Hạ Diệp Chi vừa lái xe, vừa chú ý xe Hạ Lập Nguyên ở đằng sau có theo lên hay không.
Lúc sắp đến gara bỏ hoang đó, có một ngã rẽ gấp.
Hạ Diệp Chi sau khi rẽ, đã không thấy xe của Hạ Lập Nguyên nữa.
Cô dừng xe ở cửa gara.
Tấm cửa cuốn đầy vết gỉ sắt của gara được người bên trong kéo ra, một người đàn ông cao lớn bước ra, kẻ đó mang khẩu trang, ánh mắt hung hiểm nhìn Hạ Diệp Chi.
“Cô là Hạ Diệp Chi?”
“Đúng vậy.” Hạ Diệp Chi gật đầu.
“Tiền mang đến chưa?”
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói: “Tôi phải nhìn thấy mẹ tôi trước!”
Người đàn ông nhìn bốn phía, xác định chỉ có một mình cô, quay người đi vào bên trong: “Đi vào với tôi.”
Hạ Diệp Chi đi vào cùng gã.
Gara bỏ hoang cũ kĩ, trên đất chất hàng lớp lớp bụt cái dày, bên trong trống trải mà lộn xộn, bày nhiều thứ tạp nham.
Hạ Diệp Chi theo sau gã ta, từ đằng xa đã nhìn thấy Tiêu Thanh Hà bị chói trên ghế.
Mái tóc được bình thường được Tiêu Thanh Hà chăm chút kĩ lưỡng giờ đã loạn hết cả lên, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ già yếu.
Cho dù là nhan sắc trời ban, nhưng vẫn thua trước tháng năm.
Tiêu Thanh Hà nhìn thấy Hạ Diệp Chi, đáy mắt lóe ra chút mừng vui, giọng đã hơi khàn khàn: “Diệp Chi, cuối cùng con cũng đến rồi!”
“Mẹ không sao chứ?” Hạ Diệp Chi đến gần hai bước, mặt không biểu cảm mà nhìn bà.
Tiêu Thanh Hà lắc đầu cười: “Con đến thì mẹ sẽ không sao rồi, con mau đưa tiền cho người ta, bọn chúng chỉ muốn tiền!”
Lúc này, gã đàn ông đưa cô vào giơ tay ra chặn trước mặt cô: “Đủ rồi, tiền đâu?”
“Thời gian anh cho tôi quá ngắn, tôi không tìm được nhiều tiền như vậy.”
Hạ Diệp Chi bình tĩnh nói: “Nếu anh đã biết tôi là cô chủ nhà họ Mạc, tất nhiên cũng biết Mạc thị có thẻ đen được phát hành toàn cầu, tôi có thể đưa thẻ cho anh?”
Gã đàn ông nghe đến đây, sắc mặt biến đổi: “Cô chơi tôi? Cô coi tôi là kẻ ngốc à? Nếu tôi cầm tấm thẻ này đi, cô sẽ đóng băng thẻ lại, rồi báo cảnh sát bắt chúng tôi!”
Hạ Diệp Chi sắc mặt hơi đổi, cô đúng là nghĩ như vậy!
Thuộc hạ đứng sau người đàn ông bỗng nhiên lên trước nói vài câu gì đó với hắn.
Gã đàn ông đeo khẩu trang giơ tay về phía cô: “Tôi có thể thả người đàn bà này, nhưng cô phải cùng tôi đi lấy tiền.”
“Được.” Hạ Diệp Chi không thèm nhìn Tiêu Thanh Hà lấy một tí, đã gật đầu đồng ý.
Bọn họ thả Tiêu Thanh Hà ra xong, Tiêu Thanh Hà nhìn lướt qua Hạ Diệp Chi, ánh mắt hoảng loạn mà bỏ lại một câu: “Hạ Diệp Chi con cẩn thận chút.”
Sau đó chạy như bay ra ngoài.
Hạ Diệp Chi cong môi cười giễu cợt, chẳng nói gì.
Cô đưa tấm thẻ đen cho gã đàn ông, hắn giơ tay lấy.
Nhưng hắn giơ tay được nửa đường, bỗng nhấc tay chuyển hướng ra sau gáy cô, đập một nhát lên cổ cô.
Hạ Diệp Chi không kịp nói gì, trước mắt tối đen, khoảnh khắc ngất đi, trong đầu như đèn kéo quân mà hồi tưởng lại tất cả sự việc xảy ra trong ngày hôm nay.
Lúc này mới đột nhiên ý thức được có chút không hợp lý, nhưng đã muộn rồi.
……
Lúc Hạ Diệp Chi tỉnh lại, phát hiện xung quanh đã là một nơi khác, không còn là gara bỏ hoang nữa.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện.
“Người thuê chúng ta cũng mang họ Hạ?”
“Chính là người nhà của cô gái này!”
“Đây là loại hận thù gì thế này, thật là…Nếu chúng ta khiến cô ta…nhà họ Mạc có gây phiền phức cho chúng ta không?”
