn ầm ĩ. Không làm đến cuối cùng cũng chỉ vì không đủ đồ nghề xuất trận. Yến Khinh Nam hối hận ghê gớm, ôm eo Thẩm Cảnh Viễn nói mình sẽ mua vào lần sau.
Thẩm Cảnh Viễn chỉ hy vọng anh mua bao, mua thì đã không đau nhức như bây giờ, từ giây phút bước ra khỏi phòng tắm hai cái đùi cứ có cảm tưởng như sắp liệt tới nơi vậy.
Hóa ra y không chọn lầm người, xét theo phương diện này mà nói thì cũng vẫn rất chính xác.
Nằm lên giường rồi tắt đèn, Thẩm Cảnh Viễn chợt nghĩ tới chuyện gia đình anh kể trên bàn cơm.
Những khoảng thời gian thế này là phù hợp nhất để chuyện trò với nhau. Thẩm Cảnh Viễn nghiêng người vòng tay qua eo Yến Khinh Nam, anh cũng lập tức quay mặt sang.
"Chúng ta sẽ đi Thành Đô hả anh? Sao không thấy anh nói với em trước?" Giọng Thẩm Cảnh Viễn trong màn đêm nhỏ nhẹ dịu dàng.
"Em muốn đi à? Thời gian trước anh có tính vậy, nhưng rồi sợ bệnh tình em không ổn định." Yến Khinh Nam đáp.
"Thuốc khẩn cấp em có cả, bên đó cũng đâu phải không có bệnh viện, không có chuyện gì đâu." Thẩm Cảnh Viễn nói thế nghĩa là có ý khuyên anh đi. Đêm giao thừa y chưa từng hỏi Yến Khinh Nam có về nhà không, vì biết anh chắc đã sắp xếp ổn thỏa. Bây giờ nếu để anh về nhà một khoảng thời gian mà không đưa mình theo cùng, Thẩm Cảnh Viễn biết mình không khuyên ngăn nổi, cũng sẽ làm tổn thương anh.
"Em muốn thăm nơi anh trưởng thành ngày bé lắm đó." Thẩm Cảnh Viễn cười.
Yến Khinh Nam cũng hiểu suy nghĩ y, ôm lấy lưng Thẩm Cảnh Viễn, đáp: "Ừ, vậy chúng ta đi cùng nhau."
Sáng mùng một Thẩm Cảnh Viễn thức giấc rất sớm, nhưng Yến Khinh Nam vẫn còn đang ngủ.
Y cũng không vội dậy ngay, nằm đó nghịch nghịch lông mi của Yến Khinh Nam.
Hồi đó không nhận ra, dạo gần đây Thẩm Cảnh Viễn mới phát hiện lông mi Yến Khinh Nam rất dài, thế là thường xuyên ngắm nghía chăm chú.
Y cử động rất khẽ, gác tay trên gò má Yến Khinh Nam, đầu ngón tay chạm nhè nhẹ vào lông mi anh, âm thầm nghệch ra cười.
Nhưng cười chưa được bao lâu Yến Khinh Nam đã tỉnh ngủ. Anh nghiêng sang hôn lòng bàn tay y, hỏi: "Em dậy sớm vậy?"
"Ừm... chẳng phải đã nói mùng một muốn ăn bánh trôi thỏi vàng à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi, thấy anh vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ bèn nói, "Vậy em đi nấu cho anh nhé?"
Mắt Yến Khinh Nam vẫn díu lại chưa mở ra được, cắn ngón tay y ậm ừ đáp lời: "Ừ em..."
Thẩm Cảnh Viễn xuống giường, trước khi đi còn kề lấy trán anh: "Chút nữa gọi anh."
Khả năng nấu chè trôi nước Thẩm Cảnh Viễn vẫn có chứ. Bữa trước Yến Khinh Nam đã mua sẵn cấp đông trong tủ lạnh, Thẩm Cảnh Viễn thả một bịch vào nồi, chờ mấy viên chè trôi nổi lên. Y dựa vào cạnh bếp, nhân lúc rỗi tay lướt vòng bạn bè.
