Nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi hơi nhạt đi một chút, cô nhẹ nhàng giải thích với cô bé: “Mẹ đang đi làm ở bên ngoài, có lẽ một khoảng thời gian rất lâu nữa mẹ không thể trở về thăm con.”
Trước kia, lúc ở thành phố Hà Dương, ngoại trừ lần cô bị thương, thì bình thường mỗi ngày cô đều đi thăm Mạc Hạ, không có thời gian cũng vẫn cách một hai ngày đi thăm một lần.
Dường như Mạc Hạ nghe hiểu lời nói ấm áp của Hạ Diệp Chi, cô bé ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính, mở to hai mắt nói nghiêm túc: “Vậy khi nào mẹ mới về? Mẹ có thời gian rảnh thì phải tới thăm con.”
Miệng Hạ Diệp Chi khô khốc, cảm thấy trong cổ họng dường như bị nghẹn lại, rất khó chịu.
Rõ ràng cô không phải là một người yếu ớt như vậy, nhưng nghe lời Mạc Hạ nói, cô cảm thấy có chút chua xót trong lòng, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.
Hạ Diệp Chi đưa tay chặn lại cái mũi, hơi bình ổn lại cảm xúc, rồi mới tiếp tục nói: “Mẹ sẽ nhanh chóng trở về.”
Mạc Hạ dính lấy cô nói chuyện linh tinh một lúc lâu, mới lưu luyến không nỡ đưa trả di động lại cho Thời Dạ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện video, Hạ Diệp Chi ngồi xuống cái ghế dài bên lề đường.
Hôm nay không có cảnh diễn đêm, công việc kết thúc vào lúc chạng vạng tối, người của đoàn làm phim đã đi trước một đoạn, còn Hạ Diệp Chi vì nói chuyện điện thoại nên tụt lại sau cùng.
Vị trí lúc này của cô ở bên trong công viên của một khách sạn cách đó không xa.
Trong công viên không có quá nhiều người, tốp năm tốp ba đi ngang qua Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ngồi tựa trên ghế dài, hơi mất hồn.
Cô nói với Tô Miên những lời kia, thực ra cũng không phải nghĩ muốn chúc phúc cô ta và Mạc Đình Kiên.
Xem xét tình huống hiện tại, cơ hội quay lại của cô và Mạc Đình Kiên quá nhỏ, nhưng cô vẫn hy vọng Mạc Đình Kiên được hạnh phúc.
Mấy tháng nay, tâm trạng của cô lên lên xuống xuống. Có lúc đau lòng khổ sở, cũng có lúc không tin được là cô và Mạc Đình Kiên đã chia tay, cho tới bây giờ, cô mới chịu chấp nhận sự thật rằng cô và Mạc Đình Kiên đã chia tay.
Nếu như không thể tiếp tục với nhau, như vậy, cô hy vọng cuộc sống của Mạc Đình Kiên trôi qua trong hạnh phúc.
Cho dù những việc trước đây Mạc Đình Kiên làm khiến cô rất tức giận, nhưng sau khi cô tỉnh táo lại, thì càng nhớ về những lúc anh đối xử tốt với cô nhiều hơn.
Cô vẫn tình nguyện tin tưởng, Mạc Đình Kiên mà cô yêu là một người ngay thẳng, cũng hy vọng mỗi ngày trôi qua của anh đều vui vẻ.
Hạ Diệp Chi thở dài nhẹ nhõm, đứng dậy đi tới chỗ khách sạn.
…
Sau khi Tô Miên rời đi, tất cả mọi chuyện ở đoàn làm phim lại bình thường.
Sau một tháng ròng rã quay chụp chặt chẽ, rốt cuộc mọi người trong đoàn làm phim có ba ngày nghỉ.
Hạ Diệp Chi vừa nhận được tin này, đã lập tức mua vé máy bay về thành phố Hà Dương.
Cô muốn trở về thăm Mạc Hạ, rất muốn.
Lúc trở về sau khi công việc kết thúc đã là năm giờ chiều, Hạ Diệp Chi vừa kết thúc công việc chưa kịp về khách sạn, đã vội đặt vé trước, nhưng vé máy bay muộn gần nhất cũng phải mười một giờ tối mới bay.
Mười một giờ bắt đầu bay, rạng sáng cô mới về thành phố Hà Dương.
Nhưng Hạ Diệp Chi chỉ muốn trở về, nên chẳng quan tâm nhiều như vậy.
Nếu như đêm nay cô có thể trở về thành phốHà Dương, thì buổi sáng ngày mai có thể đưa Mạc Hạ tới nhà trẻ.
Trên đường trở về khách sạn thu dọn hành lý, Hạ Diệp Chi luôn ngâm nga hát.
“Cốc cốc!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai thế?” Hạ Diệp Chi đang thu dọn đồ rửa mặt, quay đầu ra cửa hỏi một câu.
“Tôi!”
Chỉ một chữ, Hạ Diệp Chi có thể nghe ra giọng của Tần Thủy San.
Hạ Diệp Chi đứng dậy đi ra mở cửa, rồi quay lại phòng tiếp tục thu dọn hành lý.
