“ Tạ Sinh nói, chỉ cần anh tới đây, ông ta sẽ thả em ra.” Lưu Chiến Hằng vẫn đứng yên tại chỗ nói với Hạ Diệp Chi, thần sắc anh vô cùng bình thản.
Ngữ điệu anh ta rất tự nhiên, như thể anh không làm gì sai cả.
Hạ Diệp Chi bỗng chốc á khẩu, cô động môi nhưng không nói nên lời.
Lưu Chiến Hằng đáng lẽ không nên như vậy.
Anh đáng lẽ không nên đến đây.
Anh đáng lẽ không nên xuất hiện tại nơi này.
Chả trách lúc nãy Tạ Sinh lại ngạc nhiên như vậy.
Hạ Diệp Chi không ngờ đó lại là Lưu Chiến Hằng.
Bộp bộp!
Tiếng vỗ tay từ phía Tạ Sinh vang lên.
Hạ Diệp Chi quay sang thì nhìn thấy Tạ Sinh đang cười hí hửng vỗ tay: “ Thật là khiến người ta cảm động a.”
“ Có phải rất kinh ngạc không.” Tạ Sinh quay qua nhìn Hạ Diệp Chi, nở nụ cười nói: “ Đừng nói là cô, lúc tôi nghe nói Chiến Hằng đến, tôi cũng cực kì kinh ngạc đó, chỉ có điều….”
Hắn nói tới đây thì ngừng lại một chút, tầm mắt lúc này lại dời sang Lưu Chiến Hằng: “ Ta cũng có hơi thất vọng, loại hành vi không biết thức thời này, ta chưa từng dạy cho con nhỉ. Trước đây ta dạy con, lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh, trong lòng phải biết khi nào thì nên nắm lấy khi nào thì nên bỏ xuống, không được lấy tình cảm ra để hành sự, lúc đầu con làm rất tốt, nhưng bây giờ hình như con đã quên sạch rồi.”
Vẻ mặt của Tạ Sinh không giống như đang giả vờ, ông ta trông có vẻ đang thật sự thất vọng.
Lúc Lưu Chiến Hằng quay đầu lại nhìn Tạ Sinh, biểu cảm anh đã thay đổi, lạnh khốc vô cùng.
Anh chỉ mở miệng nói bốn chữ: “ Thả cô ấy ra.”
“ Nếu như con đã tới rồi, ta nhất định sẽ giữ lời thả cô ta ra.” Tạ Sinh nói: “ Nhưng mà ta không thể thả cô ta ra dễ như vậy được, nếu không thì há không phải đã kêu con tới đây uổng phí công sức rồi sao?”
“ Có yêu cầu gì thì nói thẳng đi.” Lưu Chiến Hằng lạnh lùng đi lên phía trước, nhìn Tạ Sinh.
“ Vậy thì chuyện giữa chúng ta, cũng nên tâm sự với nhau một chút rồi tính toán cho hết đi nhỉ.” Tạ Sinh chậm rãi nói xong rồi suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “ Nhiều chuyện quá rồi, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa, hay là bắt đầu từ cái đơn giản nhất đi, cúi đầu nhận lỗi trước.”
Ngữ khí của Tạ Sinh vô cùng ôn hòa, bộ dạng khiến người ta cảm thấy rất dễ nói chuyện với nhau, lại trông rất rộng lượng phóng khoáng.
Hạ Diệp Chi nghe thấy mấy lời ông ta nói, tức cười đến chết đi được.
Lưu Chiến Hằng không nói gì cả, anh lại đưa mắt nhìn sang Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi lắc đầu nhìn anh, cô lắc rất nhẹ, nếu như không chuyên chú nhìn cô thì sẽ rất khó nhìn thấy cô đang lắc đầu.
Giữa Lưu Chiến Hằng và Tạ Sinh, năm này qua tháng nọ đã tích lại rất nhiều chuyện, căn bản là nói không hết được.
Tạ Sinh chính là người đã viết lên bi kịch cho cuộc đời của Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng hận ông ta, hận đến chết.
Còn Tạ Sinh thì lại cảm thấy, Lưu Chiến Hằng chính là công cụ mà ông ta đã hao tổn tâm tư sức lực bồi dưỡng nên, nhưng cái công cụ này lại phản bội ông, đúng là đáng chết.
Ban đầu, trước khi Lưu Chiến Hằng chạy trốn, anh bị hắn đánh bị hắn hành hạ dày vò, một câu rên rỉ xin tha anh cũng nhất quyết không thốt ra.
Đối với một người ý chí kiên định mà nói thì mấy vết thương trên cơ thể thì có xá là gì.
Nhưng Lưu Chiến Hằng lần này vì cô mà đến, lúc này lại còn bị Tạ Sinh yêu cầu phải cúi đầu nhận lỗi.
Cho dù giao tình giữa cô và Lưu Chiến Hằng không tốt, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta cúi đầu vì cô được.
Lưu Chiến Hằng không có mắc nợ cô, cô ngược lại còn nợ anh ta một mạng nữa.
Ánh mắt Lưu Chiến Hằng chỉ rơi trên người cô một lúc rồi lại quay đi.
Anh đưa mắt sang nhìn Tạ Sinh, ngữ khí bình tĩnh vang lên: “ Tôi cúi đầu nhận lỗi, ông phải cởi trói cho cô ấy.”
“ Muốn trả giá với ta sao?” Đáy mắt Tạ Sinh đầy trào phúng.
Lưu Chiến Hằng yên lặng, nghiêm mặt nhìn Tạ Sinh.
Tạ Sinh thở dài một hơi rồi chậm rãi nói: “ Cũng được, nếu con sẵn sàng nhận lỗi, ta đồng ý với con, chỉ cần con cúi đầu nhận sai, ta sẽ cởi trói cho cô ta.”