Mạc Đình Kiên nhíu mày, gọi tên cô: ” Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi cắt ngang lời anh ta, nhìn vào mắt anh ta, hết sức nghiêm túc nói:” Mạc Đình Kiên, em còn hiểu anh hơn so với trong tưởng tượng của anh.”
” Anh bây giờ đối với em, đối với Hạ Hạ đều không có một chút tình cảm gì, anh thử chấp nhận bọn em đã là quá tốt rồi, không cần gấp gáp, từng bước từng bước tới.”
Mạc Đình Kiên cũng đang cố gắng chấp nhận cô và Mạc Hạ.
Nhưng hiển nhiên, hiệu quả cũng không tốt lắm.
Có lẽ có liên quan đến những trải nghiệm trước đây của Mạc Đình Kiên.
Việc xảy của mẹ anh đã để lại cho anh những kí ức ảm đạm trong thời niên thiếu.
Muốn bước vào nội tâm của anh ấy là một việc không hề dễ dàng.
Mà anh ấy là một người thích nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Thế nhưng, kí ức của anh xuất hiện sự hỗn loạn, kí ức của anh dừng lại ở năm hai mươi tuổi.
Lúc đó anh còn chưa quen biết Hạ Diệp Chi và Hạ Hạ.
Anh có thể tiếp nhận thân phận tổng tài Mạc thị của mình, có thể chấp nhận chân tướng trong việc mẹ mình bị bắt cóc, nhưng Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ lại nằm ngoài tầm khống chế của anh.
Bời vì hai người họ, một người là vợ anh, một người là con gái của anh, đều có mối quan hệ thân thiết với anh.
À, nói cụ thể hơn cô thật ra chỉ là vợ trước của Mạc Đình Kiên.
Lúc Mạc Đình Kiên ở chung với họ, thật ra cũng có chút luống cuống, điểm này Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được.
Hạ Diệp Chi cũng không biết lời cô nói Mạc Đình Kiên có nghe thấy hay không.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi một chốc, sau đó hết sức lạnh lùng nói một câu: ” Tùy em.”
Nói xong, anh ta quay người bước đi.
Sau khi Mạc Hạ tỉnh lại, Hạ Diệp Chi liền mang con bé đi.
Mạc Hạ trở về nhà tinh thần tốt hơn rất nhiều, Hạ Diệp Chi đơn giản nấu chút gì đó để ăn, dỗ Mạc Hạ đi ngủ.
Chắc là vì bị ốm nên Mạc Hạ đặc biệt thích bám dính lấy mẹ.
Mạc Hạ dỗ một hồi, lúc định rời đi, Mạc Hạ liền nắm chặt cô không buông: ” Mẹ đừng đi. ”
” Được, mẹ không đi nữa, tối nay mẹ ngủ với con.” Hạ Diệp Chi đành phải dựa ở đầu giường trấn an con bé.
Cặp mắt Mạc Hạ có sự mừng rỡ thoáng qua: ” Dạ ”
Mạc Hạ vừa ngủ thiếp đi, điện thoại của Hạ Diệp Chi đã reo lên.
Hạ Diệp Chi vội vàng tắt tiếng, rón rén đi ra ngoài.
Là Tần Thủy San gọi tới.
Ban ngày vừa mới gặp mặt, nhanh như vậy đã gọi đến, có việc gì gấp gáp sao?
Điện thoại vừa nhấc máy, đã vang lên giọng nói vội vàng của Tần Thủy San: ” Tối mai có hoạt động. cùng tham gia nhé.”
” Hoạt động gì?”
Cô nàng nói một câu không đầu không đuôi, Hạ Diệp Chi phải hỏi cho ra lẽ là hoạt động gì.
” Là một buổi lễ trao giải nhỏ, có rất nhiều người trong giới tham dự, còn có một số nhà đầu tư, dù sao sau này cô cũng phải làm việc với người trong giới, đi cùng tôi để làm quen đi.”
Hạ Diệp Chi hiểu rõ, Tần Thủy San muốn mang cô theo để lôi kéo nhà đầu tư.
Thật ra lộ mặt cũng rất tốt.
Giống như Tần Thủy San nói, sau này cô cũng phải kiếm cơm trong giới, cũng cần phải có mạng giao thiệp, đương nhiên cũng phải kết giao một vài người trong giới mới được.
Hạ Diêp Chi đáp ứng ngay: ” Được, mấy giờ?”
Cúp máy, Hạ Diệp Chi mới nghĩ tới còn Mạc Hạ.
Cô đi tham gia hoạt động, vậy Mạc Hạ thì sao?
Nhờ người khác trông hộ Mạc Hạ cô cũng không yên tâm.
Thẩm Lệ có lẽ cũng sẽ tới tham dự hoạt động tối mai.
Kết quả cũng chỉ có thể tìm Mạc Đình Kiên?
Cô cũng không thế vì Mạc Hạ mà không đến tham dự hoạt động.
