Anh Biết Nói Yêu Không?

Chương 17: Chương 17: Tình yêu, sự hấp dẫn khôn cưỡng




Người kể: Vương Lỗi, nữ, Bắc Kinh, 27 tuổi, nhân viên 1 công ty liên doanh nước ngoài

Nhật ký phỏng vấn: Hạnh phúc của 1 người có thể đọc rõ trên gương mặt. Bàn tay nâng tách trà của cô ấy trắng mịn, có vẻ được chăm sóc kỹ lưỡng

Bây giờ chỉ cần anh ấy yêu tôi là tôi mãn nguyện. 1 con người đòi hỏi quá cao về tình yêu, chưa chắc đã có được tình yêu

Tôi và người yêu thứ 3 đã làm đám cưới. Nhưng nếu được hỏi về cái đêm đầu tiên thì tôi sẽ phải thực thà mà đáp rằng nó không hề được trao gửi cho mối tình đầu hoặc cho người chồng vừa cưới, mà là cho “cái gì đó, người nào đó” ở quãng giữa, thật đấy.

Tôi biết yêu từ khi vào đại học, và có lẽ để cho tiện, tôi yêu luôn 1 bạn học, và lại học cùng lớp mới thật là tiện nữa. Từ thời kỳ đó, việc nam nữ sinh viên sống chung và có quan hệ tình dục với nhau trước hôn nhân đã chẳng còn khiến ai, kể cả thầy cô giáo và Ban quản trị Ký Túc Xá phải vò đầu bứt tai nữa. Nếu không khuyến khích việc đó tì họ cũng thản nhiên coi đó là chuyện tất yếu, tất nhiên. Vậy thì, có thể coi tình yêu của chúng tôi là trong sáng, thuần khiết lắm chứ tôi nhất định không để anh yêu cho ra yêu. Hôn nhau, vuốt ve nhau thì thoải mái nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Không phải vì tôi yêu anh ít hơn là anh yêu tôi, như anh thường nói dỗi vậy, mà có thể, theo tôi, ý thức về chuyện tình dục chưa được thức tỉnh trong tôi, tức là tôi chỉ cần được ở bên người yêu, được trò chuyện cùng anh, được anh hôn và hôn anh là đã đủ, đã thỏa mãn, không đòi hỏi gì hơn nữa. Tôi không căm ghét, không ghê tởm chuyện cởi bỏ quần áo ôm ghì lấy nhau, nhưng thú thực là lúc ấy tôi cũng chẳng hiểu gì về chuyện đó cả. Người yêu tôi chỉ ibết đòi và hỏi, không được thì gậin dỗi chứ nào có giảng giải, phân tích gì, vậy chắc anh cũng chẳng biết gì hơn tôi. Rồi tôi thấy qua phim, qua truyện, qua đám bạn nữ bô bô kể ra, rằng cái lần đầu tiên đó người phụ nữ bị đau ghê gớm, ai nấy đều la hét ầm ĩ, có người còn “tả” nó như lưỡi dao cắt ruột, rạch gan... Mà tôi thì rất sợ đau, hồi nhỏ, ốm yếu đến mấy nhất định cũng không chịu tiêm. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến tôi cự tuyệt đòi hỏi của người yêu. Tôi giải thích với anh như vậy. Anh bảo rằng trước sau gì tôi cũng phải 1 lần chịu cái đau ấy, sao không chịu quách lúc này cho xong, cho từ nay hết sợ với chả sệt gì nữa. Được cái anh cũng chỉ “gạ gẫm” vậy chứ chẳng hề ép buộc, vì về bản chất, anh thực lòng yêu tôi lắm.

Yêu nhau được 3 năm, chúng tôi cùng tốt nghiệp đại học. Anh về quê nhận công tác, còn tôi được làm việc ngay ở thủ đô Bắc Kinh. Một hôm chúng tôi nói chuyện qua điện thoại, nghiêmtúc chưa từng có, để cuối cùng nhận ra rằng không thể duy trì tình yêu, vì điều đó là phi thực tế. Còn nếu cứ hứa hẹn chờ đợi vcà tin tưởng vào tương lai thì thật khó khăn và... chỉ là giày vò nhau thôi. Cuối cùng tôi ứa nước mắt (hình như đầu bên kia anh cũng vậy) chấp nhận chia tay. Tất nhiên là tôi đau khổ, cũng may là đau khổ không kéo dài. Cuộc sống mới mẻ sau khi ra trường và sự bận rộn tạo lập sự nghiệp khiến tôi không có nhiều thời gian gặm nhấm vết thương...

