Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 131: Chương 131: Cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay tôi




Sắc mặt của Mạc Đình Kiên cũng âm trầm giống như giọng điệu của anh. Ánh mắt anh nhìn Hạ Diệp Chi lạnh lùng đến mức không có một chút ấm áp nào, trong mắt là sự chán ghét hiếm thấy, giống như chỉ mong sao cô mau chóng rời đi vậy.

Từ lúc nhận được điện thoại của Cố Tri Dân từ nhà đến đây, trong lòng Hạ Diệp Chi luôn thấp thỏm không yên.

Nỗi lo lắng và bất an không nói rõ được bao trùm lấy cô, cho đến khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên còn sống sờ sờ đứng trước mặt cô, nói chuyện với cô thì Hạ Diệp Chi mới yên tâm một chút.

“Anh tưởng là tôi muốn đến tìm anh à?” Hạ Diệp Chi nhếch môi cười, không chịu yếu thế.

Gần như ngay lập tức, Mạc Đình Kiên liền lên tiếng đuổi cô: “Vậy còn không đi?”

Hạ Diệp Chi mím môi không nói thêm gì nữa, quay người đi ngay.

Cố Tri Dân nói gì mà Mạc Đình Kiên và cô thân thiết, thân con khỉ ấy!

Mạc Đình Kiên chính là một đại ma vương tính khí thất thường, có quỷ mới biết khi nào cô lại đắc tội với anh ấy.

Hạ Diệp Chi đi đến cạnh cửa, vặn nắm tay cửa nhưng lại phát hiện ra cửa không hề nhúc nhích.

Cô thử lại mấy lần nhưng cửa vẫn bất động như cũ.

Có người ở bên ngoài đã khóa trái cửa!

Người gọi điện thoại cho cô là Cố Tri Dân, người đóng cửa sau khi cô vào cũng là Cố Tri Dân.

Nhưng dáng vẻ của Mạc Đình Kiên ngoài sắc mặt hơi kém ra thì không giống như có chuyện gì, anh vẫn muốn đuổi cô đi.

Vậy,Cố Tri Dân nhốt cô và Mạc Đình Kiên lại với nhau làm gì?

Cố Tri Dân không đáng tin cậy nữa, ở trước mặt Mạc Đình Kiên thì cũng sợ hãi giống như cô.

Cô quay người đi tìm Mạc Đình Kiên thì nhìn thấy anh ngồi trên giường với vẻ mặt âm trầm, khuôn mặt trước đó còn nhợt nhạt giờ lại bắt đầu có khuynh hướng đỏ lên.

“Lại quay lại làm gì?”

Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói, cực kỳ không nhẫn nại.

Nhưng mà lúc anh nhìn thấy cô, cặp mắt đó lại trái ngược với giọng điệu lạnh lùng của anh.

Trong đó là phân vân, nhẫn nại cùng với cuồng nhiệt.

Hạ Diệp Chi không khỏi lùi lại một bước, cô siết chặt tay, nói với giọng không quá chắc chắn: “Anh… có phải anh bị chuốc thuốc rồi không?”

Lúc nãy khi anh ấy ra khỏi phòng tắm trên người tỏa khí lạnh như vậy, rất rõ ràng là đang xối nước lạnh tắm.

Mà sau khi cô vào trong Cố Tri Dân liền khóa trái cửa lại.

Hạ Diệp Chi cũng không phải trẻ con, mặc dù cô chưa từng thấy, chưa từng trải nghiệm qua nhưng cô có nghe nói, tìm hiểu, chưa từng yêu cũng như viết kịch bản… tất nhiên là nghĩ theo phương diện này.

“Cho cô cơ hội cuối cùng, đi ngay lập tức.”

Mạc Đình Kiên không trả lời thẳng câu hỏi của cô, cũng không phủ nhận, điều đó chứng tỏ là Hạ Diệp Chi đã đoán đúng.

Đầu óc Hạ Diệp Chi rối như tơ vò, từ đầu cô đã không nên tin lời quỷ quyệt của Cố Tri Dân.

Người không đáng tin sẽ luôn làm những chuyện không đáng tin!

Hạ Diệp Chi nới với vẻ mặt không biểu cảm: “Cửa bị khóa trái rồi.”

Mạc Đình Kiên dường như cũng hơi ngây người, suy nghĩ một chút anh biết ngay là chuyện tốt do Cố Tri Dân làm.

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Tri Dân, nhưng mà Cố Tri Dân đã làm chuyện này rồi thì sao còn có thể nghe điện thoại của anh được.

Cho nên điện thoại không được kết nối, vang lên tiếng nhắc nhở được cài đặt sẵn: “Xin lỗi, số máy quý khách gọi đã khóa máy.”

Bịch!

Mạc Đình Kiên lập tức ném điện thoại đi, rất rõ ràng là anh đang tức giận.

Hạ Diệp Chi thò tay ra lần điện thoại của mình nhưng phát hiện ra trong túi áo trống rỗng, có lẽ điện thoại của cô để ở nhà chứ không mang ra ngoài.

“Tôi… tôi ra ngoài…”

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, càng huống chi là Mạc Đình Kiên đang ở tình trạng này.

Cô nói xong liền nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Cô ngồi trên ghế sofa, mỗi một phút mỗi một giây đều trôi qua vô cùng chậm chạp.

