Hạ Diệp Chi càng có vẻ nghi ngờ nhiều hơn “Tìm tôi có chuyện gì à”
Nhưng cô cũng biết đây không phải là nơi nói chuyện nên kéo “Mạc Gia Thành” ra ngoài.
Mạc Đình Kiên có vẻ chậm rãi khi bị cô kéo đi, bởi vì thân hình cao lớn nên anh đi một bước cô phải đi hai bước, như vậy lại khiến cả người anh toát lên vẻ ung dung trấn tĩnh.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không” Ra khỏi Hạ Thị, Hạ Diệp Chi lại hỏi câu hỏi trước đó.
Theo cô thấy nếu không có chuyện gì thì “Mạc Gia Thành” sẽ không đến tìm cô.
“Mạc Gia Thành” không lập tức trả lời câu hỏi của cô ngay mà bình tĩnh đánh giá cô.
Trước đó Hạ Diệp Chi đã khóc, tuy hiện giờ đã không nhìn ra vết tích gì nhưng Mạc Đình Kiên vẫn hết sức tỉ mỉ khi chú ý thấy mắt của cô hơi sưng, còn hơi đỏ nhạt không được bình thường.
Đã khóc à
Anh hơi nheo mắt lại, thực sự không thể nào liên hệ được “Hạ Diệp Chi” với từ “khóc” này với nhau.
Càng huống chi còn là ở Hạ thị, cô ấy sẽ không khóc với Hạ Lập Nguyên đấy chứ
Mấy giây cứ trôi qua như vậy, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng “Đi ngang qua, cô mời tôi ăn cơm.”
Giọng điệu hết sức hiển nhiên này nói nghe rất muốn ăn đòn.
Nhưng mà “Mạc Gia Thành” dù sao cũng là ân nhân của cô, chỉ cần yêu cầu của anh ta đưa ra không quá đáng thì Hạ Diệp Chi đều sẽ đáp ứng anh ta.
Hạ Diệp Chi dẫn anh đến một nhà hàng cách công ty hơi xa, ở đó không dễ gặp đồng nghiệp cùng công ty, cũng sẽ bớt được chút phiền phức.
Sau khi đến nhà hàng hai người ngồi xuống, tuy “Mạc Gia Thành” không nói gì nhưng Hạ Diệp Chi có thể cảm nhận được anh ta không thích nơi này lắm.
Thật ra Hạ Diệp Chi rất thông cảm với anh ta.
Anh ta là đại thiếu gia nhà giàu, bình thường ăn một bữa cơm toàn là đến mấy chỗ dạng như Kim Đỉnh, hoàn toàn coi Kim Đỉnh là nhà bếp trong nhà mình.
Là bản thân anh ta muốn cô mời anh ta ăn cơm, ăn một bữa cơm ở nhà hàng kiểu này cũng tốn mấy trăm, đối với cô mà nói… vậy cũng là rất đắt rồi.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến đây liền bất giác sờ ví của mình, vẻ mặt hơi đau lòng.
Mạc Đình Kiên chú ý đến biểu cảm của Hạ Diệp Chi, không tự chủ đươc hơi nhếch khóe miệng lên. Đương nhiên anh biết là cô rất nghèo.
Nhưng đối với anh mà nói việc ép cô mời anh ăn cơm, lợi dụng cô thật sự thú vị.
Nhân viên phục vụ đi qua ghi món, Hạ Diệp Chi đẩy thực đơn đến trước “Mạc Gia Thành” nói “Anh gọi trước đi.”
“Mạc Gia Thành” cũng không khách khí, mở thực đơn ra đọc liền tên của ba món.
Hạ Diệp Chi biết phần trước của thực đơn là món ăn thương hiệu của nhà hàng, tất cả đều rất đắt tiền.
Mạc Đình Kiên lại lật ra phần sau, còn gọi một món canh, sau đó anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi hỏi cô với vẻ mặt nghiêm túc “Có phải tôi gọi nhiều quá rồi không”
Hạ Diệp Chi lắc đầu “Không nhiều…”
Cô nhớ lần trước ăn cơm cùng họ ở Kim Đỉnh, chỉ có bốn năm người ăn mà gọi cả một bàn lớn đầy thức ăn, không kém gì yến tiệc cung đình cả.
Mạc Đình Kiên gật đầu đồng ý “Vậy thì tôi gọi thêm hai món nữa.”
Hạ Diệp Chi “…”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn, khẽ cau mày “Không có gì ngon cả.”
Sau đó anh chuyển thực đơn cho Hạ Diệp Chi.
Thật ra quan niệm sống của Hạ Diệp Chi rất giản dị, hai người ăn ba món mặn và một món canh là cô cảm thấy hoàn toàn đủ rồi.
Nhưng nghĩ đến người ngồi đối diện là đại thiếu gia “Mạc Gia Thành” thì cô lại gọi thêm hai món ăn và một món điểm tâm, nếu không thì cô cũng cảm thấy oan ức cho anh ta.
Gọi món xong Hạ Diệp Chi đứng dậy đến nhà vệ sinh.
Mạc Đình Kiên nhìn bóng dáng của cô đi khuất rồi mới gọi nhân viên phục vụ đến, đưa ra một tấm thẻ “Thanh toán.”
…
Hạ Diệp Chi từ nhà vệ sinh ra thì nhìn thấy Hạ Hương Thảo.