Buổi lễ trao giải này khẳng định sẽ có nhà báo, đừng nói cô không đồng ý mang Mạc Hạ theo, cho dù Mạc Đình Kiên biết, cũng không đồng ý cho cô mang theo Mạc Hạ đi.
Xem ra tới lúc đó chỉ có thể đưa đến nhà Mạc Đình Kiên.
Thời gian tổ chức buổi lễ trao giải là chín giờ tối nay.
Hạ Diệp Chi mang Mạc Hạ đưa tới chỗ Mạc Đình Kiên trước, đi làm tóc rồi tới buổi lễ trao giải.
Tần Thủy San đứng trước cửa đợi cô.
Lúc cô nàng nhìn thấy Hạ Diệp Chi mắt sáng lên:” Thiên sinh lệ chất câu này là dùng để nói những người phụ nữ như cô, không trang điểm gì nhiều cũng đẹp như vậy rồi sao, nói thật, cô không thử cân nhắc làm nghệ sỹ sao?”
Hôm nay Hạ Diệp Chi mặc một chiếc váy dự tiệc màu trắng, kiểu dáng khá bảo thủ, không lộ vai cũng không khoét ngực, kiểu dáng hết sức bình thường.
Kiểu tóc và cách trang điểm cũng rất đơn giản.
” Nếu tôi đi làm nghệ sỹ rồi, thì ai sẽ viết Mất Thành 2 ” Hạ Diệp Chi trêu chọc Tần Thủy San.
Tần Thủy San cười cười vỗ vai cô, cũng không nói gì thêm, kéo cô vào bên trong.
Hiện trường buổi lễ có không ít người tham dự, có một số gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh, cũng có một số người mới nổi.
Phần lớn là người trong giới nghệ sỹ, cũng có một số nhà đầu tư.
Mối quan hệ của Tần Thủy San rất rộng, quen biết cũng rất nhiều người.
Cô nàng vừa bước vào đã không ngừng có người đến chào hỏi.
” Cô Tần cũng đến rồi sao, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp ra rồi đó.”
” Quá khen…”
Tần Thủy San thành thục ứng đối.
Có người nhìn thấy Hạ Diệp Chi đứng phía sau cô nàng, không nhịn được hỏi: ” Cô Tần cũng mang người mới đến à? Có phải là chuẩn bị tự mình đào tạo diễn viên không?”
Hạ Diệp Chi tướng mạo xuất chúng, người lướt qua đều phải ngoái nhìn hai lần, có người hỏi vậy cũng không kì lạ.
Tần Thủy San giả vờ tức giận nói: ” Câu nói này của anh sai rồi, Tôi làm gì có nhiều tiền dư và tinh lực đi đào tạo người mới, đây là biên kịch của Mất Thành Hạ Diệp Chi.”
Người đó nghe vậy, nét mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc:” Biên kịch của Mất Thành sao?”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu:” Chào anh, tôi là Hạ Diệp Chi, biên kịch của Mất Thành.”
” Chào cô…” người đó đưa tay ra về phía Hạ Diệp Chi: ” Không ngờ biên kịch của Mất Thành lại trẻ đẹp như vậy. ”
Tần Thủy San cùng cô nói với người kia vài câu khách khí nữa sau đó đi chỗ khác,
Rất nhanh, tin tức biên kịch của Mất Thành cũng tới tham gia hoạt động tối này đã được truyền đi.
Thỉnh thoảng có người tới tìm Tần Thủy San, mượn cơ hội quan minh chính đại đánh giá Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi trong lòng biết rõ, những người này ngoại trừ bị hấp dẫn bởi thân phận là nhà biên kịch Mất Thành của cô, càng tò mò hơn là vì cô là ” Vợ trước ” của Mạc Đình Kiên.
Đi qua trao đổi danh thiếp cùng cô có một số là đạo diễn, cũng có nhà đầu tư, và một số diễn viên.
Ứng phó cũng không khó.
” Chà, đây không phải là Hạ Diệp Chi, biên kịch Mất Thành danh tiếng lẫy lừng của chúng ta đây sao?”
Lúc này, một giọng nói kì lạ phát ra từ phía sau lưng Hạ Diệp Chi.
Không cần quay đầu nhìn lại, Hạ Diệp Chi cũng có thể nghe ra đây là giọng nói của ai.
Chỉ là vì giọng nói này quá quen thuộc.
Hạ Diệp Chi không quay đầu lại, Hạ Hương Thảo đi vòng qua trước mặt cô, thờ ơ nói: ” Mới không gặp bao lâu đã không nhớ tôi rồi sao? người bạn họ Lưu đó của cô vết thương thế nào rồi?”
Hạ Hương Thảo hôm nay mặc chiếc váy màu đen trễ ngực, cách trang điểm đậm giống như trước đây, ánh mắt cô nhìn Hạ Diệp Chi là một sự oán hận muốn giấu cũng không giấu được.
Hoặc là, cô ta vốn dĩ không muốn giấu.