Tần Thủy San còn chưa biết việc cô đã mua vé máy bay về thành phố Hà Dương vào đêm nay, nên nói: “Thu dọn hành lý sớm như vậy làm gì, ra ngoài ăn cơm trước đã, đêm về lại dọn.”
“Tôi đặt vé máy bay mười một giờ đêm nay, thu dọn xong hành lý thì đi luôn, tôi không ra ngoài ăn cơm với cậu được.” Hạ Diệp Chi bỏ túi đựng đồ rửa mặt vào va li, giọng điệu nhẹ nhàng, trên mặt còn có một nụ cười.
Tần Thủy San kinh ngạc nói: “Bay lúc mười một giờ? Về tới thành phố Hà Dương mới là rạng sáng, như vậy quá muộn!”
“Muộn một chút cũng không sao.” Hạ Diệp Chi lơ đễnh đáp, kéo khóa va li rồi xách va li lên: “Được rồi, tôi chuẩn bị đi đây.”
Tần Thủy San thấy cô khăng khăng về sớm như vậy liền nói: “Tôi để lái xe của đoàn làm phim đưa cậu ra sân bay nhé?”
“Không cần, giờ vẫn còn sớm, tôi vẫn còn thời gian dư dả, tự bắt xe tới đó cũng được.” Hạ Diệp Chi cầm lấy ví, kéo va li hành lý đi ra ngoài.
Tần Thủy San đi theo cô: “Làm gì mà vội vàng về trong đêm nay thế, cậu vội vàng như thế là muốn…”
“Được rồi, cậu đi ăn cơm sớm một chút đi, ăn linh tinh xong thì về.” Hạ Diệp Chi ngắt lời cô ta, nhưng vừa nghĩ tới việc sắp được gặp Hạ Diệp Chi, tâm trạng của Hạ Diệp Chi vô cùng tốt, còn cố ý dặn thêm một câu: “Chú ý an toàn, đừng về muộn quá.”
Sau đó, cô kéo va li đi vào thang máy trước con mắt đờ đẫn của Tần Thủy San.
“Vậy mà quan tâm… Tôi?” Tần Thủy San ngơ ngác một lát, lúc nói đến chữ “Tôi” cuối cùng còn đưa tay chỉ vào mình.
…
Hạ Diệp Chi tới sân bay sớm hơn thời gian đăng ký một tiếng.
Cô ngồi ở phòng chờ máy bay gọi một tách cà phê, đợi tới lượt mình được đăng ký.
Tách cà phê còn chưa được uống xong, đã thấy một người ngồi xuống trước mặt cô.
“Cô Hạ.”
Âm thanh này…
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tạ Ngọc Nam gương mặt sương gió.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong màu xanh nhạt, cổ áo mở rộng xuống phía dưới, không cài ba cái cúc áo, nhìn có vẻ thoải mái không chịu trói buộc.
Nhưng khác với vẻ ngoài phong lưu mà anh ta thể hiện, suy nghĩ của anh ta lại có vẻ sạch sẽ hơn nhiều.
“Ở chỗ này mà chúng ta cũng có thể gặp nhau, có phải là duyên phận của chúng ta đã được ông trời sắp đặt rồi không?” Đôi mắt Tạ Ngọc Nam ánh lên nét cười nhìn Hạ Diệp Chi, anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô.
“Duyên phận này, chính là điều khó nghĩ tới nhất. Huống hồ, ý trời thường không giúp đỡ người, mà lại hay trêu ngươi.” Hạ Diệp Chi khuấy cà phê trong tách, cười như không cười nhìn Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam hơi ngơ ngác một lát, anh ta không lớn lên trong nước, nên mặc dù tiếng Trung không tệ, nhưng cái kiểu nói vòng vo tới lui này của Hạ Diệp Chi khiến anh ta phản ứng không kịp.
Anh ta tập trung suy nghĩ một lúc, mới nói: “Ý cô là, phần lớn thời gian, ý trời đều là đùa cợt người?”
“Anh hiểu như vậy cũng được.” Hạ Diệp Chi nói xong, thuận tiện hỏi: “Ngài Tạ không trưởng thành trong nước đúng không? Mặc dù anh nói tiếng Trung rất tốt, nhưng đôi khi vẫn mang theo một ít giọng điệu đặc biệt.”
“Đúng, tôi được sinh ra ở Mỹ.” Tạ Ngọc Nam cũng không tránh né đề tài này, vô cùng dứt khoát nhận mình là Hoa kiều.
Hạ Diệp Chi tiếp tục hỏi: “Vậy anh về nước là có ý định phát triển trong nước sao?”
“Nếu biết trong nước có nhiều phụ nữ xinh đẹp như vậy giống cô Hạ đây, tôi sẽ về nước sớm hơn một chút.” Tạ Ngọc Nam nhìn cô chăm chú.
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì cười theo: “Phụ nữ xinh đẹp trong nước có nhiều lắm, đàn ông đẹp trai cũng không thiếu, nhưng vừa đẹp trai lại nói chuyện dễ nghe như ngài Tạ đây thì lại không nhiều.”
Đôi tay đặt trên đùi của Tạ Ngọc Nam siết chặt lại, ánh mắt chớp lên.
Người phụ nữ này, có chút thú vị.