Nhưng mà Hạ Hương Thảo không nhìn thấy Hạ Diệp Chi, bởi vì cô ta đang đi ra ngoài cửa và quay lưng về phía Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cố ý đi chậm lại, rớt lại phía sau Hạ Hương Thảo. Cô chỉ không muốn để Hạ Hương Thảo nhìn thấy cô và “Mạc Gia Thành” ăn cơm với nhau, sau đó xảy ra phiền phức không cần thiết.
Vậy nhưng hướng đi của Hạ Hương Thảo lại giống với Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi đành phải đi chậm hơn nữa…
Cho đến khi Hạ Hương Thảo đi vào một gian phòng riêng.
Lúc đi qua gian phòng riêng Hạ Diệp Chi này dừng chân lại một chút.
Phòng riêng của nhà hàng cách âm không quá tốt.
Bên trong có tiếng tranh cãi truyền ra.
Giọng nói của Hạ Hương Thảo the thé, âm lượng từ trong phòng riêng truyền ra ngoài đã được giảm thấp xuống không ít “Không thể trả thẻ đen cho nó!”
“Không… Hạ thị… Con muốn thế nào…”
Người lên tiếng sau đó là Hạ Lập Nguyên, giọng nói của ông ta còn nhỏ hơn cả giọng của Hạ Hương Thảo cho nên không nghe được đầy đủ.
Hai bố con này đang tranh cãi chuyện có trả lại thẻ đen hay không ư
Từ khi chuyện nhà máy bị bại lộ đến nay còn chưa đến hai mươi tư giờ, đây đã là lần thứ hai Hạ Diệp Chi nghe thấy Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo cãi nhau rồi.
Hạ Lập Nguyên thật sự thương Hạ Hương Thảo, mà Hạ Hương Thảo cũng thật sự được chiều quá sinh hư rồi. Bây giờ Hạ thị rơi vào nguy hiểm, cô ta không nghĩ xem làm sao để giúp Hạ Lập Nguyên giải trừ nguy cơ của công ty, lại còn tranh cãi với Hạ Lập Nguyên vì tư lợi cá nhân.
Với Hạ Lập Nguyên mà Hạ Hương Thảo còn như vậy, chẳng phải sau này cô ta sẽ càng đối đãi với Tiêu Thanh Hà vô tình hơn sao
Tâm trạng của Hạ Diệp Chi hơi phức tạp, cô đã không muốn lo cho Tiêu Thanh Hà nữa rồi.
Bất kể sau này Hạ Hương Thảo đối xử với Tiêu Thanh Hà ra sao, đây đều là lựa chọn của bản thân Tiêu Thanh Hà.
Ngay cả chuyện cô lấy thẻ đen đổi Tiêu Thanh Hà mà bà ta cũng không hề cảm động một chút nào, ngược lại còn muốn lấy lòng cô để thuận tiện sau này dễ lợi dụng…
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi để điều chỉnh lại cảm xúc, đi đến bàn ăn mà “Mạc Gia Thành” đang ngồi.
Mấy món đã được đem lên nhưng “Mạc Gia Thành” cũng chưa ăn, anh cầm điện thoại di động không biết đang làm gì.
Cảm nhận được có người đến, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở Hạ Diệp Chi một giây sau đó để điện thoại xuống, thong dong mở miệng nói “Tôi đang định gọi điện thoại cho Thời Dũng.”
Hạ Diệp Chi khó hiểu “Để làm gì”
“Mạc Gia Thành” nói với giọng điệu nghiêm túc “Bảo cậu ta dẫn người đến nhà vệ sinh lôi cô ra ngoài.”
Hạ Diệp Chi “…”
Được rồi, cô đi nhà vệ sinh một chuyến hết những hơn hai mươi phút.
Hạ Diệp Chi không tiếp lời, có thể “Mạc Gia Thành” cảm thấy không ổn nên cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà anh cũng không ăn bao nhiêu.
Lúc thanh toán thì nhân viên phục vụ đưa tấm thẻ cho Hạ Diệp Chi “Chào cô, chồng cô đã thanh toán rồi, tổng cộng là hết hai triệu hai trăm bốn mươi bốn ngàn.”
“Chồng tôi”
Hạ Diệp Chi vẫn chưa nghĩ đến người mà nhân viên phục vụ nói là “Mạc Gia Thành”, người đầu tiên cô nghĩ đến là Mạc Đình Kiên.
Cô quay đầu lại hỏi “Mạc Gia Thành” “Anh họ của anh cũng ăn cơm ở đây ư”
“Mạc Gia Thành” không có biểu hiện gì, trong thoáng chốc sắc mặt đã trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, quay người đi nhanh ra ngoài.
Dưới chân như có gió, đi cực kỳ nhanh.
Mạc Đình Kiên nghĩ anh không đi nhanh một chút thì có thể sẽ không nhịn được mà đánh Hạ Diệp Chi mất.
Nhân viên phục vụ ý thức đươc mình đã hiểu lầm mối quan hệ của hai vị khách này, vội vàng giải thích “Thật ngại quá, tôi tưởng người vừa nãy và cô là quan hệ vợ chồng, là người vừa nãy đã thanh toán.”
Hạ Diệp Chi ngây người, cầm lấy tấm thẻ đuổi theo ra ngoài.
“Mạc Gia Thành” cũng chưa đi được bao xa, lúc Hạ Diệp Chi đuổi kịp thì anh đang nghe điện thoại.