Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 308: Chương 308: Cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ mới đúng




Bây giờ Hạ Diệp Chi không còn cảm giác với Thẩm Sơ Hoàng, nhưng cô nghe ra được Thẩm Sơ Hoàng nói những lời này cũng rất thật lòng.

Cô đợi đến khi Thẩm Sơ Hoàng nói xong mới lên tiếng: “Về sau anh nên cố gắng là chính mình đi. Về phần tôi, tôi có Mạc Đình Kiên là đủ rồi.”

“Em thật sự xác định có thể đi với Mạc Đình Kiên đến cuối đời sao?” Thẩm Sơ Hoàng vẫn không coi trọng quan hệ giữa cô và Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát mới vô cùng nghiêm túc nói: “Dù sao tôi chưa từng nghĩ qua sẽ sống với người nào khác ngoài Mạc Đình Kiên.”

Đây coi như là suy nghĩ ngây thơ nhất trong lòng cô.

Không thể tưởng tượng được mình sống cùng người đàn ông khác, cho nên cho dù bây giờ rất khó khăn, cô cũng muốn kiên trì.

Thẩm Sơ Hoàng cười tự giễu nói: “Anh đã hiểu rồi.”

Sau đó, hai người trò chuyện câu được câu không.

Phần lớn đều nói tới chuyện trước kia, cơ bản đều là Thẩm Sơ Hoàng nói, Hạ Diệp Chi chịu trách nhiệm nghe.

Sau khi ăn cơm xong, hai người ra khỏi phòng và chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.

Ở cửa của nhà hàng, bọn họ vô cùng trùng hợp gặp phải Trần Tuấn Tú và Hạ Hương Thảo.

Hạ Hương Thảo vẫn còn để ý tới chuyện Hạ Diệp Chi từ chối cô ta, vừa chờ được cơ hội thì tất nhiên phải châm chọc khiêu khích một trận.

Ánh mắt cô ta đảo qua trên người Hạ Diệp Chi và Thẩm Sơ Hoàng, sau đó cao giọng nói: “Oa, không quyến rũ được Mạc Đình Kiên thì cô liền muốn đốt cháy lại tình xưa với Thẩm Sơ Hoàng sao?”

Hạ Diệp Chi mới cầm một bản kết quả xét nghiệm ADN từ chỗ của Thẩm Sơ Hoàng, bây giờ gặp phải Trần Tuấn Tú, cô tất nhiên nhìn anh ta.

Hạ Hương Thảo thấy Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Tú thì lập tức chắn ở trước mặt anh ta: “Cô nhìn cái gì vậy? Cô ăn trong bát còn nghĩ tới trong nồi à? Cô có biết xấu hổ không vậy?”

Trần Tuấn Tú không hề để ý, lên tiếng chào hỏi Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi.”

Hạ Diệp Chi hờ hững gọi một tiếng: “Ngài Trần.”

Ngược lại Thẩm Sơ Hoàng có vẻ hứng thú quan sát Trần Tuấn Tú.

Bởi vì thân phận và các mối quan hệ nên Thẩm Sơ Hoàng và Trần Tuấn Tú rất ít có cơ hội gặp mặt nhau.

Khi anh ta nhận được bản kết quả xét nghiệm ADN này, thỉnh thoảng lại thấy tò mò về Trần Tuấn Tú.

Con riêng của Mạc Đình Phong.

Thật sự chỉ là đơn giản là con riêng như vậy thôi sao?

“Tuấn Tú!” Hạ Hương Thảo thấy Trần Tuấn Tú nói chuyện tự nhiên với Hạ Diệp Chi thì bất mãn gọi anh ta một tiếng.

Trần Tuấn Tú cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn Hạ Hương Thảo: “Bất kể nói thế nào, Diệp Chi cũng là em gái của em. Cho dù em không có cơ hội hợp tác với Diệp Chi trong kịch bản “Mất Thành”, không phải sau này còn có kịch bản khác à?”

Lời Trần Tuấn Tú nói làm cho Hạ Hương Thảo giống như một con mèo được vuốt lông, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Hạ Diệp Chi hơi nheo mắt lại, thảo nào Hạ Hương Thảo lại đi tới đoàn làm phim thử vai trong “Mất Thành”, hóa ra là vì Trần Tuấn Tú.

Trước đây Trần Tuấn Tú cũng từng đóng loại phim có tình tiết gay cấn như vậy. Anh ta xem kịch bản, tất nhiên cũng có ánh mắt của mình.

Nhưng Trần Tuấn Tú bảo Hạ Hương Thảo đi thử vai trong “Mất Thành”, rốt cuộc là vì anh ta coi trọng kịch bản “Mất Thành” này, hay là bởi vì anh ta chỉ đơn thuần muốn Hạ Hương Thảo làm Hạ Diệp Chi không thoải mái thì rất khó nói được.

Hạ Diệp Chi từng chứng kiến qua sự xấu xa của Trần Tuấn Tú.

Hạ Diệp Chi không muốn nhiều lời với bọn họ, chỉ khẽ nói với Thẩm Sơ Hoàng: “Chúng ta đi thôi.”

Sau đó, cô liền đi ra ngoài.



Hạ Diệp Chi không về nhà mà lái xe đi thẳng tới chỗ ở của Mạc Đình Kiên.

Cô có chìa khoá căn hộ của Mạc Đình Kiên.

