Hạ Diệp Chi hiểu rất rõ lòng dạ Mạc Đình Kiên hẹp hòi như thế nào.
Nếu cô thừa nhận là “Bạn trai mới” thì đến lúc đó Mạc Đình Kiên khẳng định sẽ soi mói cô từng từ từng chữ.
Bạn trai và “Bạn trai mới” vẫn có sự khác nhau.
Hạ Diệp Chi đối phó với đám phóng viên xong thì hôm nay cũng không dám đến phim trường nữa, khi gọi điện cho Tần Thủy San thì Tần Thủy San lại mượn chuyện tin tức để trêu cô.
“Cô cứ hai ngày ba lượt lại được lên hot search, đúng là tiết kiệm được cho đoàn làm phim của chúng ta không ít chi phí quảng bá.”
Hạ Diệp Chi biết lắng nghe: “Nếu vậy thì đến lúc “Mất Thành” kiếm được lợi nhuận, cô có muốn chia cho tôi một phần hoa hồng không?”
Tần Thủy San tức giận nói: “Phim còn chưa quay xong, mà cô chỉ nghĩ đến chia tiền? Trong mắt cô chỉ có tiền thôi sao?”
Hạ Diệp Chi cũng không phủ nhận: “Ai mà không thích tiền chứ, càng nhiều càng tốt mà.”
Cô vừa nói chuyện với Tần Thủy San vừa đi về phía bãi đậu xe.
Cô vừa mới tìm được xe của mình, đang bấm nút mở khóa xe thì bất chợt có giọng một người phụ nữ vang lên sau lưng cô: “Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi quay lại thì thấy Mạc Cẩm Vân đang mặc một bộ đồ vest trắng toàn thân.
“Gọi tôi?” Hạ Diệp Chi giơ tay tự chỉ chỉ vào mình.
Mạc Cẩm Vân hất hất cằm, giọng điệu lạnh lùng: “Ở đây còn có người nào khác sao?”
“Có chuyện gì thì nói đi, trời nắng nên tôi phải quay về luôn.” Hạ Diệp Chi lắc lắc chiếc chìa khóa xe trong tay, dựa vào thân xe, giơ tay che ánh mặt trời.
Thời tiết cuối tháng tám vẫn nóng như vậy.
“Tuy rằng cô đã ly hôn với Mạc Đình Kiên nhưng cô cũng từng là vợ của Đình Kiên nên mong cô tự trọng một chút, cô tự làm mình mất mặt cũng chẳng sao nhưng đừng lúc nào cũng kéo theo Mạc Đình Kiên, làm cho nó cũng mất mặt chung với cô.”
Mạc Cẩm Vân nói năng ra vẻ chính nghĩa, khiến cho Hạ Diệp Chi suýt chút nữa thì tin rằng cô ta là một người chị tốt đang đau lòng cho em trai.
Hạ Diệp Chi hơi nheo mắt, nét mặt hơi cười cười, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm rãi: “Chỉ sợ điều mà cô lo lắng không phải là vấn đề Mạc Đình Kiên mất mặt, mà cô sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Mạc, từ đó mà ảnh hưởng đến chính cô.”
Mạc Cẩm Vân lớn tiếng cắt lời cô: “Cô câm miệng, chuyện của chị em chúng tôi chưa tới lượt cô xen vào!”
Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Vậy sao? Chuyện riêng của tôi cũng không khiến chị chen chân vào.”
“Nếu không phải cô lúc nào cũng dựa hơi Mạc Đình Kiên một cách đê tiện như vậy, thì cô cho rằng tôi muốn quản chuyện cô ở cùng với ai, làm chuyện gì ở đâu sao! Cô bé à, nên tự trọng một chút mới tốt.”
Trên mặt của Mạc Cẩm Vân hiện rõ sự khinh thường.
Hạ Diệp Chi không hề tức giận một chút nào cả mà chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô hiểu ý của Mạc Cẩm Vân, Mạc Cẩm Vân thấy mỗi lần cô lên hot search đều kéo theo sự nổi tiếng của Mạc Đình Kiên, hơn nữa lần này bị chụp lại cảnh đang hôn môi trong xe, làm cho Mạc Đình Kiên cũng bị người ta bàn tán.
Về điểm này thì cô cũng bị bất ngờ mà.
Nhưng như vậy không có nghĩa là cô phải chịu sự dạy dỗ của Mạc Cẩm Vân.
“Chị cho rằng chị là mẹ của tôi à? Tôi làm gì còn đến phiên chị dạy dỗ tôi sao? Về phần tôi có dựa hơi Mạc Đình Kiên hay không thì trong lòng anh ấy tự rõ, anh ấy không biết đường tự mình đến tìm tôi sao? Anh ấy cần chị phải ra mặt giúp anh ấy giải quyết chuyện như vầy à?”
Thấy sắc mặt của Mạc Cẩm Vân càng ngày càng xấu, Hạ Diệp Chi liền thu hồi lại vẻ mặt thờ ơ của mình rồi nói với vẻ nghiêm túc hơn: “Tôi hiểu sự ích kỷ của chị, cũng hiểu việc chị quản những chuyện không liên quan gì đến mình, nếu chị thật sự còn xem mình là chị gái của Mạc Đình Kiên thì hãy quan tâm đến Mạc Đình Kiên nhiều thêm chút nữa.”
Mạc Cẩm Vân với Mạc Đình Kiên tuy là chị em sinh đôi, nhưng tình cảm lại không tốt.