“Ngươi đã quên chuyện phu nhân nhà họ Mạc bị bắt cóc mười mấy năm trước rồi à…cuối cùng chẳng phải vẫn nhân nhượng cho khỏi phiền hay sao, cái bọn quyền thế này, chúng chỉ muốn mặt mũi…”
Hạ Diệp Chi giật thót cả mình, cả người như đặt trong hầm băng, cảm giác ớn lạnh vọt khắp tứ chi.
Lúc cô đến nhà họ Hạ, đập bát của Hạ Hương Thảo, Hạ Hương Thảo không có tức giận.
Hạ Hương Thảo không cho cô báo cảnh sát.
Hạ Diệp Chi lúc đó quá vội vàng, nói cho cùng mạng người quan trọng, tuy rằng trong lòng cô chẳng còn mong đợi gì dành cho Tiêu Thanh Hà, nhưng cô không thể giương mắt nhìn Tiêu Thanh Hà chết.
Rốt cục vẫn là cô quá non nớt, không đấu lại hai cha con Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo.
“Đại ca, cô ta tỉnh rồi!”
Người nói chuyện bên kia phát hiện Hạ Diệp Chi đã tỉnh.
Hạ Diệp Chi gương mặt lạnh như sương, bình tĩnh giống như không chịu người khống chế: “Lời mấy người vừa nói tôi đều đã nghe cả rồi, người thuê các người, chính là Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo?”
Một người đàn ông trong đó mất kiên nhẫn mà hừ lạnh: “Sắp chết đến nơi rồi còn hỏi nhiều như thế làm gì!”
“Tôi muốn chết minh bạch một chút.” Hạ Diệp Chi vừa nói vừa cẩn thận chú ý tình hình xung quanh.
Nhận ra cô đang được đặt trong phòng khách của một căn nhà, có xô – pha và bàn ăn, cô bị chói trên ghế, chói rất chặt, trên người có hơi đau.
“Có nói cho cô thì cũng làm sao? Chính là bọn họ thuê bọn tôi đấy, chết rồi cũng đừng trách chúng tôi, chỉ có thể trách cô quá xui xẻo thôi.” Người đàn ông đó thấy Hạ Diệp Chi xinh đẹp, cũng vui sướng đùa với cô thêm vài câu.
Hạ Diệp Chi cảm thấy cô đúng thật là xui xẻo.
Cô đánh giá quá thấp thủ đoạn của bọn Hạ Hương Thảo.
Tiêu Thanh Hà lại diễn vai diễn nào trong màn kịch bắt cóc này?
Có phải bà ta sớm đã biết được kế hoạch của Hạ Hương Thảo, những vẫn cam tâm tình nguyện giúp Hạ Hương Thảo lừa mất thẻ của mình, không để tâm cô sống hay chết.
Một người đàn ông khác bước lên trước, ánh mắt dung tục mà nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi: “Đừng phí lời với cô ta, làm cho xong việc sớm rồi rời khỏi Hà Dương! Hai chúng ta ai lên trước!”
“Đại ca lên trước đi!”
Đồng tử Hạ Diệp Chi rút lại, tim như rơi tõm xuống, theo bản năng cô giãy giụa hai cái, nhưng giây trói chặt quá, cô hoàn toàn không động đậy được.
Lần trước ở club Đỏ, Hạ Hương Thảo muốn làm hại cô, kết quả cô may mắn thoát được, lần này, có phải cô không thoát được nữa rồi?
Cô không cam lòng!
Hạ Hương Thảo bắt mình bình tĩnh lại, hơi ngẩng đầu, khiến mình nhìn tự tin hơn một chút: “Các ngươi nghĩ có thể dễ động vào nhà họ Mạc như thế sao? Năm đó những người liên quan đến vụ án bắt cóc phu nhân nhà họ Mạc, bây giờ còn sống không? Nhà họ Mạc tuy rằng trọng danh tiếng, nhưng bọn họ có thể nhẫn nhịn dung túng cho kẻ khác dẫm lên đầu mình sao?”
Bọn chúng vừa rồi có nhắc đến “Phu nhân nhà họ Mạc” chắc có lẽ là mẹ của Mạc Đình Kiên.
Thấy thần sắc hai người đàn ông đó hơi lay động, Hạ Diệp Chi nói tiếp: “Cho dù Hạ Hương Thảo cho các người rất nhiều tiền, các người cũng chưa chắc sống được mà tiêu, nếu giờ các người thả tôi ra, rời khỏi Hà Dương, nhà họ Mạc đương nhiên sẽ không gây phiền phức cho các người.”
“Hừ, nó đang dọa chúng ta đấy!”
“Ông đây đời này cũng không định sống lâu như thế, cho dù nhà họ Mạc không tìm đến tôi, cảnh sát cũng không tha cho tôi, ông đây vẫn chưa từng ngủ với gái đẹp, hôm nay ông không làm mày không được…”
Gã đàn ông nói rồi giơ tay kéo quần áo trên người Hạ Diệp Chi ra.
Hạ Diệp Chi bỗng trắng bệch cả mặt.
Không được sợ, nhất định vẫn còn cách khác!
Áo lông vũ của Hạ Diệp Chi có khóa kéo, tên bắt cóc đó một phát đã kéo áo của cô ra, trực tiếp đưa tay tiến vào sâu bên trong từ dưới áo len của cô.