Hạ Diệp Chi đợi ở cửa một lúc, đã nhìn thấy người giúp việc dắt tay Mạc Hạ đi ra.
“Hạ Hạ Hạ Hạ.”
Hạ Diệp Chi chỉ gọi bé một tiếng, cô bé liền buông tay chạy thật nhanh về phía cô.
Người giúp việc sợ Mạc Hạ ngã, đi theo sau bé, giọng hốt hoảng: “Cô chủ nhỏ, người chậm một chút.”
Hạ Diệp Chi cũng sợ bé ngã, chạy chậm đi lên bế bé.
Mạc Hạ nhào lên người Hạ Diệp Chi, liền gương hai cảnh tay muốn ôm: “Mẹ.”
Hạ Diệp Chi bế bé lên, hôn trên mặt bé một cái, nhẹ nhàng cân nhắc một chút, cười nói: “Hạ Hạ bây giờ nặng thật đấy.”
Mạc Hạ giơ hai ngón tay về phía cô, vẻ mặt thành thật nói: “Con vừa ăn hai chén cháo.”
“Lợi hại vậy?”Hạ Diệp Chi ôm Mạc Hạ vào trong xe, lại cột chắc dây nịt cho bé.
“Vâng.” Mạc Hạ nặng nề gật đầu.
Mặc dù bé ngồi ở phía sau, nhưng vẫn hay nghẹo đầu lên phía trước xem Hạ Diêp Chi lái xe.
Hạ Diệp Chi bị bé chọc cười: “Nhà trẻ vui không?”
Mạc Hạ suy nghĩ một lúc, nói: “Vui hơn ở nhà.”
Hạ Diệp Chi lái xe, một đường lắng nghe Mạc Hạ nói chuyện.
Nhưng bình thường Mạc Hạ sẽ nói chuyện này một nửa, lại nói sang chuyện kia.
Hạ Diệp Chi một tháng không gặp Mạc Hạ, Mạc Hạ nói gì, cô cũng nghiêm túc nghe, còn đáp lại bé.
Lúc sắp tới nhà trẻ, Hạ Diệp Chi, liền phát hiện có một chiếc xe vẫn luôn đi phía sau cô.
Hạ Diệp Chi trong lòng căng thẳng, không kiềm chế được tăng tốc độ xe.
Vào lúc này, nhà trẻ vừa mở cửa, có rất nhiều người lớn đem trẻ tới, rât đông người.
Những người đó cho dù gan lớn hơn nữa, coi như có mưu đồ muốn gây rối, cũng sẽ không dám ra tay ở nhà trẻ.
Hạ Diệp Chi vừa mới dừng xe, điện thoại di động liền vang lên.
Mạc Hạ nghe chuông điện thoại di động, nghiêng đầu tò mò hỏi cô: “Mẹ, ai gọi tới kìa?”
Hạ Diệp Chi nhìn màn hình điện thoại mới nói: “Là chú Thời Dũng.”
“Trợ Lý Thời.”Hạ Diệp Chi nghe điện thoại, lại nhìn kính chiếu hậu một cái.
Cô phát hiện, chiếc xe đi theo xe cô cũng đã dừng lại.
Trong điện thoại di động truyện tới âm thanh của Thời Dũng: “Cậu chủ để cho tôi sắp xếp vệ sĩ cho Hạ Hạ Hạ Hạ, bọn họ mỗi buổi sáng sớm đều lái xe tới nha trẻ trông chừng.”
“Tôi nhìn thấy, hóa ra như vậy, tôi còn tưởng là,…”Hạ Diệp Chi thở dài: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Hạ Diệp Chi liền đưa Mạc Hạ vào.
Mạc Hạ muốn ở nhà trẻ cà ngày, Hạ Diệp Chi lại muốn tới buổi chiều, tới đón bé.
Sau khi Hạ Diệp Chi đi ra, cho xe chạy, nhưng lại không biết cô nên đi đâu.
Cô dừng lại, ngồi trong xe một lát, cầm điện thoại gọi cho Thẩm Lệ.
“Diệp Chi…” Âm thanh Thẩm Lệ mông lung, chắc là đang còn ngủ.
Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Còn đang ngủ? “
“Đúng vậy.” Âm thanh của Thẩm Lệ rõ ràng hơn: “Gọi cho mình sớm như vậy làm gì?”
“Cậu hôm nay có bận không? Nếu không đi ăn cơm chung đi.”
“ A?” Thẩm Lệ sửng sốt một chút, mới hỏi: “Cậu về rồi?”
“Ừ, đòan phim cho nghỉ, mình về từ tối qua.”
Tiếng Thẩm Lệ trở nên hương phấn: “Có thời gian! Tại sao lại không có chứ! Buổi trưa đi ăn.”
Hạ Diệp Chi hỏi cô: “Tới chỗ nào ăn?”
“Ừ…” Thẩm Lệ suy nghĩ một chút, nói: “Đi tới nhà cậu ăn đi, ăn ở bên ngoài còn sợ bị chụp hình.”
“Được.”
Hạ Diệp Chi cúp máy, liền đi siêu thị mua đồ ăn.