Trong vụ án bắt cóc lúc nhỏ, Mạc Đình Kiên tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị lăng nhục nên đã tự sát chết chỉ mười lăm phút trước khi đám người giải cứu đuổi đến nơi, vậy mà sau đó, người chị gái sinh đôi thân thiết nhất của anh không an ủi anh mà ngược lại còn ghét bỏ anh, còn cảm thấy anh là một thằng nhóc tính cách quái lạ.
Mạc Đình Kiên không kể cho cô nghe những chuyện như vậy, Hạ Diệp Chi cũng chỉ đoán được từ đôi ba câu nói ngẫu nhiên của anh mà thôi.
Mạc Cẩm Vân từ nhỏ đã là một kẻ ích kỷ, hiểu rất rõ thứ gì có lợi cho mình nhất.
Đối với người em trai Mạc Đình Kiên này chỉ sợ “chân tình” đó quá phần là lợi dụng.
Cô ta là con gái nhà họ Mạc, cô ta hiểu rõ năng lực của mình không bằng Mạc Đình Kiên, chỉ có Mạc Đình Kiên mới có thể kinh doanh tốt, duy trì được sự giàu có vẻ vang của nhà họ Mạc.
Coi như Hạ Diệp Chi đã hiểu rõ, những con người nhà họ Mạc này ngoại trừ đứa bé Mạc Gia Thành ra thì những kẻ còn lại đều có suy nghĩ giống y chang Mạc Cẩm Vân.
Bọn họ xem Mạc Đình Kiên là công cụ để kiếm tiền.
Mạc Cẩm Vân bị cô nói nên mặt lúc trắng lúc đỏ: “Hạ Diệp Chi, cô dừng tự cho là mình đúng!”
“Tôi không hề tự cho là mình đúng, trong lòng chị hiểu rất rõ.” Hạ Diệp Chi đưa tay vuốt trán, tay toàn là mồ hôi.
Bên ngoài nắng nóng như vậy, cô mới đứng được mấy phút mà đã toát mồ hôi cỡ đó rồi.
“Tôi đi trước đây.” Cô và Mạc Cẩm Vân cũng chẳng có gì hay ho để nói nên mở cửa xe ra rồi leo lên xe.
Khi cô lái xe lướt ngang qua Mạc Cẩm Vân đã để ý thất sắc mặt tối sầm của Mạc Cẩm Vân.
Nhìn nhưa vậy quả thật là rất giống Mạc Đình Kiên.
Dù sao cũng là chị em sinh đôi, bộ dạng của hai người rất giống nhau, thần thái cũng không thua kém gì nhau.
Khi Hạ Diệp Chi lái xe về đến nhà thì thấy dưới lầu có đỗ một chiếc… xe sang trọng.
Cô đỗ xe xong thì nhìn lướt qua chiếc xe sang kia, trong lòng hơi bồn chồn, một chiếc xe như vậy vừa nhìn là biết không phải của chủ hộ ở đây, không phải là lại của người đến tìm cô đó chứ?
Cô cởi dây an toàn, người trong chiếc xe sang trọng cũng mở cửa bước xuống.
Hạ Diệp Chi dừng chân quay sang nhìn người vừa mới xuống xe.
Người đàn ông bước xuống xe mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, cất giọng ấm áp: “Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt một chút rồi mới nói: “Ngài Trần tìm tôi có việc gì sao?”
Hạ Diệp Chi lộ vẻ cảnh giác, Trần Tuấn Tú tìm đến cô làm gì?
Hôm nay đúng là một ngày ngoạn mục của cô, đầu tiên là bị phóng viên bao vây, tiếp theo là Mạc Cẩm Vân, lúc này lại là Trần Tuấn Tú.
Những người này đều chọn cùng một ngày để kiếm chuyện với cô sao?
Trần Tuấn Tú đưa tay đóng cửa xe lại rồi lập tức đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi, giọng điệu thành khẩn: “Cô không cần phải đề phòng như vậy, hôm nay tôi đến đây là có việc tìm cô xin giúp đỡ.”
“Lẽ nào anh cảm thấy chuyện mà ngay cả ảnh đế Trần cũng không giải quyết được thì tôi có thể giải quyết sao?” Hạ Diệp Chi lui về phía sau hai bước theo bản năng.
Trong lời nói của Hạ Diệp Chi có sự châm chọc nhưng Trần Tuấn Tú lại chẳng mảy may để ý chút nào.
Anh ta thở dài, nói: “Cha tôi qua đời rồi, Thành rất đau buồn, cứ buồn bực không vui, tôi mong nếu cô có thời gian thì có thể đến trò chuyện cùng nó.”
Hạ Diệp Chi sửng sốt.
Trần Minh Hoàn qua đời vì tai nạn xe, kỳ thật trong lòng cô cũng có chút lo lắng cho Mạc Gia Thành.
Nhưng cô không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ tìm cô.
“Anh là anh trai ruột của cậu ấy, có anh chăm sóc cho cậu ấy chẳng phải là đủ rồi sao.” Tuy trong lòng cô biết Trần Tuấn Tú không phải là anh em ruột thịt với Mạc Gia Thành nhưng vẫn phải nói như vậy.
Trần Tuấn Tú lắc lắc đầu: “Mục đích mà tôi tới đây hôm nay chỉ là vì thằng Thành mà thôi, cô đừng nhạy cảm quá, tôi biết tình cảm giữa cô và nó rất tốt nên mới tìm tới cô.”
Hạ Diệp Chi đánh giá Trần Tuấn Tú trong chốc lát, đúng thật là không nhận ra sự khác biệt nào trên mặt của anh ta nên gật gật đầu nói: “Hôm nào đó tôi sẽ đến gặp cậu ấy.”