1 năm sau, qua sự giới thiệu của cô bạn đồng nghiệp, tôi có được tình yêu thứ 2. Phảinói yêu đương khi đã là 1 nhânv viên, 1 công chức rất khác xa khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Mối tình đầu, gặp gỡ, trò chuyện, biết chắc là đã yêu nhau mà cả năm sau mới dám hôn nhau, còn bây giờ, vừa dứt lời ngườiỏ của anh và tiếng Vâng của tôi là miệng anh đã nghiến ngấu môi tôi và bàn tay anh đã áp lên bầu vú tôi rồi, lại không phải bên bầu vú trùm ngoài trái tim mới ác chứ...

Rồi chỉ tháng sau (có nữa đồng nghiệp còn chê sao chậm thế?) chúng tôi đã 2 mà 1, nghĩa là tôi đã trao tặng anh đời con gái của mình. Không đau như tôi tưởng, nhưng cũng không “khoái lắm” như tôi nghe, được cái là sau đó tôi chẳng thấy áp lực nào đè lên mình cũng như chẳng mảy may hối hận gì.

Khi đó, tôi 22 tuổi, đã có ít nhiều được nhận thức về an toàn tình dục, an toàn sinh sản, và 1 vài thứ an toàn liên quan đến chuyện đó nữa nên điều mà tôi quan tâm nhất kà kiệu người yêu tôi có trở thành chồng tôi và chúng tôi, cả tôi lẫn anh ấy, có yêu nhau đến đầu bạc răng long được không? Thâm tâm tôi thì chả dám chắc. Không phải tôi không tin hay không yêu anh, mà chỉ vì nhịp bước của thành phố quá nhanh, quá gấp gáp.

Dù chưa cưới nhau, nhưng theo mốt hiện hành, chúng tôi vẫn thuê nhà sống chung, và tôi thực sự vui vẻ. Cả đêm quấn quít bên nhau vậy mà mỗi ngày anh gọi cho tôi không dưới 3 lần. Anh đi làm sớm hơn tôi, sáng ra, vừa đến công ty anh lập tức gọi về nói rằng xa nhau chưa đầy tiếng đồng hồ mà anh đã thấy nhớ tôi quá. Buổi trưa anh gọi tới cơ quan tôi, hỏi đã ăn chưa, ăn món gì, cóngon không? Buổi chiều trước khi về, anh gọi gọi điện hỏi tối nay muốn ăn gì, ở đâu? Vân vân... Tôi đã từng cảm tạ trời đất cho tôi chia tay người yêu cũ để được gặp anh, được nhận ở anh những săn sóc tuyệt vời này...

Anh còn hứa rằng, trong 3 năm sẽ hội đủ điều kiện để cưới tôi, rồi sẽ cùng tôi xây dựng gia đình trong mộng. Đó là cái đích lớn, vì trong 3 năm tới anh sẽ phải tích cóp được khoảng 30 vạn tệ mới đủ mua 1 căn nhà tạm coi là vừa ý. Thức ra, bố mẹ tôi có tiền, và đã mua nhà cho tôi, nhưng tôi chưa cho anh biết, sợ anh có mặc cảm đào mỏ, vả lại tôi cũng không muốn anh hỏi cưới tôi chỉ vì tôi là con nhà giàu có.

Nói là làm, anh hành động liền, chấp nhận làm việc ở chỗ xa hơn, vất vả hơn nhưng bù lại, tiền lương khá cao, khoảng 10 vạn tệ, bảo tôi rằng chỉ khi đủ tiền mới trở về Bắc Kinh mua nàh và là đám cưới với tôi. Năm đầu tiên, tháng nào anh cũng ít nhiều về thăm tôi, điện thoại đều đặn mỗi ngày và chúng tôi vừa nghe vừa nói vừa thút thít nhớ thương nhau. Rồi công việc của cả tôi và anh đều bận rộn hơn, chính tôi đưa ra cái đề nghị mỗi tuần chỉ nên điện thoại cho nhau 1 lần, để có nhiều thời gian hơn mà kiếm tiền và tạo dựng sự nghiệp. Anh chấp nhận. Cái “biện pháp” này sẽ dẫn tới kết quả gì hẳn ai cũng biết, dù chẳng cần nghe ai kể. Nghĩa là khoảng cáhc của những cuộc điện thoại, rồi sau đó, của cả những lần gặp gỡ, cứ thưa ra, cứ dài ra, như sợi cao su được kéo căng ra mã, tới hết mức.

Rồi đến 1 ngày, tôi được tin anh làm con rể ông chủ. Vợ anh nghe nói đẹp lắm. Chắc là trước khi quyết định anh đã không khỏi tính toán, nếu lấy cô ấy cũng đồng nghĩa với việc cất 30 vạn tệ vào tủ và khỏi quần quật ngày đêm – mưa nắng làm việc để tích cóp từng tệ gây dựng tương lai nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.