Trong phòng ngủ không có động tĩnh truyền ra, Hạ Diệp Chi không nén được sự tò mò trong lòng, rón rén bước chân đẩy cửa đi vào thì lại nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.

Mạc Đình Kiên lại đi xối nước lạnh tắm rồi?

Thật ra anh ấy hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một người phụ nữ để giải quyết…

Nhưng anh ấy không làm vậy.

Trước đó ánh mắt anh ấy nhìn cô giống như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cô vậy, nhưng anh ấy cũng không có ý định muốn làm gì cô, anh ấy thà xối nước lạnh tắm cũng không đụng vào cô.

Người thông minh như Mạc Đình Kiên nhất định đã nhìn ra cô không đồng ý, cho nên không cưỡng ép cô.

Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ đến một đoạn trong cuốn sách từng đọc: Có lúc tôi nghĩ tình yêu chẳng qua là ân huệ nhỏ. Tôi tưởng rằng tôi có thể sống một mình cả đời, tôi vẫn rung động.

Đúng là Mạc Đình Kiên từng lừa cô, anh ấy cũng giỏi tính toán, âm trầm mạnh mẽ, có ham muốn khống chế cao.

Nhưng những điều này cũng không thể xóa đi những điều tốt mà anh ấy dành cho cô.

Phụ nữ luôn rất dễ dàng rung động.

Cô cũng không ngoại lệ.

Hạ Diệp Chi giơ tay lên, chần chừ cả nửa giây, sau đó lấy dũng khí mở cửa phòng tắm đi vào.

Trong phòng tắm không bật đèn nhưng ánh đèn của phòng ngủ lọt vào, cô nhìn thấy rõ bóng dáng của Mạc Đình Kiên.

Anh đứng dưới vòi sen quay lưng về phía cô, không động đậy, cơ thể dường như hơi cứng đờ.

Lúc sau giọng nói khàn khàn của anh truyền đến: “Hạ Diệp Chi, cô đang làm gì vậy?”

“Anh nghĩ tôi là vợ của anh, đi vào trong lúc như thế này là đang làm gì?”

Hạ Diệp Chi chậm rãi đi về phía anh, giọng nói mềm mại vang lên trong phòng tắm tối mờ, cực kỳ khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Cô đi đến phía sau Mạc Đình Kiên, nước trong vòi sen chảy ra bắn lên người cô khiến cô rùng mình một cái.

Mạc Đình Kiên dường như đột nhiên hồi tỉnh lại, tắt vòi sen đi, rút áo choàng tắm choàng lên người, kéo Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.

Hạ Diệp Chi đi theo anh ra ngoài mà tim đập thình thịch.

Kết quả là… anh đẩy thẳng cô ra khỏi phòng ngủ.

Hạ Diệp Chi kinh ngạc nhìn anh, không dám tin Mạc Đình Kiên lại cũng có thể không hề động lòng như vậy.

Không phải là trước đó anh ấy rất muốn cùng cô…

Hạ Diệp Chi cắn môi, thò tay ra ôm lấy anh: “Mạc Đình Kiên, anh thật sự muốn đuổi tôi đi?”

Cô cảm nhận được cơ thể của người đàn ông hơi run lên một chút liền gồng cứng lên. Hai người áp sát nhau, cô còn cảm nhận được cơ thể của anh ấy lập tức có phản ứng.

Anh vẫn không nói nhưng cũng không đẩy cô ra.

Hạ Diệp Chi hơi luống cuống, căn răng nhẹ nhàng hôn lên cổ anh một cái: “Đã đưa đến tận cửa rồi còn không muốn”.

Cô hôn xong liền rụt người đi nhưng lập tức bị Mạc Đình Kiên đổi khách thành chủ ôm lấy eo, một giây sau môi của anh đã áp xuống, mang theo hơi thở nóng bỏng, giống như muốn nuốt chửng cô vậy, nụ hôn vừa gấp gáp vừa mạnh bạo.

Hôn một lúc rồi hai người cùng ngã xuống giường.

Hạ Diệp Chi bị anh hôn đến mức quay cuồng đầu óc, nhưng lúc này Mạc Đình Kiên đột nhiên đứng thẳng người nhìn cô: “Hạ Diệp Chi, nhìn tôi đây.”

“Ừm?” Hạ Diệp Chi đỏ bừng mặt ngẩng đầu lên nhìn anh, trong cặp mắt đẹp đẽ tràn ngập vẻ mê hoặc.

“Nhớ lời tôi từng nói không? Đã in dấu ấn của Mạc Đình Kiên tôi thì cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”

Trên trán Mạc Đình Kiên nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, cả người căng cứng giống như một sợi dây đàn kéo căng, nhưng lúc nói ra câu này ngữ khí của anh lại vô cùng bình tĩnh.

Hạ Diệp Chi chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Không phải là không thoát được rồi…” sao?

Câu cuối chưa nói ra đã biến mất trong nụ hôn của Mạc Đình Kiên.

Tất cả mọi nhẫn nại và sức tự khống chế đều hoàn toàn sụp đổ trong thời khắc này, Mạc Đình Kiên gấp gáp cởi bỏ quần áo trên người cô, nhẫn nại và kiên trì hôn từ cổ cô xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.