Rất nhiều người cập nhật trạng thái vào đêm giao thừa hôm qua, đa phần là tổng kết một năm vừa qua, không ít trong số đó là đồng nghiệp cũ của Thẩm Cảnh Viễn.
Trước đây khi nghỉ việc y đã nói mình muốn chuyển sang thành phố khác. Đêm qua rất nhiều đồng nghiệp cũ gửi lời chúc tới y, bây giờ Thẩm Cảnh Viễn mới đi trả lời từng cái một.
Trả lời qua quýt xong chè trôi nước cũng đã hoàn tất. Thẩm Cảnh Viễn đặt điện thoại xuống bưng nồi ra. Y lấy hai cái tô, cẩn thận múc món chè trôi nóng hổi, bưng lên bàn rồi vào trong gọi Yến Khinh Nam dậy.
Lúc tới cửa đầu hơi nhói lên, Thẩm Cảnh Viễn vịn người vào cửa nghỉ một chốc.
Những buổi sáng gần đây số lần y bị nhức đầu ngày một tăng lên, kèm theo tình trạng tức ngực ngột ngạt, uống thuốc xong mới dịu đi.
Thẩm Cảnh Viễn đợi tới khi mình đỡ hơn mới đẩy cửa vào, Yến Khinh Nam vẫn còn nằm quay lưng về phía bên này ngủ, khi ngủ anh không có thói quen mặc quá nhiều đồ, cũng vì có Thẩm Cảnh Viễn ở đây nên mới mặc đàng hoàng. Có thể do nhiệt độ trong phòng khá cao, tỉnh dậy lần đầu thấy nóng nực nên anh thò tay khỏi chăn, gác lên gối đầu.
Chỉ nhìn được mỗi gáy anh mà Thẩm Cảnh Viễn đã tủm tỉm cười. Y nhẹ nhàng đóng cửa lại đến cạnh giường, cúi người hôn xuống vành tai anh.
Yến Khinh Nam tỉnh táo, kéo tay Thẩm Cảnh Viễn ôm ấp một thôi một hồi rồi mới nhặt áo bước khỏi giường. Anh vệ sinh cá nhân nhanh chóng, vừa bước ra đã thấy Thẩm Cảnh Viễn ngồi ở bàn ăn, tay cầm thìa, mắt nhìn chăm chăm cái tô không mà không hề nhúc nhích, không biết đang nghĩ ngợi gì. Phát giác anh đi ngang Thẩm Cảnh Viễn mới tỉnh táo, mỉm cười nói với anh: "Anh lại ăn mau đi."
"Em có sao không?" Yến Khinh Nam ngồi xuống, đưa tay giữ cằm Thẩm Cảnh Viễn. Y lập tức dựa lại gần, hai người trao nhau một cái hôn chào buổi sáng.
"Buổi sáng tốt lành." Yến Khinh Nam thoáng ngưng nhịp hô hấp, "Chúc mừng năm mới."
Thẩm Cảnh Viễn sờ tay lên chân mày anh, đáp lại: "Chúc mừng năm mới."
Rồi y trả lời câu hỏi trước đó của Yến Khinh Nam: "Em thấy chè trôi hơi vón cục lại rồi."
Thẩm Cảnh Viễn nói rồi chọc muỗng xuống.
Yến Khinh Nam nhìn đôi mắt rũ cụp xuống của y, cảm thấy hôm nay y không vui vẻ lắm, tuy không quá rõ ràng nhưng tâm trạng có vẻ ỉu xìu.
"Anh thấy ngon lắm." Yến Khinh Nam cắn thử một miếng, cũng là hơi nhão thật, nhưng vị không có gì khác thường.
"Thật, không tin em ăn thử đi." Anh múc một viên đút vào miệng Thẩm Cảnh Viễn.
