Đúng thật là đã lâu cô chưa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi, nó vẫn như thế, vẫn vô cùng ấm áp.
Dường như đã cách xa cả một kiếp rồi, cô như một người phạm nhân bị cầm tù vậy.
Cô đã rất lâu không biết tới mùi vị của tự do là gì rồi.
Thanh âm của Tạ Sinh lại lần nữa vang lên: “ Hôm nay tôi đã mời tới hai vị khách.”
Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy, cả người cô chợt khẽ run lên một cái, nhưng bề ngoài cô vẫn nhắm mắt cố duy trì sự bình tĩnh trên mặt, vẫn là cái bộ dạng như thể đang ngồi trên ghế hưởng thụ ánh nắng kia.
“ Chỉ có điều, tôi cũng không chắc hai vị khách kia khi nào thì mới tới, hay là chúng ta cược một ván đi?” giọng nói Tạ Sinh chậm rãi, giống như ông ta đang thật sự trò chuyện với một người bạn của mình vậy.
Nghe xong, Hạ Diệp Chi lập tức hung hăng mở to hai mắt, cô ngồi thẳng người dậy đưa mắt nhìn thẳng vào Tạ Sinh.
Cô hỏi Tạ Sinh: “ Cược cái gì?”
Nghe tới đây, cô dường như đã có thể khẳng định, cái gọi là ‘ hai vị khách’ trong lời của ông ta, một người trong đó chắc chắn chính là Mạc Đình Kiên.
Tạ Sinh quả nhiên là người không dễ đối phó mà, kể từ sau khi Lưu Chiến Hằng chạy thoát, để dự phòng Mạc Đình Kiên tìm tới đây, ông ta đã biến bị động thành chủ động, dụ Mạc Đình Kiên chủ động tìm tới cửa, giành lấy thế chủ động cho mình.
“ Cô muốn cược gì nào?” Tạ Sinh nhìn Hạ Diệp Chi với đôi mắt đầy sự thích thú.
“ Cược gì cũng được sao?” Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, Hạ Diệp Chi cảm thấy ông ta đây chắc chắn đang giăng bẫy.
Quả nhiên, một lúc sau, Tạ Sinh liền nở nụ cười rạng rỡ và nói: “ Vậy thì cược mạng sống của cô đi.”
Thanh âm vừa dứt, Hạ Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng thì đã có người tiến đến trói cô.
Sợi dây thừng quấn chặt Hạ Diệp Chi cùng với chiếc xe lăn, cô mở to mắt trừng Tạ Sinh, sau đó cười khẩy một tiếng: “ Đạo đức giả.”
Tạ Sinh khẽ híp mắt lại, như thể hắn hơi không vui.
Nhưng sau đó lại lập tức quay về vẻ bình thản như ban đầu: “ Những người trẻ tuổi, khi họ trở nên thiếu tự tin hoặc là hoảng loạn, sẽ bắt đầu buông ra những lời cay nghiệt với đối phương, điều này tôi có thể hiểu mà.”
Hạ Diệp Chi muốn mở miệng phản bác, nhưng chính cô cũng khôn g thể không thừa nhận rằng, Tạ Sinh nói rất đúng, lúc này đây cô đích thực là đang thiếu tự tin và hoảng loạn.
“ Đã đoán ra hai vị khách mà tôi mời đến là ai chưa?” Một tay của Tạ Sinh đặt trên tay vịn của ghế, ngón tay hắn từng ngón từng ngón chậm rãi gõ lên tay vịn, trông rất thư thả.
Hạ Diệp Chi trầm mặc trong giây lát, rồi hỏi: “ Nếu tôi đoán ra người ông mời tới đây, vậy tôi có được lợi gì không?’
“ Không có.” Tạ Sinh lắc đầu.
“ Vậy thì tôi sẽ không đoán.” Hạ Diệp Chi dời mắt đi không nhìn Tạ Sinh nữa.
Tạ Sinh chẳng qua chỉ là muốn nhìn thấy bộ dạng cô run sợ, tinh thần hoảng loạn mà thôi.
Cô sẽ không để hắn như ý nguyện đâu.
Ngữ khí của Tạ Sinh có mang chút thất vọng: “ Xem ra cô đoán không ra rồi, nếu đã như vậy, chỉ cần cô nói một tiếng cô muốn biết, tôi sẽ nói cho cô nghe.”
“ Nhưng tôi không muốn biết.” Hạ Diệp Chi quét mắt nhìn ông ta một cái, cô lạnh lùng cự tuyệt.
Sắc mặt Tạ Sinh hơi đen lại, mãi một lúc sau, ông ta mới chậm rãi lên tiếng: “ Cái bản tính bướng bỉnh này của cô rất giống một người bạn cũ của tôi, chả trách Chiến Hằng lại thích cô, Ngọc Nam cũng thích cô.”
Nghe ông ta nhắc đến Tạ Ngọc Nam, Hạ Diệp Chi liền khựng người lại.
Với tính cách của Tạ Ngọc Nam, anh ta có vẻ như chỉ là một công tử phóng túng bình thường.
Thời gian gần đây, cô bị giam trong lòng bàn tay của Tạ Sinh, trở thành công cụ thí nghiệm của hắn, cô không thể nào nghĩ ra được hai người này lại có quan hệ với nhau.
Thật khó để tưởng tượng rằng hai người họ là cha con.
“ Tôi biết, giao tình của cô và Ngọc Nam không tệ, hay là cô thử suy nghĩ một chút về việc ở bên cạnh nó đi, nó là một đứa trẻ ngoan.” Tạ Sinh thông minh tháo vát như vậy, đương nhiên những chuyện liên quan tới đứa con trai ruột của ông, ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Quan hệ của Tạ Ngọc Nam và Hạ Diệp Chi, Tạ Sinh biết rất rõ.
Cái này cũng không có gì lạ cả.