Khi cô mở cửa đi vào trong, trong phòng tối đen như mực, Mạc Đình Kiên vẫn chưa về.

Hạ Diệp Chi bật đèn và đi vào xem từng phòng một.

Trên bàn trong phòng bếp phủ một lớp bụi mỏng. Điều này chứng minh Mạc Đình Kiên chưa từng nấu cơm ở nhà.

Bản thân Mạc Đình Kiên cũng không biết nấu cơm.

Trong tủ lạnh ngoại trừ mấy chai nước và rượu, cũng không có thứ gì khác.

Thật không giống với căn nhà có người ở.

Hạ Diệp Chi chờ rất lâu, chờ đến mười một giờ mà Mạc Đình Kiên vẫn chưa về.

Hạ Diệp Chi quyết định tắm xong tắt đèn rồi lên gường của anh ngủ.

Mãi đến hơn một giờ, Mạc Đình Kiên mới về.

Anh vào cửa và bật đèn, vừa cúi đầu đã chú ý thấy bên cạnh cửa có đặt đôi giày của phụ nữ.

Ngoại trừ Hạ Diệp Chi ra, còn có người phụ nữ nào có thể đi vào nhà anh chứ?

Khóe miệng anh vô thức cong lên, vẻ mệt mỏi trên mặt lập tức biến mất. Anh tiện tay ném chiếc áo vest trên cánh tay, vừa cởi cà vạt của mình ra, vừa đi về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ không có bật đèn, nhưng Mạc Đình Kiên sớm đã quen với bố trí bên trong gian phòng, rón rén đi tới đầu giường và thò tay bật chiếc đèn ở trên đầu giường.

Hạ Diệp Chi quấn chăn nằm nghiêng người ngủ ở trên giường của anh, mái tóc dài màu đen xõa ra trên gối.

Đi làm về, nhìn thấy Hạ Diệp Chi ngủ ở trên giường của anh.

Đây quả thật chính là cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ mới phải.

Cổ họng của Mạc Đình Kiên thoáng động, cúi người tới gần Hạ Diệp Chi và đưa tay vén những lọn tóc che trên mặt cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

Từ sau khi trở lại thành phố Hà Dương, Hạ Diệp Chi đều ngủ không sâu.

Mặc dù động tác của Mạc Đình Kiên rất nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn bị đánh thức.

Cô mở mắt ra, quay đầu đã nhìn thấy gương mặt điển trai của Mạc Đình Kiên.

“Anh về rồi.” Cô vừa tỉnh dậy nên giọng còn hơi khàn, có chút trẻ con.

Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên giường, khẽ xoa mặt của cô và dịu dàng hỏi: “Ừ, em chờ rất lâu rồi sao?”

Hạ Diệp Chi gật đầu, giơ tay muốn lấy đồng hồ đeo tay mình để ở đầu giường.

Mạc Đình Kiên nhận ra ý của cô nên dùng một tay nắm lấy bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của cô, nói: “Gần hai giờ rồi.”

“Bây giờ anh phải tăng ca về muộn như vậy à?” Hạ Diệp Chi vừa nói chuyện, vừa ngồi dậy.

Mạc Đình Kiên đỡ vai cô: “Không.”

Nghe anh phủ định dứt khoát như vậy, Hạ Diệp Chi đã biết được anh đang nói dối.

Hạ Diệp Chi không dễ lừa như vậy, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói không tính, em phải hỏi Thời Dũng mới được.”

“Làm xong đợt này là ổn thôi.” Mạc Đình Kiên bật cười, nhìn gương mặt cô ở dưới ánh đèn càng thêm dịu dàng thì không nhịn được ghé đầu qua hôn một cái.

Nụ hôn không sâu, chỉ vừa chạm vào đã rời ra: “Em ngủ đi, anh đi tắm đã.”

“Em chờ anh, em có chuyện muốn nói với anh.” Trong lòng Hạ Diệp Chi vẫn luôn nhớ tới bản kết quả xét nghiệm ADN, muốn nói cho Mạc Đình Kiên biết sớm.

Mạc Đình Kiên hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ.”

Lần này Hạ Diệp Chi có mang theo cả bản kết quả xét nghiệm ADN do Thẩm Sơ Hoàng đưa cho. Cô đặt nó ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường.

Khi Mạc Đình Kiên đi từ trong phòng tắm ra, cô lại đưa cho anh bản kết quả xét nghiệm ADN.

“Thứ gì thế?” Mạc Đình Kiên giơ tay nhận lấy, chỉ vừa xem thì đã nhíu mày.

Anh ngồi bên giường xem bản kết quả xét nghiệm ADN này.

Hạ Diệp Chi nhìn đồng hồ, lại trực tiếp lật tới chỗ kết quả phía sau.

Nhưng Mạc Đình Kiên rõ ràng đã đọc được một ít. Anh nhìn rất lâu, mới ngẩng đầu hỏi Hạ Diệp Chi: “Ai đưa cho em?”

Giọng anh hết sức nghiêm túc, dường như biết đây là kết quả xét nghiệm ADN của ai vậy.

Hạ Diệp Chi ăn ngay nói thật: “Thẩm Sơ Hoàng đưa cho em.”

Mạc Đình Kiên nghe vậy thì đôi mắt nheo lại, lộ vẻ nguy hiểm, giọng điệu hơi trầm xuống: “Em lại đi gặp Thẩm Sơ Hoàng à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.