"Ngọt quá..." Thẩm Cảnh Viễn thoáng nhíu mày, lúc này mới chịu cười.
Ăn sáng dọn dẹp xong hai người đi dọc bờ sông, sáng mùng một đường sá không bóng người cũng không xe cộ, hai người cứ vậy nắm tay nhau dạo bộ.
Bầu không khí tĩnh lặng rất đỗi ấm áp, nhưng Thẩm Cảnh Viễn cứ mải sững người mất tập trung.
Mùng ba hai người sẽ đến Thành Đô, vì nhu cầu di chuyển mấy ngày vừa qua tăng mạnh nên vé tàu cao tốc khá khó mua, hai người chỉ giật được hai vé chuyến đêm.
Khách sạn mời nhân viên thời vụ đến trông, giờ này cũng không có nhiều khách tới ở, đi cũng tương đối yên tâm.
Chuyến đi khá ngắn ngày mà cả hai cũng đều qua loa đơn giản không có bao nhiêu hành lý, đi hai người mà chỉ xách theo một cái vali cùng.
Vừa lên tàu cao tốc, Thẩm Cảnh Viễn chợt nghĩ ra một chuyện. Y hỏi Yến Khinh Nam: "Chúng ta về Thành Đô mà anh còn muốn ở khách sạn à? Bố mẹ anh sẽ nghĩ thế nào?"
Yến Khinh Nam cầm tay y đặt lên tay vịn ghế, vừa lướt điện thoại vừa trả lời: "Anh nói với hai người mình đưa bạn theo nên không tiện ở nhà, em muốn anh giới thiệu em với ba mẹ không?"
Thẩm Cảnh Viễn phút chốc trợn tròn mắt: "Anh come out rồi?"
"Bố mẹ vẫn biết, chuyện cũng không có vấn đề gì." Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn rất bất ngờ: "Cô chú không nói gì à anh?"
"Ừ..." Yến Khinh Nam nhìn màn hình điện thoại, "Anh và họ chỉ xung đột với nhau chuyện nghề nghiệp, bố mẹ muốn anh theo công ty của gia đình, còn lại không quan tâm ép uổng mọi vấn đề khác, nên tinh thần chấp nhận vấn đề này cũng khá cao."
Hình tượng trí thức ưu tú của bố mẹ Yến Khinh Nam trong lòng Thẩm Cảnh Viễn lại được đắp nặn cao thêm một chút.
"Thực ra thì ở Tứ Xuyên Trùng Khánh cũng rất tốt, anh thấy về tổng thể mà nói hoàn toàn không có vấn đề gì." Yến Khinh Nam bóp bóp nhéo nhéo tay Thẩm Cảnh Viễn, "Nên là? Nói làm sao đây?"
"Vậy... nếu cô chú nghi ngờ thì anh nhận, còn không nói gì thì thôi." Thẩm Cảnh Viễn chỉnh gối chữ u trên cổ lại, nghiêng sang dựa vào lưng ghế, "Em buồn ngủ..."
Tàu cao tốc từ Trùng Khánh đến Thành Đô mất hơn hai tiếng đồng hồ. Thời gian trôi qua rất nhanh, Yến Khinh Nam không hề chợp mắt, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng phần nhiều thời gian vẫn dành ra để ngắm Thẩm Cảnh Viễn.
Gần tới điểm đến khoang tàu phát loa thông báo. Thẩm Cảnh Viễn bị tiếng động đánh thức, ngả nghiêng mở mắt ra chợt phát hiện Yến Khinh Nam đang nhìn mình, thế là giơ cánh tay mềm nhũn lên vỗ vào mặt anh: "Sắp tới rồi kìa anh."
"Ừ." Yến Khinh Nam cọ vào lòng bàn tay y.
Thẩm Cảnh Viễn từ từ ngồi dậy lên tinh thần. Lúc này Yến Khinh Nam mở điện thoại ra xem, bật cười: "Xong, họ tới đón chúng ta.". Nhanh mà không có q