Cô mua luôn cả thưc ăn cho bữa tối, tối nay cô định đưa Mạc Hạ tới chỗ cô.
…..
Hạ Diệp Chi mua đồ xong, chân trước vừa bước vào nhà, sau lưng đã có người gõ cửa.
Thẩm Lệ tới nhanh vậy sao?
Hạ Diệp Chi mở cửa, mới phát hiện người đứng bên ngoài là Tiêu Thâm
“Cô Hạ, đã lâu không gặp.”
Tiêu Thâm cả người lộ ra vẻ “người không dễ chọc”, khi nói chuyện với cô cũng không có biểu cảm dư thừa nào, người này hình như gầy hơn một chút.
Từ sau khi ăn tết, cô chưa từng thấy bóng dáng người này nữa.
Hạ Diệp Chi không thể kiềm chế hỏi anh ta: “Anh khoảng thời gian này đi đâu vậy?”
“Làm chuyện riêng.” Tiêu Thâm trả lời rất đơn giản.
Hạ Diệp Chi hơi suy nghĩ một chút, cô cũng đại khái đoán ra anh ta làm cái gì.
Cô trầm mặt một chút, nói: “Tình hình Mạc Cẩm Vân như thế nào? “
Tiêu Thâm là một sát thủ đã rửa tay gác kiếm, có điều gì khiến anh ta gầy đi chứ.
Chỉ có thể là Mạc Cẩm Vân.
Hạ Diệp Chi có thể đoán được anh ta đi thăm Mạc Cẩm Vân, anh ta cũng không ngạc nhiên, giọng cũng không đổi: “Tình hình của cô ấy rất không tốt, có thể chết bất cứ lúc nào.”
Anh ta nhìn rất bĩnh tĩnh, giống như là dang nói về một người không quan trọng nào đó.
“Vậy sao anh lại không ở bên cạnh cô ấy?”Hạ Diệp Chi hỏi.
“Tôi có một chuyện nhất định phải làm, hơn nữa cần tuân thủ lời hứa.” Vẻ mặt Tiêu Thâm ngưng đọng.
Ngược lại Hạ Diệp Chi lại không nghĩ nhiều, cô cho là Tiêu Thâm và Mạc Cẩm Vân có ước định gì đó, cũng không hỏi nhiều.
Hạ Diệp Chi gật đầu một cái, hỏi anh ta: “Anh tới tìm tôi có chuyện gì? “
Tiêu Thâm hỏi cô: “Cô khi nào đi?”
“Tôi nghỉ ba ngày.”Hạ Diệp Chi có chút kinh ngạc: “Anh biết tôi và đoàn phim đoàn phim?”
“Ừ.” Tiêu Thâm đáp một tiếng: “Lúc nào đi báo cho tôi.”
Anh ta nói xong, liền xoay người đi về phía nhà đối diện.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Thẩm Lệ từ bên trong đi ra.
Lúc từ trong thang máy đi ra Thẩm lệ có nhìn thấy Tiêu Thâm đi về phía căn nhà đối diện.
“Vệ sĩ của cậu vừa tới tìm cậu?”Thẩm Lệ tò mò hỏi Hạ Diệp Chi.
“Ừ.” Ánh mắt Hạ Diệp Chi rơi xuống trên tay Thẩm Lệ: “Tới thì tới, đem đồ tới làm gì.”
Thẩm Lệ cười nói: “Trên đường đi thuận tiện mua tới.”
Hạ Diệp Chi đưa tay nhận, nói: “Vào nhà đi.”
Sau khi Thẩm Lệ vào phòng, liền nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi một lúc, cuối cùng hỏi một câu: “Hình như cậu đen đi.”
Hạ Diệp Chi không quá để ý: “Ngày ngày đi theo đoàn phim, phơi bên kia, nhất định phải đen rồi.”
Cô đem đồ Thẩm Lệ đưa tới cất đi, lại hỏi Thẩm Lệ: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
Thẩm Lệ nói tên vài món ăn, Hạ Diệp Chi liền đem thức ăn ra chuẩn bị.
Thẩm Lệ liền ở một bên nhìn cô, lại cùng cô tán gẫu.
Trò chuyện một lúc, Thẩm Lệ đột nhiên lại trầm mặc.
Hạ Diệp Chi đợi nửa ngày không nghe tiếng cô, liền quay đầu lại hỏi: “Tại sao không nói nữa?”
Thẩm Lệ chần chừ nói, dò xét mở miệng: “Có chuyện cậu có biết không? “
“Cậu không nói là chuyện gì, làm sao mà mình biết được.” Thấy Thẩm Lệ nói chuyện không đầu không đuôi, Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Giọng Thẩm Lệ trở nên nghiêm túc: “Bọn họ sắp kết hôn rồi.”
“Ai?” Hạ Diệp Chi đang xắt thức ăn ngừng lại một chút.
“Mạc Đình Kiên và Tô Miên.”
“À.”Hạ Diệp Chi tiếp tục cắt thức ăn.
Thẩm Lệ nhìn cô giống như không có chuyện gì, cũng yên lòng, nhưng một khác sau, cô nhìn thấy ngón tay Hạ Diệp Chi dính máu.
“Diệp Chi! Cậu cắt vào tay kìa!”